Ngày hôm sau khi Bùi Anh và Tống Nam Xuyên hòa thuận, series truyện về họ trên weibo đã cập nhật tập năm.
“Thực hư chuyện Bùi Anh và Tống Nam Xuyên tình xưa rực lửa! Giám đốc Tống cứu mỹ nữ ở bể bơi, nam hữu lực* bộc phát!”
*Nam hữu lực 男友力: là một cách nói được sử dụng rộng rãi trên internet, ý chỉ những người đàn ông săn sóc, dịu dàng và ngang ngược.
Không biết đám paparazzi chỗ-nào-cũng-có-mặt đó làm thế nào mà đột nhập vào được buổi tiệc của nội bộ Hoàn Vũ, còn chụp được chùm ảnh Tống Nam Xuyên nhảy xuống bể bơi cứu Bùi Anh, cởi áo vest khoác lên người cô rồi còn ôm cô rời đi.
Nhóm fan mạng vẫn chú ý chuyện này ngay lập tức sục sôi.
“Má ơi mỹ nhân rơi xuống nước! Tui cá năm cọng lông là sau đó giám đốc Tống không thể khống chế được! [doge]”
“Giám đốc Tống keo kiệt quá, che kín mít như vậy có nhìn được gì đâu [moi mũi]”
“Ôm kiểu công chúa! Trời ơi moa giám đốc Tống nam hữu lực max!”
“Tui nhìn ra bộ vest và đồng hồ của Tống Nam Xuyên toàn là đồ quý giá trên trời, cứ mặc thế mà nhảy xuống nước [mỉm cười] tui nể anh là đàn ông chân chính [mỉm cười]”
“Rốt cuộc lại vui vẻ rồi à [tạm biệt] mấy vụ cãi nhau mà không phải chia tay thế này toàn là ân ái mặn nồng cả thôi [tạm biệt]”
“Nói thật, với giá trị sắc đẹp nghịch thiên thế này - đây là khởi đầu của nhóm quần chúng ăn dưa*.”
*quần chúng ăn dưa: là từ ngữ hay dùng trên internet, ý chỉ một nhóm cư dân mạng không hiểu rõ chuyện gì, thể hiện thái độ vây xem, quan tâm.
“Xem ra thẩm mỹ của giám đốc Tống vẫn còn bình thường [cười cry]”
Weibo của Bùi Anh cũng nhận được rất nhiều lời an ủi của fan, chỉ có điều cô bận quay phim quá nên cũng không có nhiều thời gian để đọc. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Tống Nam Xuyên lái xe tới đón cô. Bởi vì hai người đã nối lại tình xưa, nên anh kiên quyết yêu cầu Bùi Anh chuyển về chỗ bên kia của mình.
Bùi Anh cho trợ lý của mình về trước rồi ngồi lên xe của Tống Nam Xuyên. Tài xế lái xe về chỗ ở hiện tại của Bùi Anh trước, giúp cô dọn đồ đạc, Tống Nam Xuyên cầm một hộp đồ ăn tuyệt đẹp đưa cho Bùi Anh: “Có muốn ăn thêm chút gì không?”
“Muốn!” Bùi Anh vui vẻ mở hộp đồ ăn ra, bên trong là một số các món ăn hàng ngày, “Vừa nhìn đã biết món của Thiên Hạ Cư rồi, cơm nhà mà làm đẹp chưa này.”
Cô gõ gõ chiếc đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng. Tống Nam Xuyên thấy cô ăn ngon miệng như vậy thì cười cười nói: “Đoàn làm phim của bọn em không phát cơm hộp à? Anh nhớ thức ăn của Hoàn Vũ cũng ăn được mà.”
Bùi Anh nói: “Một ngày chỉ có hai hộp cơm thôi, sao mà ăn no được.”
“Thế em ăn thêm cơm tối như vậy không sợ béo lên à? Với lại lúc quay phim em cũng hay ăn thịt mà đúng không?”
