“Khê Khê yên tâm, vài tiếng nữa thuốc sẽ hết tác dụng thôi.”
Giang Khê không suy nghĩ nữa, cô lấy đồ vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Bây giờ đang trong giờ học, các bạn cùng phòng đều đã lên lớp hết rồi, trong ký túc xá chỉ còn có mình cô.
Trong lúc tắm, Giang Khê thấy nơi tư mật của mình cũng đau nhức âm ỉ, hai chân thì cứ run run, đứng một lúc là không thể chịu nổi.
Cô tắm vội rồi dùng khăn lau cơ thể mình.
Ở trên tấm gương phía sau hiện lên bờ lưng trắng nõn của cô gái đang đứng ở phía trước nhưng nó lại in đầy dấu cắn màu đỏ.
Giang Khê mặc đồ vào rồi lên giường nghỉ ngơi.
Buổi tối, trong quán bar nhạc xập xình.
Trong phòng vip, Hạ Bách Ngạn cụng ly với Mạc Viễn, cười to nói: “Chúc mừng bạn thân đã đạt được ước nguyện.”
“Cạn ly.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cũng không có tay vịn nào được gọi vào đây.
Hạ Bách Ngạn uống sạch ly rượu, hỏi: “Mày thấy sao? Có thơm ngon không? Nhiều nước không? Chơi có sướng không?”
Mạc Viễn liếc nhìn cậu ta, đôi mắt như mũi đao muốn đâm thủng cơ thể Hạ Bách Ngạn.
Cậu ta giật mình: “Ơ kìa, sao thế?”
Mạc Viễn đặt ly rượu xuống bàn, lạnh lẽo cảnh cáo: “Sau này đừng có nói những lời như vậy với tao, nếu không tao đánh mày đấy.”
Hạ Bách Ngạn lập tức ngậm miệng, thu lợi bộ dáng lưu manh, cẩn thận hỏi: “Sao thế, không thích hay là quá tuyệt vời.”
Hắn liếc một cái, khóe miệng nhếch lên: “Rất mê người, như hồ ly tinh.”
“Chà chà, vậy mày tính sao với cô bé đó?”
Mạc Viễn dựa ra ghế, tiếng cười trầm thấp: “Cô ấy thuộc quyền sở hữu của tao.”
“Ồ, đại thiếu gia nhà họ Mạc đã trúng tiếng sét tình yêu rồi.”
Hắn không bác bỏ, khóe môi còn cong lên trông rất vui khi nghe thấy câu nói của Hạ Bách Ngạn.
Cùng lúc đó ở trong phòng ký túc xá.
Trịnh Hợp hỏi: “Cậu đã đồng ý quen anh ta rồi sao?”
Giang Khê gật đầu, mặt chôn trong gối, nói: “Đúng vậy, hơn nữa lần này cũng nhờ có anh ấy cứu mình.”
“Mình rất cảm động.”
Trịnh Hợp nhớ tới ánh mắt của Mạc Viễn lúc ở trên sân bóng rồi ngẩng đầu nhìn Giang Khê đang chìm trong hi vọng về một tình yêu tươi đẹp.
Cô ấy bỗng cúi đầu lẩm bẩm trong miệng: “Tớ cảm thấy anh ta rất nguy hiểm.”
Giang Khê không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu nói gì thế?”
Cô ấy lắc đầu: “Không có, chúc mừng cậu.”
Giang Khê mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu.”
Cô vừa nói xong thì điện thoại xuất hiện tin nhắn.
Giang Khê mở lên xem, là Mạc Viễn gửi tới.
Trưa mai chúng ta cùng nhau ăn trưa được không?
Cô nhắn lại: Được ạ.
Mạc Viễn: Vậy hẹn gặp em ở cửa nhà ăn vào ngày mai, chúc ngủ ngon Khê Khê.
Nhìn hai chữ Khê Khê trên màn hình, mặt cô bỗng nóng lên.
Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, những bông hoa tình yêu đang chớm nở.
Giang Khê hi vọng rằng mình sẽ có một mối tình thật đẹp.
Nếu có chia tay thì cũng phải chia tay trong hòa bình và không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.
—
Mạc Viễn và Giang Khê đã quen nhau được gần một tháng.
Ngoại trừ cùng nhau ăn cơm trưa ở nhà ăn, nắm tay đi dạo ở sân trường học, tối về call video nói chuyện thì chưa hề hẹn hò riêng ở bên ngoài.
Mạc Viễn còn giúp Giang Khê học tập, những bài nào không hiểu, cô đều nhắn tin hỏi anh.
Ban đêm.
Trong phòng ngủ ở Hoa Đình, không ngừng vang lên tiếng thở dốc của đàn ông.
Trước mặt Mạc Viễn là tấm hình của Giang Khê, cô đang mỉm cười rất xinh đẹp, giơ tay chữ V nhìn vào ống kính.
Hắn vừa thở dốc vừa gọi tên cô: “Khê Khê… Khê Khê…”
Ting… ting…
Mạc Viễn liếc qua màn hình, khi thấy hai chữ “Khê Khê” hắn lập tức cầm lên mở ra xem.
Khê Khê: Anh ngủ chưa?
Mạc Viễn lập tức trả lời: Chưa, có việc gì thế bé cưng.
Khê Khê: Em có bài tập không hiểu, anh có thể giảng nó giúp em được không?
Mạc Viễn híp mắt, khóe môi cong nhẹ: Có gấp lắm không?
Khê Khê: Không ạ.
Mạc Viễn: Vậy ngày mai đến thư viện, anh dạy em.
Khê Khê: Vâng ạ, cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon.
Hắn tắt điện thoại, giơ tay cầm lấy tấm hình của cô, lau sạch bề mặt.
Âm thanh vang lên trong căn phòng lạnh lẽo: “Thật sự anh sắp nhịn hết nổi rồi Khê Khê.”
Ngày hôm sau trùng hợp lại là thứ bảy.
Học sinh chỉ học nửa buổi sáng.