Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 10.4

Trước Sau

break
Sáng hôm sau, Quý Đông Đình vừa thấy động liền mở mắt. Anh còn chưa kịp nói lời chào buổi sáng đã vấp phải ánh mắt sắc lạnh của Khương Kỷ Hứa.

“Nếu anh tỉnh rồi thì mau về đi!” Khương Kỷ Hứa khoác áo ngủ lên người rồi bước xuống giường.

“Đợi đã!” Quý Đông Đình cuống quýt: “Tối hôm qua chúng ta...”

“Tối qua giữa hai chúng ta không xảy ra chuyện gì cả!” Khương Kỷ Hứa vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc cô ra ngoài, Quý Đông Đình đã mặc quần áo chỉnh tề, áo vest của anh hơi nhàu.

Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình như kẻ thù khiến anh hơi mất tự nhiên. Anh lắp bắp: “Hứa Hứa...”

Khương Kỷ Hứa nhíu mày: “Tối qua tôi uống say.”

“Say rượu thổ lộ chân tình ư?”

“Vậy tôi đã thổ lộ chân tình gì rồi?”

Quý Đông Đình sững sờ. Khương Kỷ Hứa không hề nói yêu anh, cũng chẳng đề cập tới chuyện nhớ anh... Anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn trề hy vọng: “Em nói muốn thử đá anh một lần.”

“Được rồi!” Gương mặt Khương Kỷ Hứa vô cảm: “Quý Đông Đình, anh hãy biến ngay đi! Tôi vừa đá anh rồi đấy!”

Quý Đông Đình kinh ngạc thốt lên: “Hứa Hứa, chúng ta mới có một đêm thôi mà!”

Khương Kỷ Hứa mở tủ lấy quần áo: “Một đêm thì sao nào? Một đêm thì không được đá à? Quý tiên sinh có biết thế nào là tình một đêm không? Hơn nữa, tối qua chúng ta còn chưa phải là tình một đêm.”

Vẻ mặt Quý Đông Đình vô cùng đáng thương, tình cảnh của anh lúc này thật giống một chú cún cưng bị chủ nhân hắt hủi. Anh cố vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì để lấy lòng người con gái trước mặt, nhưng hình như không có phương án nào khả quan. Hiện tại, anh thảm hại biết nhường nào!

Khương Kỷ Hứa phải mặc quần áo, Quý Đông Đình vẫn lịch sự đi ra ngoài như lúc trước, còn không quên khép cửa giúp cô. Anh ngồi xuống sofa, gấp gáp tính kế...

Lúc Khương Kỷ Hứa bước ra, phòng khách đã không một bóng người. Cô hơi thất vọng, trong lòng thầm giễu cợt chính bản thân. Nhưng khi cô đang chuẩn bị đi ra cửa thì một giọng đàn ông vô cùng bùi tai vang lên: “Bữa sáng sắp xong rồi, em ăn một chút rồi hãy đi!”

Khương Kỷ Hứa quay lại, bắt gặp người đàn ông cao lớn đang đeo tạp dề của cô, trong tay lăm lăm chiếc xẻng nấu ăn.

“Anh đã làm trứng ốp la, bánh mì cũng nướng lại rồi, thức ăn đều lấy từ trong tủ lạnh của em.” Quý Đông Đình nịnh nọt.

Khương Kỷ Hứa đi tới trước mặt Quý Đông Đình: “Những lời tôi vừa nói anh nghe không hiểu sao? Tôi đã đá anh rồi!”

Quý Đông Đình sát lại gần Khương Kỷ Hứa, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em đá không đủ nghiêm túc, anh không chấp nhận!”

Khương Kỷ Hứa không nói được lời nào. Về khoản mồm mép, cô chưa bao giờ là đối thủ của người đàn ông đáng ghét này!

Trên đường đi làm, Khương Kỷ Hứa tự oán trách bản thân, chỉ vì một phút nông nổi mà dẫn đến bao nhiêu phiền toái thế này!