Bùi Anh nghẹn một chút: “Em không sợ, em làm việc nhiều thế mà, hơn nữa thể chất của em ăn không mập.” Cô nói xong thì liếc mắt nhìn Tống Nam Xuyên một cái, “Nghe ý của anh, có phải anh lo em béo lên đúng không?”
“Không có, mập một chút có khi cảm giác còn tuyệt hơn.”
Khóe miệng Bùi Anh co giật, nếu không phải vì tiếc, nhất định cô sẽ cầm hộp đồ ăn trong tay úp thẳng lên mặt anh.
Lúc Bùi Anh giải quyết sạch sẽ hộp đồ ăn, tài xế cũng lái xe tới dưới lầu nhà trọ của cô. Tống Nam Xuyên theo cô lên lầu, giúp cô cất đồ đạc vào vali hành lý, anh hỏi: “Bảo Trần Thắng trả phòng lại đi.”
“Không muốn.” Bùi Anh ngồi xổm trên mặt đất, kéo khóa hành lý lại rồi đứng lên. Tống Nam Xuyên hơi cau mày, nhìn cô hỏi: “ Sao không trả lại? Tiền thuê nhà là tự em chi trả đúng không?”
“Vâng, nhưng mà giữ lại nơi này em thấy yên tâm hơn, nếu không ngày nào đó em lại cãi nhau với anh, đến chỗ để về em cũng không có thì sao.”
“...” Tống Nam Xuyên thoáng mím môi, anh đáp, “Chúng ta sẽ không cãi nhau nữa.”
Bùi Anh buồn cười nói: “Làm gì có đôi nào yêu nhau mà không cãi nhau đâu.” Nói xong cô nhướng nhướng đuôi lông mày, “Đừng tưởng bây giờ anh bên em là vậy, nhưng thật ra muốn trở mặt chỉ một sớm một chiều, em phải chừa lại đường lui cuối cùng cho mình chứ.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh im lặng một lúc mới nói: “Anh không tạo cho em cảm giác an toàn như vậy à?” Quả nhiên ầm ĩ một trận thì sự tín nhiệm anh đã giảm xuống!
Bùi Anh kéo hành lý trong tay lên, nhìn anh nói: “Với tư cách một người đàn ông mà nói, anh thuộc loại người có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ, nhưng cảm giác an toàn của một người phụ nữ không phải tất cả đều đến từ đàn ông, đối với em, có tiền mới có cảm giác an toàn. Tiền của chính em.”
Tống Nam Xuyên lại im lặng một lúc, anh nói với Bùi Anh: “Phòng của em cứ để trống ở đây thì còn phải nộp tiền thuê nhà và phí vật dụng nữa, không có lời gì cả. Vậy đi, anh mua cho em một căn hộ đăng ký tên của em, vậy thì đó chính là tài sản của em rồi.”
“...Không phải ý này, cái em nói chính là tiền do em kiếm được! Chờ em kiếm được tiền tự em sẽ mua nhà, không cần anh mua, hừ.”
Tống Nam Xuyên cười cười với cô: “Dùng hay không là chuyện của em, còn mua hay không là chuyện của anh, anh thích thì anh mua nhà cho em.”
Bùi Anh: “...”
Cô cảm thấy hiện tại má trái của Tống Nam Xuyên viết hai chứ 'có tiền', má phải viết 'tùy hứng'.
Không tranh cãi vấn đề này với anh nữa, hai người kéo hành lý ra ngoài. Tài xế giúp họ để hành lý lên xe rồi lái xe chạy về hướng biệt thự của Tống Nam Xuyên.
Vừa xuống xe còn chưa vào trong nhà, mấy con mèo hoang Bùi Anh nuôi đã meo meo xông tới ngay lập tức, lượn vòng quanh chân cô. Bùi Anh ngồi xổm xuống thân thiết sờ sờ đầu chúng nó, nói: “Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, trong khoảng thời gian này anh ấy có cho tụi em ăn cơm đàng hoàng không?”
“Meo~” Tiểu Hắc ngẩng đầu lên tiếng.
