Hôm nay Châu Châu được nghỉ ngơi không phải đến bệnh viện làm, cô vốn định ở nhà xem phim với Số Pi, nhưng Số Pi lại cứ lộn xộn không yên bên cạnh cô.
Châu Châu đập vào tay anh, “Đừng lộn xộn nữa!”
Số Pi ôm tay chui sau lưng cô, mếu máo không chịu nói.
Bộ phim đang theo dõi tự động bỏ phần ost cuối phim chuyển sang tập tiếp theo, lúc màn hình laptop tối đi, Châu Châu mới nhìn đến khuôn mặt tức giận của Số Pi.
Cô quay đầu bóp má anh: “Anh sao vậy?”
Châu Châu trước giờ chưa từng cảm thấy động tác thân mật của cô đối với Số Pi có gì không ổn, chỉ cảm thấy bọn họ vốn nên tự nhiên như vậy mới là cách thức ở chung chính xác nhất.
Sau này Số Pi có nói qua chuyện này, anh nói bọn họ giống như cặp vợ chồng già.
Số Pi nghiêng đầu qua để tùy ý cô nắn bóp, không lưu loát nói: “Tôi muốn ra ngoài chơi.”
Châu Châu nhíu mày, buông tay: “… Anh rất muốn ra ngoài à?” Cô không tình nguyện chen chúc trong đám người lắm.
Số Pi gật đầu, không ngừng vùi đầu cọ cọ vai cô: “Muốn muốn muốn, đi đi mà đi đi mà…”
Châu Châu im lặng mấy giây, lại nhìn ánh mắt khao khát của Số Pi, cuối cùng gật đầu nói: “Được.”
…
Châu Châu bọc trong bọc ngoài bản thân, nhìn từ xa giống như con gấu trắng hành tẩu trên đường. Số Pi bắt lấy bàn tay Châu Châu đang để trong tay áo, “Được rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Nửa gương mặt của Châu Châu ẩn trong khăn quàng cổ, buồn buồn “ừm” một tiếng.
“Châu Châu.” Số Pi bước mấy bước rồi dừng lại trước cửa, “Nếu em không muốn ra ngoài thì chúng ta tiếp tục xem phim cũng được, tôi không muốn em không vui.”
Châu Châu chớp chớp mắt, trong lòng mềm như bông, cô nắm tay Số Pi thật chặt, “Không sao, tôi rất vui.”
Cho dù là đi trong đám đông, chỉ cần có anh đi cùng tôi, cũng không có gì phải sợ cả.
*
Trên đường, người khác không nhìn thấy Số Pi, Châu Châu cũng không thể đáp lại âm thanh kinh ngạc ồ à của Số Pi được.
Đơn giản là Châu Châu ở bên ngoài liền không thích nói chuyện, có Số Pi bên cạnh thì thầm, trái lại cô tự tại rất nhiều.
Có điều Số Pi vẫn nhận ra Châu Châu có chỗ khác lạ.
Anh khom người nhìn Châu Châu: “Châu Châu, mặt em bí xị vậy.”
Nét mặt Châu Châu cứng đờ, ánh mắt lóe lên, nhỏ giọng nói: “Nếu như bây giờ tôi nói chuyện, sẽ khiến người khác cảm thấy tôi bị bệnh tâm thần.”
Lúc này Số Pi mới phản ứng —- Đúng vậy, người khác không nhìn thấy anh, nếu như Châu Châu nói chuyện sẽ bị người khác hiểu lầm thành lẩm bẩm một mình.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp. Số Pi nghĩ.
Châu Châu ở nhà và Châu Châu ngoài đừng không giống nhau chút nào.
Một người nhiệt tình như nắng ấm, một người… chán nản như tiết đông lạnh lẽo.
Châu Châu lúc này, võ trang đầy đủ, đi trên đường cố gắng tránh chạm phải người khác, rất ít khi ngẩng đầu nhìn người qua đường, luôn núp trong khăn quàng, giống như tất cả sức sống đều bị rút mất.
Số Pi cảm thấy trong tim ê ẩm.
Nhưng anh không có tim đập, làm sao đau lòng được.
“Châu Châu!” Anh thử gây chú ý với Châu Châu, “Em nhìn bên kia kìa, đang hát!”
Không hề muốn ngẩng đầu, chán ghét đi lại trong đám đông. Cả đầu Châu Châu đều là kiểu suy nghĩ tiêu cực này.
Nhưng Số Pi vui vẻ biết làm sao giờ? Cô không muốn làm hỏng hứng thú của anh!
Bàn tay đan nhau dần ra mồ hôi lạnh.
Châu Châu hít thở sâu mấy cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn Số Pi một chút, thuận theo ánh mắt mong đợi của anh nhìn về nơi anh chỉ.
Tiếng người ồn ào.
Là thương hiệu nào đó đang có hoạt động, bên trên có người đang hát.
Âm thanh rất quen thuộc.
Xung quanh sân khấu rất sáng, Châu Châu dùng sức híp mắt mới nhìn rõ khuôn mặt người đang hát.
Một giây sau, cô bỗng khiếp sợ buông tay Số Pi, che kín mắt mình.
Sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Châu Châu đờ đẫn quay người bỏ chạy, chạy được mười mấy mét mới dừng lại.
Cô nhìn tay mình.
Số Pi đâu rồi?
Trong nháy mắt, trái tim Châu Châu như rơi xuống vực sâu.