Trong cuộc họp giao ban buổi sáng, Chủ tịch của Mester thông báo về quyết định đầu tư vào làng du lịch Chu Trang Viên và Mester cần cử người đến khảo sát tình hình thực địa. Trên danh nghĩa là “đi du lịch miễn phí”, nhưng thực chất, đó là một công việc vất vả mà chẳng được lợi lộc gì, thế nên, không một ai muốn làm cả. Vậy mà khi cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa lại chủ động đến phòng Chủ tịch nhận nhiệm vụ về mình. Nguyên nhân là vì cô đang muốn tránh mặt người đàn ông phiền toái kia, với lại, biết đâu đi lên núi một chuyến có thể giúp cô thay đổi tâm trạng.

Buổi trưa, Khương Kỷ Hứa về nhà thu dọn đồ đạc rồi cùng đoàn khảo sát lên đường. Bọn họ phải thay đổi mấy loại phương tiện mới tới được nhà khách Chu Trang Viên.

Tối đến, Khương Kỷ Hứa ngồi trên chiếc giường đơn bôi thuốc mỡ lên những chỗ da bị cắn. Điện thoại của cô đặt trên giường cứ reo vang nãy giờ, là Quý Đông Đình không ngừng làm phiền cô. Cuối cùng, cô bực bội bắt máy.

“Hứa Hứa, em vẫn chưa tan làm ư?” Giọng Quý Đông Đình truyền đến.

Khương Kỷ Hứa chán nản nhìn lên trần nhà: “Quý Đông Đình, tôi đi công tác rồi!”

Đi công tác? Vậy mà anh lại nhận được tin: Khương Kỷ Hứa đi cùng Lục Tự tới vùng rừng núi hẻo lánh để ra mắt mẹ chồng.

Lúc nghe được tin này, Quý Đông Đình suýt ho ra máu. Dean ở bên cạnh còn cố tình trêu chọc anh bằng cách vừa ngắt từng cánh hoa vừa lảm nhảm: “Cô ấy yêu tôi, cô ấy không yêu tôi, cô ấy yêu tôi...” Quý Đông Đình sa sầm mặt mày, còn Dean thì tươi cười hớn hở, tiếp tục ngắt một bông hoa khác...

Lúc Lục Tự xuất phát tới Chu Trang Viên, anh hoàn toàn không biết Khương Kỷ Hứa cũng tới đây. Quê của Lục Tự cách Chu Trang Viên hơn ba mươi cây số, nhưng hồi nhỏ anh từng học ở nơi này nên cũng có thể coi là người Chu Trang Viên. Biết tin Khương Kỷ Hứa đang ở gần mình, anh lập tức tới tìm cô.

Nhà khách rất sơ sài, Lục Tự lo Khương Kỷ Hứa ở không quen, nhưng cô lại vui vẻ dẫn anh đến bên cửa sổ rồi chỉ vào một tổ chim trên cành cây: “Hai chú chim trên đó thật dễ thương, vừa rồi chúng còn bay lên bệ cửa sổ phòng tôi nữa đấy!”

Lục Tự liền đưa cho Khương Kỷ Hứa chiếc máy ảnh mà anh mang theo. Khương Kỷ Hứa hào hứng điều chỉnh ánh sáng rồi chụp ảnh lia lịa. Lục Tự mỉm cười hỏi cô: “Cô yêu thích nhiếp ảnh à?”

Khương Kỷ Hứa thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không phải!” Kỳ thực, niềm đam mê nhiếp ảnh của cô là do Quý Đông Đình truyền sang. Tại sao cô cứ luôn nhớ tới anh, luôn so sánh người khác với anh như thế này?

Chính quyền địa phương tiếp đón đoàn khảo sát của thành phố S bằng một bữa trưa vui vẻ tại quán ăn của một gia đình nông dân. Tửu lượng của Khương Kỷ Hứa không tốt, Lục Tự phải đỡ rượu cho cô mấy lần liền.