Tống Nam Xuyên đứng sau lưng Bùi Anh nhìn chằm chằm mấy con mèo nhỏ bên chân cô: “Anh cung phụng chúng nó như tổ tông.”
Bùi Anh khẽ cười, đứng dậy đi vào nhà, mấy con mèo nhỏ cũng đi vào theo cô.
“Hôm nay anh cho bọn chúng ăn chưa?” Bùi Anh đặt hành lý lên sopha phòng khách, hỏi Tống Nam Xuyên ở phía sau. Tống Nam Xuyên đáp: “Buổi sáng lúc đi anh có chuẩn bị đủ nước với đồ ăn cho mèo rồi.” Nói xong anh nhìn thoáng qua bát ăn, bên trong đã trống không, “Chúng nó ăn sạch sẽ thật.”
“Tụi em có đói bụng không?” Bùi Anh cúi đầu, mấy con mèo nhỏ kêu meo meo mấy tiếng.
Cô lại đi lấy thêm ít đồ ăn cho chúng nó, ngồi chồm hổm nhìn bọn mèo một lúc, hình như đột nhiên lại nhớ ra cái gì, cô hỏi Tống Nam Xuyên bên cạnh: “Đúng rồi, anh có biết hai người đàn ông mặc đồ tây không?”
“Người mặc đồ tây?” Tống Nam Xuyên còn chưa phản ưng kịp. Bùi Anh gật gật đầu, nói tiếp: “Hôm em chuyển nhà đột nhiên bọn họ xuất hiện đến giúp em chuyển nhà, sau đó lúc em rời khỏi buổi ký tên bị fan vây kín, cũng nhờ bọn họ đi ra giúp em giải vây.”
Cô vừa nói như vậy, Tống Nam Xuyên cũng nhớ ra “người mặc đồ tây” mà cô nói chính là vệ sĩ lúc trước anh tìm cho cô. Chuyện này không có gì phải giấu giếm, anh nói thẳng: “Là lúc trước anh bảo Tiểu Trương tìm vệ sĩ cho em.”
“Vệ sĩ?”
“Phải, không phải hồi trước em gặp tên cuồng theo dõi kia sao? Anh sợ em lại xảy ra chuyện gì nên có bọn họ đi theo anh cũng yên tâm hơn.”
“Ồ, quả nhiên là người của anh.” Bùi Anh nghĩ nghĩ rồi nói, “Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, anh rút bọn họ lại đi.”
“Cứ để họ đi theo em đi, họ sẽ không quấy rầy gì đâu, có công việc gì cần thể lực thì để cho họ làm.”
“...Nói là như vậy, nhưng thuê vệ sĩ thì không rẻ mà.”
Tống Nam Xuyên lại cười với cô như vừa rồi: “Anh thích tiêu tiền vì em.”
Ừ, tốt lắm.
Buổi tối Bùi Anh tắm gội sạch sẽ rồi nằm yên ở trên giường đọc kịch bản, Tống Nam Xuyên đến quấn quít lấy cô muốn đòi yêu. Bùi Anh đẩy anh ra, nhìn anh cảnh cáo: “Em muốn học thuộc lời thoại trong kịch bản trước, anh tự đi ngủ đi.”
Anh trai Tống Nam Xuyên mất hứng: “Cái gì chứ? Kịch bản đẹp hơn anh à?”
Bùi Anh: “...”
Nói cũng có lý, trong phút chốc cô không thể phản bác lại anh được.
Tống Nam Xuyên thấy cô sững sờ thì nhanh chóng sát lại, bàn tay tiến vào theo cổ áo. Bùi Anh quay đầu đi, né tránh nụ hôn của anh, giọng cô tức giận nói: “Hôm qua mới làm mà, anh buông ra.”
Cô nghiêng đầu đi, Tống Nam Xuyên dứt khoát hôn xuống bên cần cô, nhất định không buông ra: “Ai nói hôm qua làm rồi thì mấy ngày tiếp không thể làm?”
“Em nói rồi! Một tuần chỉ được làm hai lần!”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên co rút: “Hai lần? Có ít quá không?”
