“Tên phim gì lạ thế? Cậu đi tìm cái kịch bản thế à?” Tống Nam Xuyên cau mày hỏi Tiểu Trương.
Tiểu Trương vội vàng giải thích với anh: “”Thịt gào thét giữa trung tâm thế giới” là tên gốc trên mạng ở trang Phổ Trang, sách xuất bản và phim thì đổi tên thành “Mùa yêu thương””!
“Ừ”, Tống Nam Xuyên đáp lại không tỏ ý kiến gì.
Tiểu Trương tiếp tục bán Amway* với anh: “Lúc đăng được nhiều kỳ, tác phẩm này có lượt view đứng đầu bảng vàng, xuất bản sách cũng bán rất chạy, tái bản nhiều lần rồi, hơn nữa lúc trước Nước Nấu Chanh đã có tiểu thuyết dựng thành phim, do Trương Thừa Diệc của Khải Hoàng đóng vai chính, hình như lần này Hoàn Vũ cũng định mời anh ta đóng nam chính.”
*Bán Amway: Bán hàng đa cấp, ý nói Tiểu Trương giới thiệu như đang quảng cáo bán hàng đa cấp
Những diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí này Tống Nam Xuyên cũng không biết mấy người, anh nói với Tiểu Trương: “Tìm tài liệu về Trương Thừa Diệc cho tôi, còn nữa nội dung bộ tiểu thuyết này là gì?”
“Là câu chuyện của một nữ trí thức cực kì thích ăn thịt và một đầu bếp nấu các món thịt rất ngon! Là câu chuyện đô thị thanh xuân vui vẻ, cực kì trong sáng, đến cảnh hôn cũng chẳng có đâu!”
“Ừ“. Nghe cũng được lắm.
Tiểu Trương nghe giọng của Tống Nam Xuyên cũng khá là hài lòng, cuối cùng anh mới được thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nghĩ rồi, bây giờ cô Bùi vẫn chưa nổi tiếng lắm, so với việc đóng phim điện ảnh, phim truyền hình có thể giúp cô ấy thu hút thêm sự chú ý*!”
*Nguyên tác là từ nhân khí: thường được dùng trong giới showbiz, ý chỉ một người hay vật được chào đón hoặc chú ý ở mức độ nhất định.
Tống Nam Xuyên bật cười: “Sau này cậu định làm người đại diện cho các diễn viên sao?”
“Nguyện vọng của tôi là cống hiến vì tổng giám đốc Tống suốt đời“. Tiểu Trương nghiêm túc nói.
“Được rồi bớt lắm mồm đi, thông báo tin này cho người đại diện của Bùi Anh đi.”
Tiểu Trương ngẩn người: “Sao không nói thẳng với cô Bùi? Thế thì cô ấy mới biết anh giúp cô giành vai được chứ.”
Tống Nam Xuyên ấn lên huyệt thái dương, thở dài đáp: “Bây giờ cô ấy còn giận dỗi với tôi, nếu biết tôi tìm giúp đỡ có khi còn không nhận nữa kìa, cậu bảo Trần Thắng đừng nhắc đến tên tôi.”
“Được...”
“Cứ vậy đi“. Tống Nam Xuyên đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Tiểu Trương gọi lại, động tác của anh dừng một lát, hỏi cậu ta: “Còn chuyện gì nữa?”
“Là thế này, lúc tôi hỏi thăm về kịch bản còn nghe được một tin, Hoàn Vũ có ý định mua bản quyền bộ phim điện ảnh “Diễn Viên” của thầy Hạnh Tâm“.
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ động: “Hạnh Tâm? Là nhà văn trinh thám rất nổi tiếng đấy à?”
“Tổng giám đốc Tống cũng biết anh ấy ạ? Tôi là fan cuồng của anh ấy đấy!” Giọng của Tiểu Trương hiếm khi lại kích động như thế, “Sách của anh ấy không chỉ bán rất chạy ở trong nước mà ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng nữa! “Diễn viên” là quyển đầu tiên trong series trinh thám An Nhiên của anh ấy, Hoàn Vũ đã muốn mua từ sớm, nhưng nói với anh ấy mấy lần anh ấy cũng không chịu đồng ý. Nếu lần này có thể bàn bạc được thì sẽ là một dự án rất lớn* đấy!”
*Nguyên văn 超级超级大 ip: siêu cấp siêu cấp đại ip
Tống Nam Xuyên hơi trầm tư: “Cho nên?”
“Nếu cô Bùi có thể đóng nữ chính trong “Diễn viên” thì danh tiếng của cô ấy sẽ nổi lên nhanh chóng, thậm chí còn vang xa ở nước ngoài nữa đấy!”
“Ừ“. Tống Nam Xuyên gật đầu, “Chỉ có điều có lẽ vai diễn này rất khó mà giành được“. Dù anh có là cổ đông lớn của Hoàn Vũ cũng không thể tự mình quyết định chuyện này.
“Cũng đúng.” Tiểu Trương thở dài, “Hơn nữa thầy Hạnh Tâm một mực không chịu bán bản quyền là vì ông ấy cảm thấy không ai có thể diễn được nhân vật chính. Mặc dù trong truyện này dàn nhân vật chính là nam, nhưng nữ chính của “Diễn viên” Triệu Việt lại là linh hồn của câu chuyện, nhất định thầy Hạnh Tâm sẽ bắt bẻ rất nhiều.”
“Bây giờ còn chưa mua được bản quyền mà, bàn mấy chuyện này thì sớm quá rồi, cậu giúp tôi đế ý chuyện này đi!”
“Vâng, khi nào có tin tức mới tôi sẽ báo ngay cho anh.”
“Ừ“. Lần này Tống Nam Xuyên cúp điện thoại thật. Anh đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới quay lại bàn, mở máy tính ra.
Trên màn hình còn hiển thị bài báo về Bùi Anh và Du Khải Trạch, Tống Nam Xuyên híp mắt lại nhìn một lúc.
Mặc dù paparazi đã cố gắng hết sức để chỉ chụp được Bùi Anh và Du Khải Trạch, nhưng không ngờ có một tấm ảnh dưới góc trái khung hình lại chụp được ví tiền của nữ để trên bàn.
Cái ví tiền này chỉ ra góc nhỏ, nhưng Tống Nam Xuyên chắc chắn Bùi Anh không có chiếc ví tiền này.
Anh lăn lộn trên thương trường cũng đã rất nhiều năm, chút mánh khoé này của paparazi đâu dễ dàng lừa được anh vậy chứ. Anh biết ở chỗ đó ít nhất còn có người thứ ba, mà paparazi chỉ chụp Bùi Anh và Du Khải Trạch, mục đích gì thì không cần nói cũng biết.
Cuộc điện thoại với Tiểu Trương đã làm anh tỉnh táo hơn nhiều so với trước, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi buồn bực, ngược lại, anh muốn xem xem Bùi Anh định làm rõ chuyện này như thế nào.
Bùi Anh vừa bước vào phòng làm việc của Nhậm San San thì đã nghe cô nàng la ầm lên với mình: “Bùi Anh, chuyện của cô và tổng giám đốc Tống ra ngoại truyện rồi đó!”
Bùi Anh:“...Cái gì?”
“Chuyện scandal giữa cô và Du đại thiếu gia.”
Bùi Anh đi đến trước máy tính, nhìn màn hình một lúc, quả nhiên hình của cô và Du Khải Trạch đã nằm ngay chính giữa.
“Ồ...“. Cô nhẹ nhàng khẽ đáp. Nhậm San San nhíu mày, nhìn cô: “Sao trông cô không bất ngờ chút nào thế hả?”
“Bởi vì tôi biết có paparazi vẫn đi theo tôi mà.” Bùi Anh nói, “Ngày tôi rời khỏi nhà Tống Nam Xuyên ấy, tối hôm đó chúng ta cùng đi uống rượu kìa? Khi đấy tôi đã cảm giác có “chó săn” theo rồi“. Thậm chí cô còn nghi đám “chó săn” ấy đã nghe được chuyện lúc hai người tán gẫu nên mới biết cô và Tống Nam Xuyên đã ầm ĩ chia tay.