Sau bữa ăn, Khương Kỷ Hứa ra bờ đê hóng gió. Khí hậu trên núi rất mát mẻ, không khí cũng cực kỳ trong lành. Lục Tự từ đâu đi tới trước mặt cô: “Không biết tôi là người ở đây sao?”

Khương Kỷ Hứa lắc đầu, sau đó cảm thán: “Ở đây đẹp thật đấy!”

Lục Tự cười rất tươi: “Nào, lên xe! Tôi đưa cô ra ngoài dạo chơi!”

Khương Kỷ Hứa không hề do dự, ngồi vào ghế lái phụ của chiếc Audi A8. Cô hạ cửa kính xe xuống, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô thấy thật dễ chịu. Cô nghiêng đầu hỏi Lục Tự: “Trong xe có nhạc không?”

“Có đấy! Nhưng không biết cô có thích nổi mấy thế loại nhạc cua tôi hay không nữa.”

“Thẩm mỹ của Tổng Giám đốc Lục rất tốt, phải nói là không biết liệu tôi có thể theo được anh không mới đúng!”

“Là Trần Bách Cường.” Khương Kỷ Hứa hết sức hào hứng khi nghe thấy một bài hát từ thập niên trước vang lên.

“Cô cũng biết đến ca sĩ này ư?”

“Đây là ca sĩ mà bố tôi thích.”

“Bố cô hiện giờ thế nào rồi?”

“Cũng khá tốt! Ông lại đầu tư mạo hiểm, nhưng lần này có vẻ đáng tin. Cách đây không lâu ông có liên lạc với tôi, vì thấy tôi sống vất vả quá nên ông muốn kiếm tiền cho tôi.”

“Vậy thì tốt rồi! Thật ra cũng chẳng có mấy người biết phấn đấu như bố cô!”

“Cứ cho là vậy đi!” Khương Kỷ Hứa thở dài: “Tôi và ông ấy không hợp nhau lắm!”

“Không ai lựa chọn được cha mẹ cả!” Giọng Lục Tự có chút nuối tiếc.

Lục Tự chăm chú lái xe, còn Khương Kỷ Hứa mải mê ngắm phong cảnh hai bên đường. Lúc thấy một thôn trang nhỏ, cô hỏi: “Tổng Giám đốc Lục, đó là nơi nào vậy?”

“Thôn nhà họ Vương.” Lục Tự không nói đó chính là quê vợ cũ của mình.

Khương Kỷ Hứa đột nhiên cảm thấy bất ổn: “Tổng Giám đốc Lục, chúng ta đang đi đâu đây?”

“Tôi đã về tới Chu Trang Viên rồi, chẳng lẽ lại không tạt qua nhà mình sao?”

Khương Kỷ Hứa chớp chớp mắt, nhất thời không thể cười nổi. Đúng là Lục Tự nên về thăm nhà, nhưng cô đi theo anh thì còn ra thể thống gì nữa? Lần này, đúng là cô bị Lục Tự lừa lên xe thật rồi!

Lúc xe tới cổng thôn, Khương Kỷ Hứa ủ rũ nhìn Lục Tự: “Tổng Giám đốc Lục, hình như tôi vào đó không thích hợp cho lắm!”

“Có gì mà thích hợp hay không, chỉ là ăn bữa cơm đạm bạc thôi!”

“Tôi chẳng mang gì theo cả.”

“Cô tới gặp bố mẹ chồng đấy à? Sao phải mang theo cái gì?”

“Đến nhà sếp thì cũng phải mua quà chứ! Đúng rồi, quanh đây có cửa hàng nào không?”

“Mấy cửa hàng này chẳng có thứ gì tử tế đâu.” Khóe môi Lục Tự cong lên: “Được rồi, tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ để trong cốp xe. Nếu cô thấy ngại thì tôi đưa cho cô xách một ít, coi như là cô mua, được không?”

Khương Kỷ Hứa nở nụ cười méo mó.

Lục Tự dừng xe trước một ngôi nhà mới xây, Khương Kỷ Hứa ngập ngừng không dám xuống xe.