“Không ít, tần suất như vậy là thích hợp rồi.”
Tống Nam Xuyên nhìn cô: “Một ngày một lần được không?”
Bùi Anh: “...”
Cô đẩy Tống Nam Xuyên ra, cầm kịch bản đứng lên: “Em còn phải học thuộc lời thoại, anh đừng làm loạn nữa.”
Tống Nam Xuyên thấy cô quyết tâm muốn xem kịch bản, anh thở phì phò đi ngủ, còn quay lưng lại với cô. Bùi Anh đọc kịch bản cũng gần nửa tiếng mới tắt đèn đi ngủ.
Vừa mới nằm xuống thì cảm giác Tống Nam Xuyên nhích lại gần, còn quen tay ôm lấy cô.
Bùi Anh khẽ cười, nhìn về phía anh trong bóng tối: “Anh còn chưa ngủ hả?”
Tống Nam Xuyên cọ đầu trên người cô hai cái, lười biếng đáp: “Không ôm em anh ngủ không được.”
“Thôi đi, thế hơn hai mươi năm qua anh trải qua thế nào?”
“Anh sống hai mươi bảy năm quá uổng phí.” Anh nói xong, tay lại lướt dọc theo chân của Bùi Anh, “Một lần cũng không được hả em?”
“... Em muốn đi ngủ, ngủ ngon.”
Tống Nam Xuyên thấy cô nhắm mắt lại không để ý tới mình thật, anh ngượng ngùng rụt tay về: “Được rồi, xem như hôm nay tính lãi cho ngày mai đi.”
Bùi Anh: “...”
Anh không chịu thiệt chút nào cả.
Sau đó đoàn làm phim vẫn tiến hành công tác quay phim đâu vào đấy, Trần Thắng có đến tham quan một chuyến, nhân tiện nói cho Bùi Anh biết MC buổi ký tên lần trước là bạn của Tạ Hàm.
Đột nhiên cô ta yêu cầu Bùi Anh hát không biết có phải xuất phát từ mưu kế của Tạ Hàm hay không, dù gì cũng tự bản thân cô ta nói là không khí ở hội trường quá sôi động, cho nên cảm xúc bị ảnh hưởng từ fans hâm mộ mới yêu cầu Bùi Anh hát.
“Em còn nhớ lần trước Tống Nam Xuyên kiện tòa soạn viết bài nói về scandal của anh ta và Tạ Hàm không?” Trần Thắng nói, “Quan hệ giữa Tạ Hàm và tòa soạn đó không tệ, chuyện lần trước cô ta cũng bị liên lụy tới ít nhiều, nhất định trong lòng vẫn khó chịu lắm đây.”
“Chắc là vậy.” Bùi Anh suy nghĩ, nói với Trần Thắng, “Tùy cô ta đi, chúng ta cũng không có bằng chứng chứng minh cô ta yêu cầu MC đó, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến em.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng ai biết cô ta sẽ lại ngáng chân em ở chỗ nào nữa đây? Sau này em nên chú ý cô ta nhiều hơn một chút.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Anh không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, gắng diễn thật tốt.” Nói xong, Trần Thắng đứng lên rời khỏi trường quay.
Bùi Anh nhân lúc nghỉ thì onl lướt weibo, vừa lên weibo đã phát hiện lượng fan của mình vượt hơn trăm vạn, nhóm fan đều kêu gào chờ quà tặng trăm vạn fans của cô.
Bùi Anh thấy hơi phiền não, cô đọc qua bình luận, yêu cầu nhiều nhất là muốn cô đăng hình lúc bé.
...Ồ, nếu đã muốn xem hình lúc nhỏ thì cô đăng hình lúc nhỏ thôi.
Sau khi về nhà cô lật tìm trong tập album ảnh mấy tấm hình chụp lúc được mấy tháng, đưa điện thoại chụp lấy một tấm rồi đăng lên weibo.
Đăng hình xong cô vẫn onl chờ đợi, muốn xem thử mọi người sẽ phản ứng thế nào.
