Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 11.4

Trước Sau

break
Cô có một thắc mắc mãi đến bây giờ mới có cơ hội tìm hiểu: “Dean, cậu có biết vì sao Kingsley lại bỏ nghề y để chuyển sang làm kinh doanh không? Vì bố anh ấy ư?”

“Trời ạ, ông Quý đúng là bị vạ lây!” Dean tươi cười nhìn Khương Kỷ Hứa: “Cô vẫn chưa biết à?”

“Chưa. Mỗi lần tôi hỏi chuyện này, anh ấy luôn tìm cách chuyển sang một chủ đề khác.”

“Đó là vì nguyên nhân rất khó nói.”

Khương Kỷ Hứa tò mò nhìn Dean, cô cực kỳ trông chờ đáp án. Dean hắng giọng: “Cô phải giữ bí mật, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi đấy!”

Khương Kỷ Hứa gật đầu đảm bảo: “Dean, cậu cũng biết mà, tôi là người kín miệng lắm!”

Dean chậm rãi lên tiếng: “Sau khi tốt nghiệp, Quý tiên sinh vốn không định theo nghề kinh doanh của bố, nhưng hình như khoảng thời gian đó anh ấy sống không được như ý. Mặc dù được nhận vào bệnh viện tư nhân tốt nhất London, nhưng với tính cách kiêu ngạo và cái miệng cay độc của mình, anh ấy thường xuyên bị các bệnh nhân khiếu nại. Cuối cùng, anh ấy bị Viện trưởng sa thải.” Dean thản nhiên cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Khương Kỷ Hứa bật cười: “Đúng là Kingsley đáng thương, tôi rất thông cảm với anh ấy!”

“Suỵt! Đây là một trong những thất bại lớn nhất cuộc đời Quý tiên sinh, thế nên anh ấy không muốn người khác biết cũng là điều dễ hiểu.”

Khương Kỷ Hứa kinh ngạc: “Một trong những?”

Dean gật đầu: “Còn một lần nữa, có lẽ là màn cầu hôn hụt hơn một năm về trước.”

Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo: “Tôi rất xin lỗi!”

“Có lẽ con người càng giỏi giang lại càng sợ phải đối mặt với thất bại. Trong công việc, cho dù từng bị Viện trưởng sa thải, Quý tiên sinh vẫn có thể dễ dàng chuyển sang ngành nghề khác. Trong tình cảm, anh ấy từng phải ôm một nỗi đau lớn nhưng vẫn cố níu kéo. Quản gia Khương, chắc chắn là Quý tiên sinh rất yêu cô!”

Dean còn tiết lộ với cô một bí mật nho nhỏ: Trong quãng thời gian một năm sáu tháng hai người chia cách, Quý Đông Đình đã bay qua bay lại giữa London và thành phố S mười một chuyến, tính cả lần về nước này là mươi hai.

Khương Kỷ Hứa tới giờ mới hiểu vì sao anh nói là anh vẫn luôn ở đây.

Rời khỏi chỗ Dean, Khương Kỷ Hứa đi qua một cửa hàng hoa. Lúc này, cô rất mong ngóng được gặp Quý Đông Đình, tiếc là anh có việc gấp nên vừa mới bay về London. Cô gọi điện thoại cho anh, anh bắt máy rất nhanh: “Hi, Hứa Hứa! Anh rất vui khi nhận được điện thoại của em! Em đang làm gì vậy?”

“Em đang mua hoa... Kingsley, anh thích hoa gì?”

“Hoa rum!”

“Thật trùng hợp, em cũng thích hoa rum!”

“Không trùng hợp đâu, vì em thích nên anh mới thích mà!”

Nghe được lời này, trong lòng Khương Kỷ Hứa ngọt ngào như vừa được rót mật. Cô thích hoa rum một phần vì nó tượng trưng cho tình yêu thanh cao và chung thủy trọn đời.

