Sau khi chọn xong môn học tự chọn, Ninh Nhuệ Tinh trải qua mấy ngày nghỉ ngơi rảnh rỗi.
Các cô chỉ là chọn trước các học phần ở trên mạng, sau đó mấy tuần mới chính thức bắt đầu thời gian lên lớp.
Trong thời gian đó, có tin tức về việc một số sinh viên đã chọn lớp nhưng lại không tham gia các lớp học phần, phía trường học phá lệ mở hệ thống đăng ký môn học tự chọn lại một lần nữa, Ninh Nhuệ Tinh xoắn xuýt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không rút hai môn học trước đó đi.
Theo như lời Giang Dữ nói ngày hôm đó, môn học tự chọn này có lẽ sẽ không quá khó đúng chứ? Huống hồ chi còn có Giang Dữ nữa mà, chỗ nào không biết cô cũng có thể hỏi anh, bảo Giang Dữ mở cho mình một buổi dạy kèm đặc biệt.
Đã nghĩ thông suốt vấn đề này rồi, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại cũng không còn lo lắng nữa.
Rất nhanh thôi liền đến thời gian lên lớp chính thức của các môn học tự chọn.
Phương Đình Dư từ khi bắt đầu học kỳ mới đã dọn ra ngoài ở rồi, thời gian lên lớp môn tự chọn của Ninh Nhuệ Tinh và hai cô bạn cùng phòng còn lại giống nhau, chỉ là trừ học phần Thưởng thức và phân tích điện ảnh ra thì môn tự chọn còn lại của các cô không giống nhau, cùng nhau đi ra khỏi ký túc xá, cô từ xa đã nhìn thấy Giang Dữ đang đứng ở chỗ con đường nhỏ.
Gần như là cùng lúc với cô, Giang Dữ cũng đang nhìn sang đây.
Trông thấy Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh hơi thoáng yên tâm.
Cô còn nghĩ lát nữa mình phải một mình ngồi trong giảng đường chứ, nếu như trùng hợp không quen ai trong lớp học phần này, há chẳng phải là quá tứ cố vô thân, lẻ loi một mình rồi sao?
Vẫn may, Giang Dữ vậy mà lại qua đây với cô.
Trước đó không biết Giang Dữ sẽ qua ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ vẫy vẫy tay, lúc này mới quay đầu lại nói với Lai m và Hứa Giai Văn, “Vậy tớ đi trước nhé?”
“Đi đi, đi đi.” Hai người còn lại xua xua tay, thúc giục nói.
Ninh Nhuệ Tinh bước nhanh về phía Giang Dữ, lúc đứng vững trước mặt Giang Dữ, anh đã thuận tay tiếp lấy ly nước đang cầm trên tay của Ninh Nhuệ Tinh, tay còn lại thuận thế dắt lấy tay của cô.
Thời gian lúc chạng vạng tối 6 giờ hơn, sắc trời cũng đã sắp tối rồi.
“Anh sao lại qua đây vậy?” Ninh Nhuệ Tinh được Giang Dữ dắt tay, ở chỗ xa xa còn có tốp năm tốp ba các nam sinh đang chơi bóng rổ, Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt qua một cái, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt liền rơi trên cái cằm sắc bén của Giang Dữ.
“Đúng lúc không có việc gì, cùng em lên lớp môn học tự chọn.”
“Được thôi.”
______
Địa điểm lên lớp của môn học tự chọn là ở khu Bắc, thời gian không còn sớm, Giang Dữ dắt lấy tay Ninh Nhuệ Tinh, một đường chậm rãi đi qua đó.
Đợi đến khi đi đến dãy lầu dạy học, gần như đã sắp đến giờ vào học rồi.
Sinh viên của lớp tự chọn trước giờ vẫn luôn rất nhiều, thường sẽ chọn lên lớp ở giảng đường, Ninh Nhuệ Tinh đẩy cửa sau ra, thấy đẩy không được đành bất đắc dĩ chỉ có thể đi vào từ cửa trước.
Vừa ngước mắt lên, cô liền thấy trong giảng đường đang ồn ào huyên náo, ngay cả mấy hàng ghế đầu cũng đã chật cứng người, Ninh Nhuệ Tinh đại khái liếc nhìn vị trí một chút, cuối cùng tìm được hai chỗ trống ở chỗ góc tường.
Bởi vì lối đi có chút đông đúc, Ninh Nhuệ Tinh buông tay Giang Dữ ra, đi trước dẫn đường.
Có người vô tình ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ đang đi theo sau Ninh Nhuệ Tinh, vội vàng khẽ đụng vào người đang ngồi ở bên cạnh.