“...Nhìn cái này tôi sẽ thành fan cha* quá thôi [cười cry]”
*Fan hâm mộ có các kiểu như fan em gái, fan mẹ, fan cha, ...
“Luc nhỏ Bùi Bùi đã siêu chân dài!”
“Con vịt nhỏ màu vàng trong bồn tắm, tui có một con giống như vậy [doge]”
“Cái này không tính! [mắng] [mắng] [mắng]”
“Phi lễ chớ nhìn. (*/w\*)”
Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra thấy cô cười ha ha với di động, anh tò mò đi qua xem: “Em đang xem cái gì mà vui vẻ vậy?”
Bùi Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái: “À, hôm nay fan trên weibo vượt trên trăm vạn, mọi người muốn em đăng quà.”
Tống Nam Xuyên liếc nhìn màn hình trên tay cô thấy bức hình lúc nhỏ: “Đây là em lúc còn nhỏ à? Đáng yêu quá.”
Anh nói xong thì thấy quyển album Bùi Anh đặt ở bên, cầm lên lật qua lật lại: “Sao lúc nhỏ em chụp ít hình vậy?”
“À... Ba mẹ em không thích chụp ảnh cho em, nhưng ảnh chụp của em trai em thì có rất nhiều.” Lúc còn bé đâu giống như bây giờ, thời nay ai cũng có điện thoại sẵn trên tay, muốn chụp là chụp ngay lúc ấy. Thời đó muốn chụp ảnh thì phải ra tiệm tìm thợ chuyên chụp hình.
Tống Nam Xuyên nghe cô nói vậy thì khẽ nhíu mày: “Sao lại có người không thích con gái chứ? Lúc mẹ anh biết anh là con trai thì cực kì ghét bỏ.”
Bùi Anh phì cười, trước kia cô từng nghe anh nói, mẹ anh luôn muốn có con gái, nhưng mà sinh ba lần vẫn đều là con trai, chắc chắn bà sẽ buồn phiền lắm ha ha ha.
Tống Nam Xuyên đưa tay ôm cô, dịu dàng tựa trên đỉnh đầu cô rồi nói: “Sau này con của chúng ta, dù là trai hay gái anh sẽ đều thích hết.”
Mặt Bùi Anh hơi đỏ lên: “Ai muốn sinh con với anh chứ.”
“Em.”
Bùi Anh: “...”
Lại bị sụp hố rồi.
Tay Tống Nam Xuyên khép quyển album rồi quăng qua một bên, ôm Bùi Anh ngồi lên đùi mình: “Hay là giờ chúng ta sinh một đứa đi?”
“...Ngài Tống à, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”
Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn cô: “Em đang ám chỉ với anh gì đó hả?
Bùi Anh nhếch mép, cầm quyển album anh quăng qua một bên lại nhét vào tay anh: “Anh tiếp tục xem album đi.”
Hai tay Tống Nam Xuyên vòng qua lưng cô, ôm cô vào lòng mình, lật qua lật lại mấy trang album: “Uhm...Đây là em trai em?”
“Phải.” Bùi Anh cũng cúi đầu cùng nhìn vào trang ảnh, lên tiếng đáp.
“Em trai em không đáng yêu như em chút nào.”
Bùi Anh bật cười thành tiếng: “Từ nhỏ em trai em đã được các bạn gái thích lắm.”
“Mắt nhìn người của mấy nữ sinh này hạn hẹp thật.” Tống Nam Xuyên vừa lắc đầu vừa nói, “Sau này con gái của chúng ta phải dạy dỗ cẩn thận, đâu thể tùy tiện gặp ai cũng vừa ý được đâu.”
“... Anh nghĩ xa xôi quá rồi đấy.”
Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng thoáng cong lên: “Nói đến chuyện sinh con đẻ cái thì đúng là xa vời thật, trước tiên chúng ta cứ hưởng thụ niềm vui tạo ra con cái đi đã nhé.”
... Nói nửa ngày vẫn quay trở lại chỗ ban đầu!
Đăng bởi: admin