Không có người yêu ở cạnh bên, khoảng thời gian sau khi tan ca của Khương Kỷ Hứa bỗng trở nên vô vị. Cô pha một cốc cafe rồi ra phòng khách ngồi xem phim, chốc chốc lại nhìn sang chỗ ngồi trống không bên tay trái. Mới xa nhau chưa tới hai mươi tư tiếng đồng hồ mà cô đã thấy nhớ anh da diết, vậy mà phải đến ngày kia anh mới quay về. Cô buồn chán lên giường đi ngủ. Quý Đông Đình gửi cho cô một tin nhắn: Đừng nhớ anh quá! Chúc em ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp!

Khương Kỷ Hứa mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại.

Buổi tối thứ Năm, tạp chí Thương mại và du lịch đầy quyền lực tổ chức buổi lễ trao giải với quy mô lớn cho các khách sạn ở thành phố S tại khách sạn Thịnh Đình. Đây cũng là hoạt động cuối cùng của Khương Kỷ Hứa với tư cách là nhân viên của Mester.

An Mỹ tới nhà chọn lễ phục cho Khương Kỷ Hứa từ rất sớm. Cô ấy chọn đúng bộ váy màu xanh dương mà Quý Đông Đình mua cho cô. Khương Kỷ Hứa vui vẻ mặc váy rồi để An Mỹ trang điểm cho mình. Giữa chừng, An Mỹ bỗng nghẹn ngào: “Em không nỡ xa chị.”

“Chị cũng không nõ.” Khương Kỷ Hứa vô cùng xúc dộng: “Có cơ hội chị sẽ quay về thăm em.”

Trước khi rời khỏi Mester, Khương Kỷ Hứa đã giúp An Mỹ leo lên vị trí Giám đốc. An Mỹ là nhân viên do cô đích thân dạy bảo, cô rất mong cô ấy có thể tiến xa hơn nữa.

Năm giờ chiều, Dean tới đón Khương Kỷ Hứa. Anh ta cười tít mắt: “Khoảng bảy giờ Quý tiên sinh sẽ đến nơi. Từ giờ tới lúc đó, tôi có thể làm bạn đồng hành với cô không?”

“Vô cùng hân hạnh!”

Khương Kỷ Hứa cùng Dean bước vào hội trường. Người đầu tiên mà cô gặp là Lục Tự. Anh chúc mừng cô vì Mester đã lọt vào danh sách Một trăm khách sạn tốt nhất Trung Quốc, hôm nay cô tới đây để thay mặt Mester nhận giải thưởng danh giá này. Cô lịch sự cảm ơn rồi ngồi vào cho của mình. Trước mặt cô là vị trí của đại diện khách sạn Nam Việt, cô vừa liếc thấy ba chữ “Quý Đông Đình” thì nhận ngay được tin nhắn của anh: Đã tới sân bay.

Đọc xong tin nhắn, Khương Kỷ Hứa cất điện thoại vào túi xách. Cao Xảo Nhi ngồi ngay phía sau cô, Hà Vân ngồi bên cạnh cô ấy. Cao Xảo Nhi thì thầm vào tai Khương Kỷ Hứa: “Chị ta cứ ở lì đây không chịu đi đấy! Mình mới nghe nói Ngụy Bắc Hải muốn tái hôn với vợ cũ.”

Khương Kỷ Hứa không phát biểu ý kiến về việc này. Cao Xảo Nhi hỏi thăm chuyện tình cảm giữa cô và Quý Đông Đình. Khương Kỷ Hứa chỉ thông báo một cách đơn giản: “Bọn mình sắp kết hôn rồi.”

“Kết hôn?” Gao Xảo Nhi là một người thẳng tính, cô ấy kéo tay Khương Kỷ Hứa: “Nhẫn cưới đâu?”

Khương Kỷ Hứa xấu hổ không biết nói gì. Cao Xảo Nhi áy náy nhìn cô: “Xin lỗi nhé!”