Nhậm San San nghe thế thì bối rối, qua một lúc lâu cô mới hoàn hồn lại: “Vậy sao cô lại ra ngoài cùng với Du Khải Trạch?”
“Không phải chỉ có hai người chúng tôi đâu, tôi còn gọi thêm Đào Đào nữa.” Bùi Anh click mấy cái vào máy tính của Nhậm San San, “Lúc trước Du Khải Trạch từng giúp đỡ tôi, tôi mắc nợ anh ta mà.”
“Ồ...nhưng paparazi lại chỉ chụp ảnh hai người thôi, cô không sợ tổng giám đốc Tống hiểu lầm à?”, Nhậm San San nói đến đây thì bừng tỉnh hiểu ra, “Không lẽ cô cố ý chọc giận anh ta đấy hả? Bùi Anh, cô lại học thói xấu rồi!”
Bùi Anh chép miệng mấy cái: “Đương nhiên không phải tôi cố tình chọc tức anh ấy...” Cô nói tới đây thì dừng lại một chút, “Cùng lắm thì xem là nhân tiện chọc giận anh ấy thôi mà.”
“...Thôi đi, tôi không tin đâu, nếu không phải cố ý thì tại sao cô biết có paparazi mà vẫn đi ra ngoài?”
“Tất nhiên là vì tôi muốn giải quyết nợ nần với Du Khải Trạch nhanh chóng rồi.”
“Du Khải Trạch?” Nhậm San San nhanh chóng bày ra vẻ mặt đầy nhiều chuyện, “Dù gì người ta cũng là thái tử gia của Hoàn Vũ, vừa đẹp trai lại còn giàu có, sao cô tránh như nước lũ như mãnh thú vậy hả?”
“Quan hệ của anh ta và Tống Nam Xuyên không tốt.” Bùi Anh còn nhớ lần đầu tiên lúc Tống Nam Xuyên đến trường quay của bộ phim “Lưu quang nghê thường”, Du Khải Trạch đã rất không khách sáo* với anh ấy rồi, “Mặc dù khi tiếp xúc tôi thấy Du Khải Trạch không giống như lời đồn, nhưng nói thế nào nhỉ...”
*Nguyên văn là “không mua món nợ”: tiếng vùng Nam Giang Tô, ý chỉ không ủng hộ, không quan tâm, ...
Cô sắp xếp lại câu từ: “Lúc trước tôi cảm thấy hình như anh ta đang có ý với tôi, nhưng sau khi tôi và Tống Nam Xuyên công khai quan hệ, anh ta không hề liên lạc với tôi nữa, chỉ có một lần là khi nói cho tôi tin tức chuyện thử vai, ngoài chuyện đó ra thì không nói gì cả. Nhưng mà sau khi tin tôi và Tống Nam Xuyên chia tay lộ ra ngoài, anh ta lại bắt đầu hẹn tôi, còn vô tình cố ý nói xấu Tống Nam Xuyên trước mặt tôi nữa. Tôi luôn cảm thấy anh ta rất chơi bời, thêm chuyện anh ta là Đại thiếu gia của Hoàn Vũ nữa, tôi không muốn đêm dài lắm mộng...”
“Thế thì...” Nhậm San San gật đầu như có điều suy nghĩ, “Cô muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ, nhưng bây giờ lại bị đám paparazi bóp méo sự thật, giờ cô định giải thích thế nào đây?”
Nói tới đây Bùi Anh trừng mắt nhìn cô ấy: “Thật ra thì tối qua tôi cũng có chụp hình, cho cô xem này.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, mở album, “Lúc ăn cơm và lúc ở quán bar tôi cũng kéo Đào Đào và Du Khải Trạch chụp ảnh.”
Nhậm San San nhìn hình trên điện thoại rồi đánh cô một cái: “Được lắm, còn giữ lại chiêu này.”
Cô lấy điện thoại vào Weibo, đăng hình của mình lên rồi bắt đầu gõ gõ: “Tối hôm qua tôi đi ăn cùng Đào Đào và Du Khải Trạch, nhưng hôm nay paparazi lại đăng hình mà chẳng có Đào Đào, không biết làm sao nữa :) Đào Đào mới là nữ chính của chúng ta kia mà :) À, còn hình chụp dưới lầu nhà tôi là vì tôi không có xe bảo mẫu* và trợ lý nên anh Du mới tốt bụng đưa tôi về nhà, anh Du là chính nhân quân tử, đưa tôi đến dưới lầu thì đi ngay, xin đừng hỏi tôi bằng chứng, bởi vì nếu anh ấy đã lên lầu cùng tôi thật thì paparazi sẽ giấu hình không tung ra ngoài chắc :) Họ chỉ đăng hình ở dưới lầu nhà tôi thôi, đủ để nói rõ mọi chuyện rồi. Paparazi có ý gì thì chắc những người sáng suốt nhìn qua là thấy rõ, tôi không nói thêm gì nữa, cảm ơn những người hâm mộ đã luôn luôn tin tưởng tôi, trái tim.”
*xe bảo mẫu: là loại xe lớn mà các ngôi sao thường sử dụng, ăn uống ngủ nghỉ ở trên xe.
Sau khi tin này được đăng trên Weibo, rất nhanh sau đó nó đã được các fans hâm mộ chú ý.
Fan của Du Khải Trạch bày tỏ: “Không sai, Trạch Trạch của chúng ta là chính nhân quân tử, đâu có phải cái loại thấy ai thì yêu ngay người ấy! Những kẻ kia ngày ngày muốn bôi xấu anh ấy toàn là vì ghen tị với vẻ đẹp trai của anh ấy mà thôi!”
Fan của Đào Đào bày tỏ: “Tại sao lại xóa Đào Đào đi hả?! Rõ ràng Đào Đào và Du Khải Trạch mới là một cặp mà, paparazi có hiểu hay không đấy!”
Fan Bùi Anh bày tỏ: “Xoa xoa Bùi Bùi này, nằm mà cũng trúng đạn nữa, à, mà tại sao cô ấy không có xe bảo mẫu và trợ lý! Tại sao cô luôn là người bị ức hiếp kia chứ! Tổng giám đốc Trần không cấp cho cô xe bảo mẫu và trợ lý thì chúng tôi cho cô!
Người qua đường bày tỏ: “Cái giới này nham hiểm quá, chúng ta tiếp tục ăn dưa đi*”
*ăn dưa: làm lơ
Nhậm San San nhìn bão táp mây trôi trên Weibo, âm thầm like cho Bùi Anh một cái.
Nhưng Bùi Anh còn chưa đăng hết hình thì Weibo lại chấn động thêm lần nữa.
Đào Đào và Lý Tư Tư trở mặt.
Nguyên nhân là do bức ảnh chụp màn hình (printscreen) của một weibo bát quái khá hot.
Đào Đào: Lý Tư Tư mà diễn xuất cái gì? Cô ta chỉ nhờ vào mặt mũi mà lăn lộn đến bây giờ thôi.
Chuyện này vừa tung lên Weibo, fans của Lý Tư Tư đã lập tức bùng nổ, không những thế, chuyện còn ầm ĩ tới mức không thể dẹp yên khi Lý Tư Tư cũng share bài viết này lên Weibo của mình cùng dòng chữ:
Cô cũng có đâu [mỉm cười]
Trên Weibo tranh cãi đến trời đất mịt mù, tin bát quái của Bùi Anh và Du Khải Trạch đã bị người ta bỏ quên ở tận chín tầng mây.
Sau khi Bùi Anh đăng ảnh, thấy Nhậm San San say sưa nhìn về phía máy tính, không nhịn được hỏi cô: “Thế nào?”
Nhậm San San nói: “Nói ra có thể cô không tin, Đào Đào và Lý Tư Tư trở mặt rồi! Đúng là trò hề.”
Bùi Anh ngẩn người, cô đi tới nhìn thử, sau đó lại “ồ” lên một tiếng.
Nhậm San San nhướn mày: “Sao cô không ngạc nhiên chút nào hết vậy? Chẳng lẽ cô biết chuyện này trước rồi à?”
Bùi Anh đáp: “Lúc trước Đào Đào cũng nói xấu tôi trong nhóm chat, Tạ Hàm có chụp màn hình gửi cho tôi, nhưng mà tôi không để ý lắm. Tôi đã nghĩ rồi sẽ có một ngày Đào Đào gặp phải một người cứng rắn, xem đi, fans của Lý Tư Tư có đến hơn mấy triệu, cô ấy sẽ không chịu nuốt cơn giận đó đâu.”
Nhậm San San tiêu hoá tin một lúc rồi mới nhìn Bùi Anh đáp lại: “Bùi Bùi, tôi thấy sau khi cô vào giới giải trí đã thay đổi mất rồi, trước kia cô ngu ngốc bao nhiêu, chắc bây giờ đã đen thui hết rồi.”
Tôi hôm qua cô ấy kéo Đào Đào đi ăn cơm để bia đỡ đạn, giấu kĩ chuyện như vậy để chờ xem Đào Đào sẽ khổ sở ra sao.
Cái giới này xấu xa nham nhiểm quá, cô cũng đi ăn dưa thì hơn.
Bùi Anh lại không để tâm lắm: “Chắc Đào Đào bất mãn chuyện Lý Tư Tư đóng nữ chính trong “Khiêu vũ”, tối qua lúc ăn cơm còn than phiền mấy câu với tôi, tôi nghĩ cô ta không nhịn được nên nói trong nhóm chat.”
“...Sao cô không nhắc nhở cô ấy mấy câu? Dù sao hai người cũng cùng một phòng làm việc mà.”
“Ai bảo lúc trước cô ấy nói xấu tôi trong nhóm đó kia chứ? Người như thế nếu không dạy cho một bài học thì không nhớ lâu đâu, tôi đang giúp cô ta đấy biết không?”
...Được rồi.
Hai người đang trò chuyện thì Trần Thắng gọi tới, Bùi Anh vội vàng bắt máy: “Xin chào tổng giám đốc Trần“.
“Ừ, Tiểu Bùi.” Nghe giọng Trần Thắng có vẻ hơi mệt mỏi, hình như là mới xử lý xong một chuyện lớn nào đó, “Bên tôi vừa nhận được thông báo về nữ chính phim truyền hình “Mùa yêu thương” do Hoàn Vũ đầu tư, bên kia có ý định mời cô, cô có hứng thú không?”
Bùi Anh thoáng sửng sốt, cô hỏi: “Sao họ lại muốn mời tôi đóng?”
“Không phải lần trước cô đi thử vai cho “Khiêu vũ” đó sao? Mặc dù cuối cùng không được chọn nhưng bên Hoàn Vũ rất tán thưởng khả năng diễn xuất của cô, cho nên bộ phim này họ mới mời cô diễn, xem như là nhân hoạ đắc phúc* đi. Hiện tại cô cũng chưa có việc gì, có thể nhận được chứ?”
*giống như trong hoạ có phúc
“Được được, cảm ơn tổng giám đốc Trần”
“Ừ, không có gì, bộ phim này cũng là dự án lớn, tiếp sau “Lưu quang nghê thường”, buổi chiều cô qua phòng làm việc tôi sẽ nói kĩ với cô.”
“Được, bây giờ tôi qua ngay.” Bùi Anh tắt máy rồi cười với Nhậm San San: “Có việc mới, tôi đi qua phòng làm việc đây.”
“Ừ“. Nhậm San San nhìn cô đi khỏi lại bắt đầu tiếp tục lướt Weibo.
Sau khi Bùi Anh đến phòng làm việc thì đi thẳng tới phòng của Trần Thắng. Lúc nãy trong điện thoại cô cảm thấy giọng Trần Thắng có vẻ rất mệt mỏi, bây giờ gặp mặt, vẻ mệt mỏi lại hằn rõ trên mặt.
Bùi Anh quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc Trần, anh có sao không vậy? Trông anh mệt mỏi quá.”
Trần Thắng đáp: “Còn không phải vì các cô đấy à?” Trần Thắng nhìn cô, “Buổi sáng thấy scandal của cô và Du Khải Trạch làm tôi sợ hết hồn, cũng may là cô chú ý, giải thích rõ mọi chuyện, tôi còn chưa kịp thở phào thì Đào Đào lại trở mặt với Lý Tư Tư.”
“À...” Bùi Anh không biết nên nói gì cho phải.
Trần Thắng tiếp tục nói: “Chuyện này làm tôi giận quá thể, cô nói xem Đào Đào đâu còn là người mới, tại sao làm việc gì cũng không có đầu óc như vậy chứ? Lý Tư Tư có mấy triệu fans, sao cô ta lại đi gây chuyện được, bình thường lúc nói chuyện đã không biết suy nghĩ, cái gì cũng nói tuột ra ngoài...” Trần Thắng nói tới đây thì khoát tay, “Tô sẽ xem xét xử lý chuyện này, trước hết cứ nói chuyện của cô đi.”
Anh đưa kịch bản “Mùa yêu thương” cho Bùi Anh: “Đây là cải biên từ nguyên tác của Nước Nấu Chanh, đô thị nhẹ nhàng hài hước, nam chính là Trương Thừa Diệc, khí chất và kỹ thuật diễn xuất khá tốt, đóng cùng anh ta sẽ có lợi cho cô.”
“Ừ.” Bùi Anh vừa gật đầu vừa nhìn tài liệu trên tay: “Nghe anh nói thì nối tiếp sau “Lưu quang nghê thường”, bộ phim này cũng vừa quay vừa phát sóng sao?”
*Nguyên tác là Chu bá kịch: là một định nghĩa trong giới TV, vừa quay phim vừa phát sóng.
“Đúng thế, cho nên lịch quay rất gấp gáp, không sao chứ?”
“Không ạ“.
“Tốt lắm, tuần tới đoàn phim bắt đầu quay, thời gian biểu chi tiết tôi sẽ gửi mail cho cô, cô tự xem đi.” Trần Thắng nói tới đây thì dừng một chút, “Đúng rồi, để tiện cho cô quay phim, tôi cũng phân một trợ lý cho cô rồi, việc đi tới trường quay bình thường cũng sẽ do cô ấy đưa đón.”
Bùi Anh ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Trần à, anh xem trên Weibo của em rồi đấy ạ? Thật ra em không có ý đó đâu.”
Trần Thắng cười cười: “Bây giờ mà còn không phân trợ lý cho cô nữa chẳng lẽ để fans của cô tài trợ hả? Mỗi ngày đi quay phim không có xe đưa đón cũng bất tiện thật đấy, lúc trước là tôi sơ sót rồi.”
Bùi Anh chớp mắt, nói với anh: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Trần.”
“Nếu thật lòng muốn cảm ơn tôi thì đóng phim cho tốt.”
Bùi Anh gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, bây giờ tôi về xem kịch bản ngay đây.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cũng giống như lần trước, cô mua nguyên tác (tiểu thuyết gốc) để về xem. Trong tài liệu mà Trần Thắng đưa cô có ghi là, kịch bản bộ phim này có sự tham gia của tác giả nguyên tác, cho nên đọc trước tiểu thuyết cũng không hề uổng công, chuẩn bị tốt mới hoàn thành việc tốt.
Đọc tiểu thuyết xong, cô ghi lại suy nghĩ ban đầu của mình về nữ chính vào sổ ghi chú rồi mới bắt đầu xem kịch bản.
Mới xem được mấy chục trang kịch bản, Nhậm San San gọi tới nói chuyện mấy bộ quần áo buổi sáng có vấn đề, phải chụp lại lần nữa. Bùi Anh bất đắc dĩ phải chạy đi chụp lại, tiện thể ăn cơm ở cửa hàng quần áo của Nhậm San San.
Bởi vì trong lòng luôn nghĩ tới kịch bản, ăn cơm xong cô không ở lại lâu mà đón xe về thẳng. Trời đã nhấm nhem tối, cô xuống taxi đi tới khu nhà.
Trước cửa chính không có quá nhiều người, Bùi Anh cảm giác có người đi theo phía sau mình. Cô khẽ cau mày, quay đầu lại.
Một người đàn ông xa lạ sau lưng cô, vóc dáng không cao, mặc áo khoác màu đen, đi giày thể thao màu trắng.
Tên biến thái dưới tàng cây nọ đã trở lại rồi!
Bùi Anh xoay người chạy về phía khu nhà, người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay Bùi Anh.
“Anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Bùi Anh hét lớn, muốn khiến người qua đường chú ý. Người đàn ông kia vừa níu chặt vừa lôi, hắn không nói tiếng nào, cứ nhìn cô cười cượt. Chợt Bùi Anh nhấc chân, giẫm gót giày cao gót lên bàn chân của hắn, tên đó bị đau nên bàn tay buông lỏng, Bùi Anh vội vàng tránh thoát ra.
Hắn thấy Bùi Anh chạy đi thì không thèm để ý đến cái chân đau đớn nữa, tiếp tục đuổi theo thật nhanh bắt lấu cô. Vừa rồi Bùi Anh đã lấy một cái xịt hơi cay ở trong túi xách ra, định xịt vào hắn ta, nhưng phía sau thình lình lại xuất hiện một người đàn ông, hét lớn: “Làm gì thế, bỏ tay ra!”
Dáng người đó hơi gầy, đeo một cái kính lớn trên mặt. Anh xông tới từ phía sau, đập thẳng máy chụp hình lên đầu tên áo đen hai cái. Đập mạnh tới mức khiến trán của tên kia bị thương, hắn ta ôm đầu ngồi xổm xuống, tên đàn ông cầm máy ảnh kéo tay hắn rồi đè luôn xuống đất.
Lúc này Bùi Anh cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra rồi, cô đứng bên cạnh thở hổn hển, nhìn người đàn ông cầm máy ảnh rồi nói: “Anh là paparazi luôn đi theo tôi phải không?”
Anh ta sửng sốt, đáp: “À, tôi chỉ là người qua đường thôi.”
Bùi Anh cười lại với anh ta: “Thế anh đưa ảnh trong máy cho tôi xem đi.”
Anh ta thấy không gạt được cô nữa, nên đành dứt khoát thừa nhận luôn: “Tôi hãnh diện khi là paparazi! Cô biết tôi luôn đi theo cô à?”
“Ừ.” Bùi Anh nhìn tên biến thái đang bị đè dưới đất: “Nói thật với anh, lúc trước tên đàn ông này đã theo dõi tôi rồi, mỗi ngày tôi về nhà đều thấp thỏm lo lắng, nhưng tôi biết theo sau còn có các anh nữa nên cũng bớt lo hơn.”
Paparazi: “...”
“Hoá ra cô xem chúng tôi là vệ sĩ à?” Nhân sinh quan của anh chàng phóng viên sụp đổ.
Bùi Anh nói: “Không khác là bao, nhưng vệ sĩ thì tốn tiền, còn các anh thì miễn phí.”
Anh chàng: “...”
“Nhưng tôi không ngờ lúc nãy anh lại chạy đến giúp tôi, tôi còn nghĩ rằng nếu thấy hắn ta tấn công tôi thì anh sẽ chụp hình, như vậy nhân chứng vật chứng cũng đầy đủ.” Cô vừa nói vừa lấy ra một đống đồ, “Mấy ngày nay ra ngoài tôi còn cả máy báo động đề phòng bọn biến thái, thậm chí cả bình xịt hơi cay cũng chuẩn bị nữa này.”
Paparazi: “...”
“Mặc dù các anh viết lung tung về chuyện của tôi, nhưng hôm nay anh đến cứu tôi, tôi rất cảm ơn.” Bùi Anh vừa nới vừa cười với anh ta, “Cảm ơn anh.”
Trong lòng anh chàng “bùm” một tiếng, anh ta cảm thấy cả người mình như hoa đào vậy đó, rực hồng cả lên.
Người trên đất vẫn còn đang giãy giụa, Bùi Anh thở hổn hển lần nữa, nói với anh chàng paparazi: “Anh có thể giúp tôi đưa hắn ta đến đồn cảnh sát không? Ngay ở giao lộ phía trước.”
“Không thành vấn đề!” Anh chàng phóng viên cao giọng nói.
Đăng bởi: admin