Cho đến khi Ninh Nhuệ Tinh ngồi vào vị trí của mình, cô đưa mắt nhìn xung quanh một cái liền trực tiếp đối diện với ánh mắt của rất nhiều người.
Ninh Nhuệ Tinh bình tĩnh dời tầm mắt lại gần bóng dáng của Giang Dữ.
“Sinh viên sao lại nhiều như vậy?” Ninh Nhuệ Tinh có chút không hiểu. Môn học tự chọn của khoa Kinh tế, vậy mà lại có nhiều người lựa chọn như vậy, cô còn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ hơn hai ba chục người mà thôi.
Giang Dữ nhẹ cười không nói gì, đợi đến khi giáo viên đứng trên bục giảng nói về những điều cần phải chú ý khi lên lớp, Ninh Nhuệ Tinh mới xem như là hiểu được một chút lý do tại sao Giang Dữ lại giúp mình chọn môn học tự chọn này, còn có cả nguyên nhân tại sao giảng đường lại có nhiều sinh viên như vậy.
Giáo viên đứng lớp xem ra còn rất trẻ, mặc một thân váy lông cừu, tổng thể rất trang nhã, thanh lịch lại không mất đi sự phóng khoáng, ngũ quan xinh đẹp, nói năng rõ ràng, nói chung chính là nhân vật mà trên mạng thường tung hô là “cô giáo nữ thần”.
“Tôi không yêu cầu các em lên lớp đều phải nghiêm túc nghe giảng, nhưng mỗi một tiết học tôi đều sẽ điểm danh, hy vọng lúc điểm danh mọi người ít nhất cũng phải có mặt ở giảng đường, kiểm tra cuối kỳ là nộp một bài luận văn, đề tài cụ thể sau này sẽ thông báo”, cô giáo nói xong, ấn mở máy chiếu lên, “Trên màn hình là phương thức liên lạc của tôi, những ai cần thì có thể ghi chú lại.”
Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt một cái, Giang Viên, phía sau còn kèm theo một dãy số.
Giang Viên nói xong có xu hướng bắt đầu giảng bài, cô quét mắt nhìn đám người đen kịt đang ngồi ở bên dưới, giống như là nhìn thấy được cái gì đó, cô khẽ chau mày lại, trực tiếp lên tiếng, “Giang Dữ, sao cháu lại ở đây?”
Lời nói vừa dứt, rất nhiều ánh mắt từ trong bóng tối âm thầm quan sát Giang Dữ liền bắt đầu quang minh chính đại nhìn anh, kèm theo đó là một trận khe khẽ thầm thì.
Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ đến cô giáo vậy mà lại quen biết với Giang Dữ, còn trực tiếp trước mặt mọi người gọi ra tên của anh, trong lòng cô liền có chút kinh ngạc.
Có mấy nam sinh khá mạnh dạn bắt đầu la ó dưới tầm mắt của giáo viên, có một số thậm chí còn cao giọng hét lên một câu, “Cùng với người nhà lên lớp đó cô ơi.”
Nghe thấy hai chữ người nhà, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh bất giác đỏ hồng lên, trong lúc hỗn loạn cô đã đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của Giang Viên ở trên bục giảng.
“Như vậy à”, Giang Viên nói một câu, “Cô là người từng trải, cũng không nói nhiều làm gì”, cô ngừng một chút, “Mặc dù bạn Giang Dữ đây là học thần, thành tích 4.0 của học viện Quản lí của chúng ta, nhưng đã đến đây rồi, cũng phải nghiêm túc nghe giảng, chí ít cũng phải làm một tấm gương tốt cho người nhà của bạn, được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học.”
“Giang Dữ, hình như anh với cô giáo rất thân thuộc?” Ninh Nhuệ Tinh không chú ý đến lời nói về sau của Giang Viên, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt ý vị sâu xa mà Giang Viên nhìn cô, bên cạnh đó là cảm giác cô giáo cùng với Giang Dữ hình như đã biết nhau rất nhiều năm rồi.
Nếu không thì cũng sẽ không tùy ý nói đùa như vậy.
Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn cảm giác cô giáo Giang Viên này không phải là cũng thích Giang Dữ đó chứ, suy cho cùng thì cô giáo xem ra cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi.
Nghĩ như vậy, cô mạnh mẽ sản sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
“Nghĩ cái gì vậy?” Giang Dữ thấp giọng cười, hơi hơi tiến gần đến bên tai của Ninh Nhuệ Tinh, nhẹ giọng nói với cô, “Cô ấy là cô của anh.”
Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt trừng lớn đôi mắt, mặt cô đầy kinh ngạc, thấp giọng lặp lại lần nữa, “Cô?”
Nghe thấy câu nói này của Ninh Nhuệ Tinh, khóe môi của Giang Dữ khẽ cong lên, “Anh nghĩ cô ấy sẽ rất vui nếu em có thể gọi như vậy trước mặt cô ấy.”
Cô như vậy phải chăng là gián tiếp lại nhìn thấy một người nhà nữa của Giang Dữ đúng không?
“Ước chừng một lát nữa thôi, người nhà của anh đều sẽ biết đến sự tồn tại của em rồi.”
“Ý gì vậy chứ?” Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình có chút nghe không hiểu, “Ý là nói cô của anh rất nhiều chuyện đúng không?”
Giang Dữ không trả lời, Ninh Nhuệ Tinh len lén nhìn lên bục giảng, đúng lúc đối diện với ánh mắt Giang Viên đang nhìn qua, có lẽ ánh mắt của cô ấy căn bản là ngay từ khi bắt đầu đã rơi trên người của mình rồi.
Ninh Nhuệ Tinh vội vàng dời tầm mắt, nằm bò trên bàn học của mình, nhìn chằm chằm vào cái lưng ghế trước mặt đến phát ngốc.
Thật là muốn chết mà, sớm biết giáo viên đứng lớp có quan hệ với Giang Dữ thì cho dù có nói cái gì đi nữa cô cũng sẽ không chọn môn học tự do này.
Cho dù không ngẩng đầu lên, cô vẫn cảm giác được cách mấy giây lại có ánh mắt rơi trên người của cô.
“Em cảm thấy bản thân có chút lạnh, Giang Dữ.” Ninh Nhuệ Tinh nằm dài xuống bàn học, xoay đầu nhìn Giang Dữ một cái.
Trên màn hình giảng đến nội dung gì, cô một chữ cũng nghe không lọt, tràn ngập trong đầu cô lúc này đều đang tuần hoàn phát đi phát lại câu nói của Giang Dữ.
“Sau này anh đưa em về nhà, em sẽ không còn cảm giác bản thân mình giống như động vật bị vây quanh quan sát nữa......”
Lời nói như vậy thì cũng không sai, nhưng cô cảm thấy bản thân mình hiện tại rất giống với động vật nhỏ thu hút sự chú ý của Giang Viên, chỉ có thể trốn vào trong một góc run lên lập cập.
“Quần áo sao lại ngắn như vậy?” Quần áo của Ninh Nhuệ Tinh vốn cũng không dài, thêm vào đó là động tác cô nằm dài ra bàn học, vạt áo trực tiếp ngắn đến eo, lộ ra một mảnh lớn da thịt trắng nõn.
“Không biết nữa.” Ninh Nhuệ Tinh uể oải, ỉu xìu trả lời, hiện giờ cô ngay cả quần áo có ngắn hay là cái gì khác cũng đều không muốn quản nữa.
Nhìn thấy bóng lưng trắng nõn của Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt Giang Dữ tối sầm lại, anh vòng tay qua sống lưng của Ninh Nhuệ Tinh, bàn tay lớn liền cùng với đó đặt vào một bên eo của cô.
Làn da lộ ra ngoài có chút lạnh lẽo, ngay khi lòng bàn tay ấm nóng được đặt vào, cảm giác được sự ấm áp bao quanh khiến cho Ninh Nhuệ Tinh không khỏi rụt người lại về phía Giang Dữ.
Bàn tay của Giang Dữ dán trên vòng eo của Ninh Nhuệ Tinh không hề động đậy, sự tiếp xúc tinh tế và mềm mại sau đó khiến cho hơi thở của anh chợt thay đổi, anh cật lực khắc chế lại chính mình, lúc này mới có thể đem sự chú ý chuyển dời sang chỗ khác.
Giang Viên vẫn luôn nhìn chăm chú vào không gian bên này tất nhiên cũng không bỏ qua một màn này, đáy mắt cô bất giác lan ra vài phần kinh ngạc.
Bởi vì độ cao của bục giảng, với góc độ của cô có thể nhìn thấy động tác Giang Dữ đang ôm lấy cô bé này.
Giống như là đang xoa eo vậy.
Cô nhìn tới ánh mắt của Giang Dữ đã không nhịn được mà có sự thay đổi.
Trước đây còn cho rằng Giang Dữ là một người không hiểu biết về chuyện trai gái, nhưng giờ phút này vậy mà lại giúp bạn gái xoa eo!
Xoa eo còn có thể là có ý gì nữa chứ, eo đau đó.
Lại nhìn tới vẻ mặt có chút mệt mỏi, suy nhược của cô bé đang nằm dài ra trên bàn kia, rõ ràng là bị ép rất hung hăng, Giang Viên cảm thấy mình phải tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với Giang Dữ.
Làm cái chuyện kia, vẫn là phải kiềm chế một chút.