“Chê à?” Lục Tự mỉm cười nhìn cô.

Khương Kỷ Hứa sắp khóc đến nơi: “Tôi nghĩ là Tổng Giám đốc Lục hiểu tâm trạng của tôi.”

Lục Tự vờ như không hiểu, tiếp tục đùa giỡn: “Tâm trạng gì? Con dâu xấu xí sợ gặp bố mẹ chồng ư?”

Khương Kỷ Hứa lườm Lục Tự một cái. Sau đó, cô vẫn phải ngoan ngoãn theo Lục Tự bước xuống xe. Cửa không khóa, Lục Tự đi thẳng vào trong nhà, còn Khương Kỷ Hứa cứ đứng ngoài cửa nhìn quanh quất. Một người phụ nữ khoảng hơn sáu mươi tuổi từ trong nhà đi ra. Bà mừng rỡ bước tới nắm chặt tay Lục Tự: “Thằng Tư về thì phải báo một tiếng chứ!”

Lục Tự cười với mẹ rồi kéo Khương Kỷ Hứa vào: “Mẹ, đây là bạn con. Có khách đến nhà chơi, bữa tối mẹ chuẩn bị thêm mấy món nữa nhé!”

Bà Lục lập tức quay sang đánh giá Khương Kỷ Hứa, nụ cười trên gương mặt càng thêm rạng rỡ. Bà kéo tay cô, nói bằng thứ tiếng phổ thông không mấy trôi chảy: “Cháu gái xinh quá! Mừng cháu tới nhà chơi!”

Khương Kỷ Hứa lễ phép: “Chào bác gái!”

Nhà Lục Từ khá sạch và đẹp. Bà Lục bê hoa quả ra mời Khương Kỷ Hứa rồi gọi điện thoại cho con gái: “A Mỹ à, em trai con về rồi. Tối nay ăn cơm ở nhà nhé, con gọi cả A Sinh, A Ngọc cùng tới nữa!”

Lục Tự giải thích: “Trên tôi có ba người chị, dưới còn một em gái. Tôi là con trai duy nhất trong nhà.” Anh đưa cho cô một quả quýt.

“Cảm ơn anh!” Khương Kỷ Hứa bây giờ làm gì còn tâm trạng để ăn uống cơ chứ?

Người đầu tiên về nhà là bố của Lục Tự. Khương Kỷ Hứa đứng dậy chào hỏi. Ông Lục vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới bắt tay cô, sau đó vừa hút thuốc vừa kể lể đủ thứ chuyện với cô. Qua cách nói, có thể nhận ra, ông rất tự hào về Lục Tự.

Nói chuyện được một lúc, ông quay sang Lục Tự: “Con về đúng lúc lắm, bố có chuyện muốn bàn với con!”

Lục Tự cùng bố rời khỏi phòng khách, bà Lục lại nhiệt tình bê tới một tách trà: “Uống đi cháu!”

Khương Kỷ Hứa uống một hớp, là loại trà lần trước Lục Tự từng pha cho cô.

“Cháu có thích không?” Bà Lục hỏi.

Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Rất ngon ạ!”

“Cháu là người ở đâu?”

“Cháu là người thành phố A, nhưng làm việc ở thành phố S. Trước đây, cháu từng làm việc trong khách sạn của Tổng Giám đốc Lục. Lần này, chúng cháu cùng về đây là vì việc khai thác du lịch ở Chu Trang Viên.” Khương Kỷ Hứa cố gắng giải thích rõ ràng cho bà Lục hiểu.

“À, rất tốt! Rất tốt!” Bà Lục đang định nói tiếp thì ba người phụ nữ tầm khoảng ba, bốn mươi tuổi bước vào.

Bà Lục dùng tiếng địa phương giới thiệu với bọn họ: “Cô ấy chính là người bạn mà thằng Tư dẫn về.”

Ba người phụ nữ này có lẽ là các chị của Lục Tự. Khương Kỷ Hứa vội vàng chào hỏi, còn họ thì nhiệt tình ngồi xuống, cầm tay cô hỏi han hết chuyện nọ đến chuyện kia. Khương Kỷ Hứa ráng giữ nụ cười thật tự nhiên. Giữa chừng, họ còn nhắc tới Vương Nghi Lạc, hình như đang so sánh cô với vợ cũ của Lục Tự.

Chị hai bức xúc: “Chẳng trách em trai mình không cần cô ta nữa! Loại đàn bà đó xứng đáng bị bỏ! Có lần tôi tới nhà thằng Tư, nó bận việc nên bảo cô ta đón tiếp tôi, ai ngờ cô ta dẫn tôi ra quán ăn một bát mì! Cô ta con nói đồ ăn trên thành phố đắt đỏ, một bát mì cũng phải hơn ba mươi tệ, khiến tôi nghe mà phát bực!”

“Thôi, dù sao cũng ly hôn rồi, có muốn trách thì phải trách em trai quá rộng rãi với cô ta!” Chị cả an ủi chị hai, sau đó cười tít mắt với Khương Kỷ Hứa: “Bố em làm nghề gì?”

Khương Kỷ Hứa trả lời: “Làm kinh doanh ạ.”

“Ha ha... Bọn chị là những người thật thà, em đừng để ý nhé!”

“Em thích những người thẳng thắn.”

“Em đúng là tốt thật đấy!” Chị ba nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Xinh xắn, lại còn rộng rãi, hiểu chuyện.”

“Cảm ơn chị!” Khương Kỷ Hứa hỏi họ: “Tổng Giấm đốc đi đâu rồi ạ?”

“Em hỏi em trai à?” Chị cả đáp: “Nó lên núi với bố rồi. Bố muốn nó xem đất mộ mới chọn xong. Cũng ở gần đây, sẽ về nhanh thôi.”

Khương Kỷ Hứa hơi bất ngờ: “Tổng Giám đốc còn biết cả những việc này cơ ạ?”

“Đương nhiên, em trai cái gì cũng giỏi!” Chị cả tự hào.

Chị hai vừa ăn quýt vừa nói: “Em cũng thú vị quá! Sao vẫn gọi em trai là Tổng Giám đốc Lục vậy?”

Khương Kỷ Hứa giải thích: “Tổng Giám đốc Lục trước đây là lãnh đạo của em.”

“Ha ha... Cũng giống chị, toàn gọi anh nhà chị là sếp. Anh ấy thích nhất là phê bình và răn dạy người khác. Làm cán bộ huyện thôi mà cũng oai lắm, nhưng lương cả năm cũng chẳng bằng em trai kiếm tiền một ngày.” Chị cả cười.

Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi: “Em và Tổng Giám đốc Lục thật sự chỉ là bạn bè!”

“Ha ha... Bọn chị hiểu mà.” Chị hai cười lớn.

Khương Kỷ Hứa lặng lẽ cúi đầu. Nhìn bọn họ chẳng có vẻ gì là đã hiểu cả.

Bà Lục bung lên một bát canh trứng cho Khương Kỷ Hứa khiến cô ngạc nhiên: “Đã đến giờ ăn cơm rồi ạ?”

“Không phải, cháu ăn cái này trước đi! Đều là trứng gà nhà bác nuôi đấy! Trước đây, mỗi lần thằng Tư về, bác đều chuẩn bị cho nó cả rổ.”

Khương Kỷ Hứa hết lời cảm ơn. Nhưng chỉ có mình cô ăn thôi à?

“Được rồi!” Chị cả đứng dậy: “Chị đi giúp mẹ làm cơm đây.” Chị hai và chị ba cũng đi theo chị cả.

Thấy cô ăn uống không mấy thoải mái, bà Lục còn tốt bụng dặn dò: “Ăn không hết thì cứ để lại, không sao đâu!”

Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi bác!”

“Không sao!” Bà Lục mở cửa ra: “Trong nhà bí bách quá, cháu có muốn ra ngoài ngồi cho thoáng không?”
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc