Hơn nữa cô cũng không dễ dãi đến mức đồng ý ngay lập tức.
Ít nhất phải có thời gian tìm hiểu nhất định, không thể tùy tiện trao tình cảm cho một người mới gặp nhau hai lần được.
Giang Khê rút tay khỏi lòng bàn tay Mạc Viễn, cúi đầu nói rất nhỏ: “Em xin lỗi, em thấy mọi chuyện quá nhanh.”
Ngay lúc cô rút tay về, trong đầu Mạc Viễn đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ điên cuồng.
Hay là bây giờ hắn trực tiếp bắt cóc cô rồi nhốt lại.
Hoặc hắn sẽ cưỡng hiếp cô, biến cô hoàn toàn trở thành người của mình.
Nhưng tất cả những suy nghĩ ấy đều được hắn ép xuống.
Không được, hắn phải chậm rãi, hắn muốn thỏ nhỏ tự nguyện nhảy vào hang chứ không phải bị mình bắt về.
“Vậy anh sẽ theo đuổi em, em cho phép anh theo đuổi em có được không?”
Giang Khê ngẩng đầu nhìn hắn, băn khoăn một lúc thì đồng ý.
“Được.”
Mạc Viễn lập tức mỉm cười trông rất vui vẻ: “Cảm ơn em, Khê Khê, từ nay anh sẽ gọi em là Khê Khê nhé.”
Giang Khê cũng khẽ cười, gò má đỏ hồng gật đầu.
Từ ngày đó, Mạc Viễn điên cuồng theo đuổi Giang Khê, cả trường đều biết, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với cô vô cùng.
Hắn mua đồ ăn vặt cho cô, trời mưa sẽ đưa dù cho cô, luôn xuất hiện mỗi khi Giang Khê gặp rắc rối.
Dần dần tình cảm trong lòng Giang Khê cũng đã chớm nở.
Nhưng có người đã nhịn không nổi.
Hạ Bách Ngạn hỏi: “Mày tính làm thiệt sao?”
Bụp…
Mạc Viễn bóp nát lon bia trong tay, giọng nói lạnh lùng pha giận dữ: “Phải, tao đã hết kiên nhẫn rồi.”
Hạ Bách Ngạn khuyên: “Tao thấy cô bé ấy cũng mềm lòng rồi, chắc vài bữa nữa sẽ chấp nhận thôi, hay là mày chờ chút nữa đi.”
Hắn lạnh lẽo nói: “Không, ngày mai lập tức thực hiện kế hoạch.”
Hạ Bách Ngạn câm nín, không khuyên nữa.
“Mà này, mày muốn gì từ con bé đó, là thích thật hay chỉ muốn chơi đùa.”
Mạc Viễn im lặng không trả lời.
Không có đêm nào hắn không mơ thấy Giang Khê, mỗi khi mơ thấy dục vọng của hắn liền trỗi dậy mạnh mẽ.
Từ nhỏ đến giờ, Mạc Viên chưa bao giờ có phản ứng với bất kỳ ai, cho đến khi gặp Giang Khê.
Hắn cũng không biết bản thân đối với cô là như thế nào.
Chỉ muốn cùng cô lên giường để giải phóng dục vọng hay là hắn thật sự có tình cảm với cô.
Nhưng trước mắt, Mạc Viễn muốn cùng cô làm tình, nếu sau đi đã đạt được mà hắn vẫn như vậy thì con mẹ nó, hắn đã phải lòng thiệt cô rồi.
Giang Khê không phải là người ở thành phố B, gia đình cô sống ở một thành phố cấp 3, khá xa thành phố B.
Trong nhà cô chỉ còn có bà nội, cha mẹ đã mất rất lâu rồi.
Tuy không có cha mẹ nhưng Giang Khê được bà dạy dỗ rất tốt, gia cảnh cũng bình thường không quá khó khăn bởi vì bà có một dãy nhà trọ để cho khách du lịch thuê.
Khi đến thành phố B học, Giang Khê chọn sống trong ký túc xá của trường và đi làm thêm để kiếm chút tiền phụ giúp bà.
Bảy giờ tối, Giang Khê trên đường tan làm từ một tiệm trà sữa trở về ký túc xá.
Trên đường cô vừa đi vừa suy nghĩ, dạo này cô ít gặp Mạc Viễn, không biết anh đang làm gì.
Anh ấy đã theo đuổi mình bốn tháng rồi, mình hình như cũng có chút cảm tình với anh ấy.
Đợi đến khi gặp lại, mình chắc chắn sẽ cho anh ấy một câu trả lời.
Giang Khê không ngừng hi vọng đến một tương lai tràn ngập tình yêu với Mạc Viễn.
Mà không để ỷ rằng sau lưng có người đang theo dõi mình.