“Không phải là vẫn chưa cầu hôn đấy chứ?” Hà Vân đột ngột chen ngang. Chị ta còn cố tình đặt bàn tay đeo nhẫn cưới của mình lên thành ghế.

Quả thật, Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình đã lên kế hoạch cho một lễ cưới đáng nhớ tại đất nước Ý xinh đẹp. Số lượng khách mời hạn chế cũng đã được lên danh sách cả rồi mà. Khương Kỷ Hứa đâu có nói dối, cô cũng không hề cho rằng thiếu nhẫn cầu hôn là bớt đi hạnh phúc, nhưng giờ phút này, cô thật sự không biết nên làm thế nào cho đỡ ngượng.

Khương Kỷ Hứa đành nói đùa: “Mình cũng chẳng biết là anh ấy có định cầu hôn hay không nữa!”

Cao Xảo Nhi vội vàng an ủi cô: “Yên tâm đi! Quý tiên sinh là một người đàn ông lãng mạn, sao có thể không cầu hôn được chứ?”

Nhưng người đàn ông ấy bị mắc bệnh “sợ cầu hôn”, Khương Kỷ Hứa thầm thở dài.

Hà Vân nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tâm trạng của chị ta bỗng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết, ít ra thì chị ta đã từng được cầu hôn và bây giờ có thể vênh váo một lần trước mặt Khương Kỷ Hứa.

Khương Kỷ Hứa không muốn so đo với Hà Vân, chỉ mỉm cười quay đi chỗ khác.

Buổi lễ trao giải bắt đầu bằng một loạt giải thưởng phụ rồi mới tới mục chính. Khương Kỷ Hứa nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm mươi phút, liệu Quý Đông Đình có tới kịp không nhỉ? Lúc này, người dẫn chương trình xướng tên Thịnh Đình trong hạng mục Khách sạn thương vụ xuất sắc nhất, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì Thịnh Đình đã giữ vững danh hiệu này trong suốt mười năm qua. Lục Tự tươi cười bước lên nhận giải. Sau đó, anh ngồi xuống dãy ghế sofa trên sân khấu, tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn chủ yếu về những vấn đề liên quan tới công việc. Câu hỏi cuối cùng mà Lục Tự nhận được là về chuyện tình cảm cá nhân. Anh chỉ đáp ngắn gọn: “Tùy duyên!” rồi đi về chỗ.

Giải thưởng tiếp theo là Những khách sạn xuất sắc nhất năm. Người dẫn chương trình xướng tên khách sạn Mester, Khương Kỷ Hứa xúc động đứng dậy. Lần này, cô đại diện cho Mester lên nhận giải thưởng cao quý nhất trong sự nghiệp của mình. Lúc Khương Kỷ Hứa nhận cúp lưu niệm, Quý Đông Đình đã xuất hiện ở hội trường. Anh vội vàng lao như bay đến đây, thậm chí còn chưa kịp mặc áo vest chỉnh tề. Cánh nhà báo vây quanh người đàn ông nổi bật trong bộ quần đen và áo sơ mi trắng, nhưng anh chỉ chú tâm đến người con gái đang đứng trên sân khấu.

Sau bài phát biểu cảm tưởng, Khương Kỷ Hứa cũng có một cuộc phỏng vấn nhỏ. Hôm nay cô thật sự rất đẹp! Quý Đông Đình ngồi bên dưới say mê ngắm nhìn người con gái của mình. Người dẫn chương trình hỏi Khương Kỷ Hứa vài câu về Mester rồi chuyển sang vấn đề tình cảm: “Tổng Giám đốc Khương, chị có thể tiết lộ chuyện tình cảm của mình ở thời điểm hiện tại không?”

“Hiện tại tôi đang rất hạnh phúc.”

“Chị cảm thấy công việc liệu có xung đột với cuộc sống riêng tư không?”

“Có chứ! Trên đời này chẳng có việc gì hoàn hảo cả, quan trọng là phải biết lựa chọn thứ mà mình mong muốn nhất.”

“Chị đã bao giờ cảm thấy tiếc nuối vì điều gì chưa?”

“Đã từng!” Có lẽ vì từng phải hối tiếc nên cô càng thêm trân trọng hiện tại có anh bên mình.

Khương Kỷ Hứa đi xuống, Quý Đông Đình đứng dậy ôm cô ngay trước mắt mọi người.

Giải thưởng vàng của năm, cũng là giải thưởng danh giá nhất, đã thuộc về khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt. Quý Đông Đình đại diện Nam Việt lên nhận giải.

Anh quay về phía ống kính hôn lên chiếc cúp. Người dẫn chương trình mỉm cười, bắt đầu cuộc phỏng vấn: “Quý tiên sinh, xin hỏi anh đã có bạn gái chưa? Tôi báo danh có được không?”

“Rất tiếc, tình cảm của tôi và bạn gái rất tốt!” Quý Đông Đình vui vẻ tiết lộ: “Tôi sắp kết hôn rồi.”

Cả hội trường xôn xao. Cô MC cũng hết sức kinh ngạc: “Quý tiên sinh có thể kể về chuyện tình yêu của mình được không? Tôi nghĩ mọi người ở đây đều rất muốn nghe!”

Quý Đông Đình không trả lời câu hỏi ngay lập tức mà chỉ mỉm cười. Người dẫn chương trình thấy vậy bèn bổ sung: “Đó chắc hẳn là một chuyện tình vô cùng lãng mạn!”

“Đúng là rất lãng mạn!”

“Tôi bắt đầu ngưỡng mộ cô gái may mắn ấy rồi đấy!” Cô MC nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi đoán là có rất nhiều cô gái muốn được yêu Quý tiên sinh.”

“Ồ, tại sao vậy?”

“À... Tôi nghĩ là vì mọi người đều muốn có một tình yêu khác biệt.”

“Thật ra, con đường tình yêu của tôi và bạn gái khá trắc trở. Cũng giống như các cặp tình nhân khác, ngoài những lúc ngọt ngào ra, chúng tôi cũng nghi ngờ lẫn nhau, cũng cãi vã nảy lửa... thậm chí chúng tôi đã từng chia tay.”

“Đã từng chia tay ư?”

“Trước đây, tôi luôn rất tự tin, mà có thể nói là tự phụ. Tôi luôn cho rằng tình yêu của Quý Đông Đình này sẽ thật khác biệt, sẽ rực rỡ hơn bình thường, bởi vì tôi xuất sắc hơn những người đàn ông khác mà!”

Phía dưới có người bật cười, Khương Kỷ Hứa cũng cười, còn Dean cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng nữa.

Người dẫn chương trình tiếp tục suy đoán: “Sau đó có lẽ đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Đúng vậy, sau đó đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng tiếc. Tôi đã bị đả kích tới mức gục ngã, cũng chính vì chuyện đó mà hai chúng tôi chia tay.” Giọng nói của Quý Đông Đình đầy thương cảm: “Chúng tôi đã xa nhau một năm sáu tháng.”

“Thật là đáng tiếc!” MC cảm thán.

“Cô cũng cảm thấy đáng tiếc phải không? Thời gian vô cùng quý giá, trong vòng một năm sáu tháng đó có thể làm được rất nhiều việc, cũng có thể tạo ra biết bao điều ngọt ngào và hạnh phúc.” Quý Đông Đình ngừng một lát mới nói tiếp: “Nhưng giờ đây, tôi lại rất cảm kích quãng thời gian xa cách ấy! So với rất nhiều đôi tình nhân khác, tôi cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn khi chỉ cãi nhau với bạn gái duy nhất một lần. Mặc dù chia tay, nhưng cả hai chúng tôi đều sống trong đau khổ khi luôn không ngừng nhớ nhung đối phương.”

“Quý tiên sinh, anh dám chắc là bạn gái mình cũng nghĩ như vậy chứ?”

Khương Kỷ Hứa mím môi cười. Cô rất đồng tình với anh về khoản cảm kích quãng thời gian chia tay, nhưng còn vế sau thì...

Câu hỏi này thật sự quá mất mặt! Dean lại được thêm một phen không ngóc đầu lên nổi.

Quý Đông Đình nhìn về phía Khương Kỷ Hứa, quả quyết gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

“Thật ngưỡng mộ tình yêu của hai người! Nếu bạn gái anh xuất hiện tại đây, anh có điều gì muốn nói với cô ấy?”

Cô ấy thật sự đang ở đây... Quý Đông Đình nở nụ cười ngượng ngập: “Xin lỗi! Tôi chưa chuẩn bị...”

Cô MC nhìn Quý Đông Đình với vẻ mặt mong chờ. Khương Kỷ Hứa bỗng thấy trong lòng rạo rực. Cô có cảm giác tất cả những người biết chuyện của hai người đều đang dồn hết sự chú ý về phía mình. Dean ngồi bên cạnh thầm hô hào ủng hộ Quý tiên sinh.

Quý Đông Đình suy tư một lúc rồi hắng giọng: “Vì một số hiểu lầm mà chúng ta đã có những lúc đau buồn và tiếc nuối, nhưng anh rất cảm kích quãng thời gian chia xa đó, nó đã khiến anh hiểu được thứ gì mới là quan trọng và cần phải trân trọng. Cũng chính nhờ những trải nghiệm đó, chúng ta mới có cơ hội tự trưởng thành, mới biết suy nghĩ cho người mình yêu, mới nhận ra đối phương là duy nhất và cố gắng trở thành một nửa thích hợp của người ấy... Cuối cùng, anh yêu em, Hứa Hứa!”

Trong vườn hoa trên tầng cao nhất của khách sạn nghỉ dưỡng Nam Việt, điệu nhạc chậm dần rồi kết thúc, Khương Kỷ Hứa dừng lại trong vòng tay Quý Đông Đình. Anh cúi xuống hôn cô, cô nhắm mắt đáp lại. Khi bờ môi mềm mại của anh chạm vào môi cô, Khương Kỷ Hứa cảm nhận được Quý Đông Đình đang cầm tay trái của mình lên.

Trái tim Khương Kỷ Hứa đập dồn dập, không lẽ là anh đeo nhẫn cầu hôn cô sao? Cho dù anh không cầu hôn thì cô vẫn rất hạnh phúc, nhưng nếu được cầu hôn thì sẽ càng viên mãn hơn. Cô vội mở mắt nhìn xuống cô tay nặng trịch của mình, thì ra anh vừa lồng vào tay cô một chiếc vòng đeo tay.

Quý Đông Đình vuốt tóc cô: “Cái này anh nhờ Dean nhặt lại từ thùng rác, em có thích không?”

Thùng rác ư? Khương Kỷ Hứa ngước nhìn anh, cất giọng khô khốc: “Thích!”

Sáng sớm hôm sau, đã quá giờ thức giấc như mọi ngày mà Khương Kỷ Hứa vẫn chưa dậy, Quý Đông Đình bèn nhẹ nhàng lấy ra một chiếc nhẫn giấu dưới gối, vẫn là “Ngọn lửa xanh” năm xưa. Anh cẩn thận kéo cánh tay trái của Khương Kỷ Hứa ở trong chăn ra, đang định hành động thì anh không kìm được ho lên một tiếng. Mí mắt cô khẽ động khiến anh căng thẳng tới mức mặt đỏ tía tai. Chờ một lúc không thấy cô động đậy nữa, Quý Đông Đình mới thận trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của Khương Kỷ Hứa. Sau đó, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên ngón tay thon dài của cô: “Hứa Hứa, làm vợ anh nhé?”

Lúc này, Khương Kỷ Hứa mới mở to đôi mắt vờ nhắm chặt nãy giờ ra, cô nở nụ cười ngọt ngào rồi ôm chầm lấy Quý Đồng Đình: “Kingsley, em đồng ý!”
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc