Viết chữ thì đơn giản hơn so với vẽ hoa văn, ông lão không mất nhiều thời gian đã viết xong chữ trên tấm bảng dính nhỏ, sau đó lấy ra đặt ngay ngắn lên que trúc bên cạnh, que trúc nhỏ từ từ gắn lên chống lấy chữ cái to lớn, ông lão đem que kẹo đường đã hoàn thành đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh.
Đáy mắt Ninh Nhuệ Tinh tràn ngập yêu thích đối với que kẹo đường, cô nhận lấy que kẹo, không chờ đợi được nữa liền cắn một miếng.
Vị kẹo mạch nha lan tràn trong khoang miệng cô, quai hàm cô khẽ di chuyển nhai kẹo, gương mặt tươi rói, cô liền muốn đem tờ tiền giấy đang nắm chặt trong tay đưa qua cho ông lão.
Nhưng Giang Dữ lại nhanh hơn một bước đưa tay ra ngăn cản động tác của cô, áp cánh tay cô về bên cạnh cơ thể, sau đó từ trong túi của mình lấy ra một đồng tiền lẻ rồi đặt lên trên bàn.
Ông lão cầm lấy tiền lẻ rồi nở nụ cười đầy thiện ý với Giang Dữ, sau đó ông cúi đầu tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu lên, có chút không hiểu nhìn Giang Dữ.
Giang Dữ hạ thấp tầm mắt, anh nở nụ cười với cô rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Đi thôi."
"Ừm." Thấy Giang Dữ không giải thích, cô chậm rì rì trả lời một tiếng, sau đó theo sau Giang Dữ rời đi.
Giang Dữ liếc nhìn Ninh Nhuệ Tinh một cái, thấy cô cúi thấp đầu, anh nhìn vào đường nét khuôn mặt mềm mại dưới ánh đèn và dáng vẻ đang cắn cắn nhai nhai của cô, anh nhẹ nhàng, ấm áp lên tiếng, "Có lúc, sự giúp đỡ thiện ý nếu trao đi quá mức, nó sẽ trở thành vũ khí sắc bén làm tổn thương người khác."
Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngơ ngẩn trong chốc lát, cô nghiêng đầu nhìn về phía Giang Dữ, chậm rãi lên tiếng, "Đàn anh......"
Cô có chút bất ngờ, điều bất ngờ đó là Giang Dữ có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Một ông lão đã quá năm mươi bày hàng bán vào đêm khuya, gương mặt hiền từ, nhân hậu, vô thức khiến cô nhớ đến ông nội đã qua đời của mình.
Cảm xúc xót xa dao động nảy mầm trong phút chốc đã lấn át và chiến thắng lý trí của cô.
Cô dùng tờ tiền giấy màu đỏ mệnh giá một trăm nhân dân tệ muốn mua một que kẹo đường với giá chưa tới mấy đồng.
Một ông lão với thân thể khỏe mạnh trong cuộc sống sinh hoạt gia đình dùng không đáng bao nhiêu, mệnh giá một trăm nhân dân tệ không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng nó để sống qua mấy ngày nhàn hạ, không cần phải bày hàng bán nơi đầu đường khổ sở giống như hôm nay.
"Mỗi một người sẽ có cuộc đời và cuộc sống của riêng mình, cũng giống như chờ được mạ, má đã sưng (*), sự an nhàn trong phút chốc không đổi được cuộc sống thoải mái lâu dài."
(*) Chờ được mạ, má đã sưng: Thành ngữ, có nghĩa là chờ được mẹ ra thì đã bị đánh sưng má rồi. Câu này có ý khuyên không nên ỷ lại, phải biết tự lực cánh sinh trong cuộc sống. Chờ được sự giúp đỡ của người khác thì có khi bản thân đã bị thiệt hại rồi.
Anh ngừng một chút, dừng bước chân lại rồi nhìn thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh, "Huống hồ chi là người có tay nghề, có kỹ thuật, bất luận là còn trẻ hoặc là đã già nua thì bọn họ cũng sẽ dựa vào tay nghề của mình để phục vụ cho cuộc sống của mình chứ không phải là sống tranh thủ vào sự đồng tình của người khác."
Ngón tay của Ninh Nhuệ Tinh nắm chặt lấy que trúc, cô cúi thấp đầu nhìn xuống đầu ngón chân của mình, giọng nói nhẹ thấp, buồn thiu, "Đàn anh, có phải là em làm sai rồi hay không?"
Cô vừa nãy rõ ràng đã nhìn thấy có một cái túi màu đen được đặt cạnh chỗ ngồi của ông lão, trong túi đựng những tờ tiền giấy và những đồng tiền xu với mệnh giá nhỏ, đương nhiên cô biết rằng ông ấy sẽ không thể tìm đủ tiền lẻ để thối lại cho cô.
Cho nên, việc làm của cô là một sự trợ giúp trắng trợn nếu như cô đặt tờ một trăm nhân dân tệ lên trên bàn, nói đến cùng thì cũng có thể xem như là làm khó người ta.
Dáng vẻ cô cúi thấp đầu như vậy rõ ràng là có chút cảm giác mất mát và tự trách.
Giang Dữ nhấc tay nhẹ xoa đầu cô, nhẹ giọng lên tiếng, "Không có, em rất tốt."
Nhìn thấy đôi mắt mơ màng của Ninh Nhuệ Tinh, khóe môi Giang Dữ khẽ cong lên, đáy mắt tràn ra sự ấm áp, dịu dàng, anh bước lại gần cô thêm một bước.
Giọng nói anh nhàn nhạt lại mang theo một chút ấm áp đặc biệt chỉ dành cho cô, "Có một số chuyện, chỉ cần em có một tấm lòng như vậy thì đã tốt hơn rất nhiều so với những người khác."
"Chỉ là trong một số hoàn cảnh đặc biệt nhất định và trên phương diện tình người thì trước khi muốn làm một việc gì đó, chúng ta trước hết phải suy nghĩ một chút xem cách làm như vậy có thật sự là tốt hay không? Khi làm xong việc vừa có thể đạt được kết quả chúng ta mong muốn lại vừa có thể không làm tổn thương đến bất cứ người nào, nếu như câu trả lời là phủ định vậy thì như vậy chứng minh là chúng ta đã làm sai rồi."
"Nhưng ranh giới giữa đúng và sai lại rất mơ hồ, không có ai có thể phán định được đúng sai." Giang Dữ nhíu mày lại, thấp giọng lên tiếng, "Cũng giống như việc làm của em ngày hôm nay, suy cho cùng thì cách làm đó cũng xuất phát từ thiện ý, anh có thể chỉ trích nói rằng em đã làm sai hay sao?"
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ muốn lắc đầu, nhưng trong chớp mắt lại dừng lại.
Cô không đủ sức để làm điều đó.
Bởi vì vừa nãy Giang Dữ đích xác là đã ngăn cản việc làm của cô lại.
Chỉ khi anh cảm thấy việc làm đó là sai thì mới ra tay ngăn cản cô.
"Rõ ràng là không thể." Thấy Ninh Nhuệ Tinh không dám mở miệng, Giang Dữ liền thay cô lên tiếng trả lời, sau đó anh lại lùi về đứng bên cạnh cô, "Bởi vì đó chỉ là đường lối suy nghĩ có hơi thiếu sót chứ về mặt cơ bản thì không phải làm sai."
"Trên thế giới này, điều không đáng bị phê bình chỉ trích nhất đó chính là thiện ý."
Ninh Nhuệ Tinh là một sinh viên khoa Văn, cho dù cảm xúc có đang trượt dốc thế nào thì cô vẫn hiểu được ý nghĩa, logic trong lời nói của Giang Dữ.
Anh đang nói với cô những lời đa͙σ lý đối nhân xử thế.
Anh chu đáo, tận tâm giải thích khiến cô hoàn toàn không thể tìm được bất cứ lý do phản bác nào.
Mặc dù, cô cũng không muốn phản bác.
Con người Giang Dữ, quả thật là từ đầu tới chân, từ lời nói, việc làm cho đến cử chỉ, cách cư xử, phong thái, bao gồm cả tư tưởng, ngay cả đến việc nói đa͙σ lý cũng dẫn dắt, giảng giải từng lời thật khiến người khác cực kỳ có hảo cảm.
"Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về nhé?" Anh thấp giọng hỏi cô.
"Được ạ, cảm ơn đàn anh nhiều."
Đi theo sau lưng Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới dám trực tiếp và to gan, không chút che đậy nào nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Dữ.
Bóng lưng thon dài cao lớn, thẳng tắp như cây tùng, bước đi không nhanh không chậm tiến về phía trước, bóng lưng ấy bị ánh đèn đường vàng mờ kéo dài ra.
Cô muốn được nhìn anh nhưng lại chỉ dám âm thầm, lén lút làm việc đó.
Vừa kiềm chế nhưng lại vừa bừa bãi.
Vừa muốn anh nhìn thấy, lại sợ bị anh phát hiện.
Thích một người thì khi ở trước mặt anh, sẽ có những mâu thuẫn có chút không giống với bản thân mình.
Chỉ trong chớp mắt, cái bóng của anh trên mặt đất đã kéo dài đến trước mũi chân cô.
Gần như không có bất cứ do dự gì, Ninh Nhuệ Tinh liền giẫm lên nó.
Sắc đêm càng trầm, càng dày đặc, cô cho phép những tâm sự, những nỗi lòng bí mật của mình được lên men, suốt dọc đường đi, cô cứ thế giẫm lên cái bóng của Giang Dữ đi đến bãi đỗ xe.
Giang Dữ đi ở trước mặt, thỉnh thoảng anh lại quay đầu mấy lần.
Người đằng sau lưng cúi thấp đầu bước đi chậm rì rì, trạng thái xem ra khiến người khác rất không yên lòng.
Bất đắc dĩ, bản thân anh chỉ có thể để ý kỹ người ta thêm một chút.
Đi đến điểm cuối cùng, tần suất quay đầu nhìn lại cô tự nhiên cũng đã tăng lên rất nhiều.
Giang Dữ đi đến bên cạnh ghế phó lái, mở cửa xe ra rồi xoay người đợi Ninh Nhuệ Tinh.
Gió đêm thổi qua, lá cây đu đưa tạo ra tiếng xào xạc, ngọn gió thổi đến khiến mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh có chút rối loạn, che mất quá nửa khuôn mặt của cô.
Giang Dữ nhìn không rõ biểu cảm của cô, anh chỉ thấy bờ môi cô khẽ động, không biết là đang lẩm bẩm cái gì.
Ninh Nhuệ Tinh đi theo cái bóng ngược của anh, lòng bàn chân và cơ thể cô đều dán chặt lên bóng dáng của anh, vừa khít đến mức không có bất kỳ khe hở nào, từng bước từng bước đi tới.
Nhìn thấy cái bóng trên mặt đất đã ngừng di chuyển, đứng nguyên tại chỗ không cử động, thuận theo bước chân tiến về phía trước của cô mà từ từ rút ngắn khoảng cách.
Lông mày của Ninh Nhuệ Tinh khẽ chau lại, còn chưa kịp phản ứng, cô vừa ngước đầu lên thì đã trực tiếp đụng thẳng vào một lồng ngực rắn chắc.
Trong không khí tràn đầy mùi hương thanh mát quen thuộc.
Bên tai lại vang động tiếng tim đập cực kỳ mãnh liệt, từng tiếng từng tiếng như đánh vào trong màng tai cô.
Ninh Nhuệ Tinh có chút thất thần trong nháy mắt.
Trong khoảng thời gian một phút để phản ứng trở lại, cô cứ như vậy trước trước sau sau suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như cô cứ như vậy ôm lấy Giang Dữ không buông thì anh có chặn lại rồi đẩy cô ra hay không?
Giống như cách anh đối xử với những nữ sinh có ý đồ lao vào lòng rồi ôm lấy anh vậy.
Còn chưa nghĩ sâu xa thêm nữa, dư quang nơi khóe mắt của Ninh Nhuệ Tinh liền nhìn thấy Giang Dữ nhấc tay lên, cơ thể cô lập tức cứng đờ, sau đó mạnh mẽ lùi về phía sau một bước.
Quay lại khoảng cách an toàn.
Giang Dữ hạ thấp tầm mắt, lông mi dài che giấu đi những cảm xúc đang dâng trào trong đôi mắt, anh thu lại hai tay của mình rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Vừa nãy mũi của em có phải là đụng trúng rồi hay không, đau không?"
Thấy Giang Dữ thu tay lại, Ninh Nhuệ Tinh vô thức thở dài một hơi.
May là cô đã nhanh chân từ trong lồng ngực của Giang Dữ lùi ra ngoài, nếu không, đợi tới khi Giang Dữ động tay đẩy cô ra, lúc đó chắc chắn sẽ xấu hổ biết bao.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Dữ, cô khẽ sờ lên mũi của mình rồi lắc đầu với anh.
Trong lòng cô không kiềm được lại cho thêm điểm Giang Dữ.
Cho dù là không thích bản thân mình bị tiếp xúc, đụng chạm, thế nhưng câu nói đầu tiên khi mở miệng lên tiếng lại quan tâm đến tình hình của người khác.
Tiếp xúc với người như vậy, dù có phòng bị như thế nào thì cảm giác động lòng cũng sẽ không chừa bất cứ kẽ hở nào mà xâm nhập vào nơi sâu thẳm trong trái tim.
Bởi vì anh là Giang Dữ.
Có vẻ ngoài xuất sắc, còn có trình độ, tri thức, tư tưởng, thái độ đối nhân xử thế đúng mực, tốt đẹp khiến người khác không thể soi mói tìm ra bất cứ chỗ sai sót nào.
Cùng với những chiếc xe đang lưu thông ổn định trong dòng xe cộ, chiếc xe từ từ dừng lại trước một con đường đối diện với cột đèn giao thông.
Cùng lúc đó, Giang Dữ lên tiếng
"Dự định khi nào quay về trường?"
"Có lẽ là sẽ ở nhà thêm vài ngày, có thể là vào buổi chiều hoặc là gần tối ngày tám." Ninh Nhuệ Tinh thông qua gương chiếu hậu nhìn ra dòng xe đang lưu thông bên ngoài, trả lời đúng như sự thật.
"Đến lúc đó anh qua đón em về trường."
"Hả?"
Ninh Nhuệ Tinh rất bất ngờ với lời nói của Giang Dữ, lúc đầu Giang Dữ đưa cô về nhà thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn đưa cô quay trở về trường học?
"Anh làm việc luôn thích phải có trước có sau," Giang Dữ nhẹ giọng giải thích, "Hơn nữa vừa hay cũng tiện đường."
Ý tứ trong câu nói của anh chính là anh đã đưa cô về nhà rồi thì tất nhiên bây giờ cũng sẽ do anh đón cô quay lại trường học.
"Ừm, được ạ." Ninh Nhuệ Tinh không nói thêm gì nhiều nữa, cô nhẹ lên tiếng trả lời.
Cô không biết nhà Giang Dữ ở đâu, nhưng anh nói tiện đường vậy chắc là tiện đường rồi.
Đối với điều này, cô ngược lại không có quá nhiều hoài nghi.
Giang Dữ suốt một đường lái xe đến ŧıểυ khu nơi nhà của Ninh Nhuệ Tinh, lúc này mới để cô xuống xe.
Đợi Ninh Nhuệ Tinh bước vào trong ŧıểυ khu, đợi đến khi không nhìn thấy nữa, Giang Dữ mới lái xe rời đi.
- -----
Tám ngày nghỉ lễ Quốc khánh kết hợp với lễ trung thu rất nhanh chóng qua đi.
Ăn xong bữa trưa ở nhà, Ninh Nhuệ Tinh liền dự định quay về trường học.
Xe của Giang Dữ suốt dọc đường đi đều thông suốt không gặp trở ngại gì lái thẳng vào trường học rồi vững vàng dừng lại trên một con đường nhỏ cách dãy lầu ký túc xá không xa lắm.
Đó cũng là yêu cầu của Ninh Nhuệ Tinh.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy sẽ liên lụy Giang Dữ bị người ta hiểu lầm.
Đợi xe dừng ổn định rồi, Ninh Nhuệ Tinh khẽ đảo mắt kiểm tra, nhìn ngó một lượt bốn phía xung quanh.
Sau khi xác định không có người, cô mới quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Giang Dữ, gần như không cho Giang Dữ thời gian để phản ứng, cô vội vàng mở cửa xe ra rồi rời khỏi.
Trên ghế sau của chiếc xe đặt một vài túi đồ ăn nhẹ được đóng gói đẹp mắt, ánh mắt của anh dõi theo bóng lưng có chút vội vàng của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ có chút không biết phải làm sao, chỉ đành nở nụ cười.
Cô không biết rằng dáng vẻ giống như chột dạ vì vừa làm điều gì sai trái như vậy của cô mới càng làm cho người ta hoài nghi hơn.
Trên đường anh qua đón cô đã đặc biệt mua một ít đồ, chỉ có thể tìm một cơ hội khác để đưa cho cô thôi.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đến phòng ký túc xá, mấy người bọn Lai Âm gần như cũng về đến vào khoảng thời gian đó, họ đang sắp xếp, quét dọn vệ sinh trong gian phòng ký túc xá.
"Dư Dư, sao cậu về trường học sớm như vậy?"
Ninh Nhuệ Tinh là người bản địa, khoảng cách từ nhà đến trường học cũng không quá xa, hoàn toàn có thể đợi đến lúc tự học vào buổi tối rồi quay về.
"Vừa khéo đi quá giang xe của người khác, thuận đường về trường luôn."
Ninh Nhuệ Tinh giải thích một tiếng, cô đặt ba lô của mình xuống rồi bắt đầu sắp xếp.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh nói như vậy, mấy người bọn Lai Âm cũng không hỏi thêm gì nhiều, bắt đầu làm việc của mình.
Giang Dữ xách theo mấy cái túi đi về ký túc xá, trên đường đi vừa khéo gặp phải mấy bộ trưởng mới nhận chức của Bộ nɠɵạı giao.
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Giang Dữ vô thức lên tiếng hỏi một câu, "Thứ mọi người đang cầm trong tay là bánh trung thu muốn tặng cho cán sự mới à?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Giang Dữ trầm mặt xuống, anh suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, "Phần bánh của Ninh Nhuệ Tinh đưa cho tôi đi, lát nữa tôi tìm cô ấy có chút việc, vừa hay đưa qua cho cô ấy luôn."
Mấy người bộ trưởng ngược lại không hỏi gì nhiều, nhanh nhẹn, sảng khoái đưa bánh cho Giang Dữ.
Đợi đến khi về đến phòng ký túc xá, Châu Hạo nhìn thấy Giang Dữ xách theo túi lớn túi nhỏ, cậu ngay lập tức vui mừng chào đón.
"Nhìn không ra nha, Giang Dữ cậu đây lần này lại nói chuyện nghĩa khí như vậy, về nhà một chuyến còn mang theo quà nữa."
Châu Hạo nói xong liền giơ tay ra muốn nhận lấy túi quà trong tay Giang Dữ.
Giang Dữ không đậm không nhạt liếc cậu ta một cái, anh đi thẳng về phía trước tránh khỏi bàn tay của cậu, chậm rãi lên tiếng, "Không phải cho cậu đâu."
"Không phải cho tôi thì cho ai chứ?" Châu Hạo hỏi ngược lại một câu, chưa kịp cười nhạo liền a lên một tiếng, cậu khẽ đụng vào bờ vai của Giang Dữ, "Cho cô bé đàn em đúng không?"
Giang Dữ mím môi lại, anh cầm lấy điện thoại rồi nhấn nhấn vài cái lên màn hình, cũng không trả lời câu hỏi của Châu Hạo.
Hành động này rơi vào trong mắt Châu Hạo lại trở thành không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là âm thầm thừa nhận, cậu tấm tắc vài tiếng, "Cái này còn không giống yêu đương thì cái gì mới giống, mùi chua thật là nồng."
Giang Dữ ngồi trên ghế nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, anh nghiêm túc lên tiếng, "Còn chưa yêu."
Còn chưa yêu?
Châu Hạo vừa muốn lên tiếng châm biếm tốc độ chậm chạp của Giang Dữ thì lại nghe anh thấp giọng cười, giọng nói lộ ra một chút cảm giác vui vẻ không thể nói rõ bằng lời.
Sớm biết cái đức hạnh này của Giang Dữ vậy mà bản thân còn cứ nhiều chuyện, lại bị rắc cẩu lương đầy mặt rồi.
Ninh Nhuệ Tinh sắp xếp xong chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của Giang Dữ.
Nhìn thấy số điện thoại di động chớp động trên màn hình, cô do dự mất một lúc lâu rồi mới lướt trên màn hình nghe máy.
Không biết Giang Dữ tìm cô có việc gì?
Tiếp xúc thân mật vào lúc thích hợp thì không có việc gì, nhưng nếu như dưới những tình huống riêng tư tiếp xúc quá nhiều lần, cô sợ bản thân sẽ không thể khống chế được tình cảm của chính mình.
"Đàn anh, có việc gì không?"
"Trung thu trùng với đợt nghỉ lễ, hội sinh viên tặng bù bánh trung thu, em xuống lấy đi."
Ninh Nhuệ Tinh biết mấy cô bạn cùng phòng cũng đều nhận được bánh trung thu vào ngày hôm nay, thêm vào đó, cô cũng không giỏi nói ra những lời như không lấy hay không nhận.
Chỉ là, Giang Dữ với thân phận là chủ tịch của hội sinh viên thì thường sẽ không đích thân đi làm những việc như vậy.
Chần chừ mất mấy giây, cô mới lên tiếng, "Vậy đàn anh đợi mấy giây nhé, em lập tức xuống ngay."
"Được", Giang Dữ nhẹ giọng đồng ý, rồi lại bổ sung thêm một câu, "Từ từ xuống, không vội."
"Ừm."
- -----
Giang Dữ đứng dưới dãy lầu ký túc xá nữ, trong tay anh còn xách theo một túi quà, rõ ràng là đang đợi người.
Rất dễ khiến cho người khác suy nghĩ xa xôi.
Vài nữ sinh đi qua, đi lại trắng trợn, chẳng kiêng nể gì đem ánh mắt ném lên trên người Giang Dữ.
Lúc nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh xuất hiện, đôi mày vẫn đang chau lại của Giang Dữ lúc này mới dãn ra được một chút.
Đợi cô đi đến trước mặt, Giang Dữ liền nhấc tay đem cái túi ở trong tay đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, anh nhướn mày ra hiệu cho cô nhận lấy.
Trong chiếc túi là những bao bì trong suốt tinh xảo, đẹp đẽ, Ninh Nhuệ Tinh vừa liếc xuống liền nhìn thấy bánh trung thu được gói ở bên trong, trộn lẫn với rất nhiều đồ ăn vặt khác nữa.
"Không phải chỉ có bánh trung thu sao? Sao lại còn có những thứ khác......"
Nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập sự kinh ngạc cùng với nghi hoặc của cô, Giang Dữ nhẹ nhàng mỉm cười, "Năm nay số tiền dự trù của hội sinh viên nhiều, tất nhiên quà tặng cũng sẽ nhiều."
"Tốt quá vậy!"
Ninh Nhuệ Tinh quả thật rất kinh ngạc, những món ăn vặt này cô cũng chưa nhìn kỹ, chỉ mới nhìn sơ qua một chút thôi nhưng vẫn phân biệt được trong số những món ăn vặt này, không ít món là hàng của nước ngoài.
Những món ăn vặt này rất đắt, cô biết điều đó.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng hội sinh viên quả thật là cực kỳ giàu có, cô càng thêm hạ quyết tâm sau này bản thân mình nhất định phải làm việc thật tốt, tuyệt đối không được lười biếng.
Thấy cô đã nhận lấy, độ cong ở khóe môi Giang Dữ càng thêm cao, một tay anh đút vào trong túi quần, cúi đầu xuống nhìn cô, "Cuộc thi tiếng Anh có phải là trong tuần này không?"
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ gật đầu, "Vào buổi chiều thứ tư", cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó lại thắc mắc hỏi thêm một câu, "Đàn anh, anh hỏi vấn đề này làm gì?"
Ninh Nhuệ Tinh biết thứ tư này Giang Dữ được phái đến cùng với hiệu trưởng và các vị lãnh đa͙σ của trường đón tiếp những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, những chuyên gia, học giả và những doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước đến tham quan, thăm hỏi, chắc là sẽ không có thời gian rảnh đến xem buổi thuyết trình của cô.
"Không có gì." Anh trả lời đơn giản nhưng ý nghĩa lại sâu xa.
"Ồ!" Ninh Nhuệ Tinh có chút thất vọng, cô còn cho rằng Giang Dữ muốn đi đến nơi tổ chức cuộc thi để xem cô thuyết trình chứ.
Quả nhiên là tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Ninh Nhuệ Tinh thu lại cảm xúc của bản thân, cô ngước đầu lên nhìn Giang Dữ rồi nở nụ cười, "Vậy đàn anh, em đi lên trước đây."
Giang Dữ thấp giọng đồng ý.
- -----
Buổi chiều thứ tư rất nhanh đã đến.
Cuộc thi thuyết trình tiếng Anh được sắp xếp bắt đầu vào buổi chiều lúc hai giờ, Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở phía sau khán đài đọc thầm nhiều lần bản thảo của mình.
Bên trong cánh gà còn có rất nhiều người đến tham gia cuộc thi đang ngồi chờ đợi, tốc độ nói tiếng Anh của họ cực kỳ nhanh, chỉ nghe thấy một trận rì rào rì rào.
Dưới sự căng thẳng của cơ thể, máu huyết không lưu thông tuần hoàn khiến tay chân cô có chút lạnh toát.
Nhân viên công tác tại nơi tổ chức cuộc thi đã đến khá nhiều làm cho không gian càng thêm chật chội và ngột ngạt.
Bản thảo thuyết trình đang đặt ngay ngắn trên đầu gối cô lại xuất hiện thêm một bóng râm phản chiếu lên.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ chau mày, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Tử Hào đang đứng trước mặt mình, anh ta đang từ trên cao nhìn xuống cô.
Nơi tổ chức cuộc thi lần này được giao cho khoa nɠɵạı ngữ toàn quyền phụ trách, việc Lâm Tử Hào sẽ xuất hiện ở đây Ninh Nhuệ Tinh cũng không có gì quá bất ngờ.
Chỉ là anh ta đang đứng trước mặt cô......
Ninh Nhuệ Tinh vừa đứng lên, Lâm Tử Hào liền đưa tay nắm lấy bả vai cô, "Ninh Nhuệ Tinh, những lời lần trước anh nói......"
Từ sau lần trước tỏ tình bị Giang Dữ phá đám, Lâm Tử Hào liền nghỉ mất mấy ngày, sau đó khi lần nữa đi tìm Ninh Nhuệ Tinh thì làm thế nào cũng không gặp được.
Trường đại học lớn như vậy, rõ ràng là cô không thể nào tránh được Lâm Tử Hào.
Ngay đến cả buổi luyện tập cho cuộc thi thuyết trình tiếng Anh cô cũng không xuất hiện nữa.
Ai biết được trùng hợp thế nào lại khiến anh ta có thể gặp được Ninh Nhuệ Tinh ở chỗ này.
"Xin lỗi đàn anh, em đã nói rất nhiều lần rồi, liên quan đến vấn đề này em nghĩ rằng chúng ta không cần thiết phải nhắc đến nó nữa."
Đối với Lâm Tử Hào, Ninh Nhuệ Tinh sớm đã không còn lòng kiên nhẫn nữa, cô đã nói rất nhiều lần rồi, là do Lâm Tử Hào tự mình không hiểu thôi.
Thích một người vốn dĩ không sai, nhưng nếu như bởi vì như vậy mà tạo thành sự phiền phức cho người khác và trắng trợn, không kiêng nể gì cả vậy thì lại không đúng.
Lần nữa nghe được lời từ chối của Ninh Nhuệ Tinh, Lâm Tử Hào không nhịn được liền nghĩ đến những lời châm biếm trước kia của Giang Dữ, anh ta ngay lập tức có chút thẹn quá hóa giận, âm lượng vô thức tăng lên, "Không muốn nói đến chuyện này, vậy em muốn nói đến chuyện gì, nói về Giang Dữ sao?"
Ninh Nhuệ Tinh khẽ mở miệng, còn chưa nói lên lời, Lâm Tử Hào lại tiếp tục nói, "Em cho rằng Giang Dữ sẽ thích em hả? Không thể nào đâu, trước hết đừng nói đến người khác, cứ nói đến Hứa Điềm đang ở bên cạnh cậu ta kia, cô ấy thích cậu ta cũng sắp được ba năm rồi, cuối cùng lại nhận được những gì......"
Mấy nữ sinh cũng đang ở sau khán đài chuẩn bị bản thảo ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt lên nhìn qua bên này.
Lâm Tử Hào nhìn thấy có người đang liếc qua thì lại càng dồn sức mà nói, dáng vẻ, điệu bộ có phần giống như không thể nào bỏ qua, không thể nào tha thứ được.
"Em cho rằng em có gì khác biệt chứ, Giang Dữ đối xử với em không giống bình thường thì chính là thích em hả? Ninh Nhuệ Tinh", Lâm Tử Hào gọi tên cô rồi cười một cái, "Nếu như em nghĩ như vậy thật thì có phần quá ngây thơ rồi."
"Em......" Ninh Nhuệ Tinh vô thức muốn phản bác, nhưng lại nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng cười giễu cợt.
Giọng nói trầm thấp, ôn hòa ấm áp, trong khoảnh khắc này lại mang theo một chút lạnh lẽo, có một loại mệt mỏi, lười biếng, không nhanh không chậm, giống như trêu chọc, cũng giống như châm biếm, trào phúng, "Tôi ngược lại không biết rằng cậu đối với những chuyện của tôi lại hiểu rõ như vậy."
Ninh Nhuệ Tinh lần theo giọng nói nhìn sang, liền nhìn thấy Giang Dữ đang nghiêng người dựa vào bên cửa.
Thấy Giang Dữ xuất hiện, gương mặt của Lâm Tử Hào khẽ biến sắc, nhưng anh ta vẫn không tỏ ra yếu thế, Lâm Tử Hào liền thẳng cổ lên nhìn về phía Giang Dữ, "Lời tôi nói không phải đều là sự thật sao?"
"Mọi người đều nói Giang Dữ cậu lạnh lùng, cao quý, lịch sự lại dịu dàng, ôn hòa, đó đều chỉ là vẻ bề ngoài thôi, nói đến cùng thì về bản chất cậu cũng là một người thờ ơ, lãnh đạm, hời hợt. Nếu không thì sẽ không có chuyện vào đại học đã ba năm rồi mà nɠɵạı trừ các bạn cùng phòng ký túc xá của cậu ra thì không có ai có thể tiếp cận cậu."
Lâm Tử Hào nói xong liền mạnh mẽ nhấc tay chỉ thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh, "Nhưng từ khi Ninh Nhuệ Tinh bước vào trường học, cậu lại có thái độ khác thường đối xử với cô ấy rất tốt, cậu dám nói cậu không có chủ ý xấu gì với cô ấy đi."
Lời nói vừa dứt, phía sau khán đài là một mảnh yên tĩnh.
Ninh Nhuệ Tinh có chút căng thẳng khẽ nuốt nước bọt, cô nắm chặt lấy bản thảo trong tay của mình.
Cô biết rằng ánh mắt của tất cả những người đang có mặt tại đây trong chớp mắt đều tập trung vào trên người cô.
Còn có Giang Dữ nữa.
Ninh Nhuệ Tinh khôi phục lại nhịp tim đang gia tăng tốc độ đập nhanh một cách mãnh liệt của mình, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giang Dữ.
Nam sinh với vẻ mặt yên lặng lạnh lùng nhưng tràn đầy ý nghĩa sâu xa dường như đang đợi động tác này của cô, trong khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, anh cũng hướng về cô nở một nụ cười.
Giọng nói của anh rất nhẹ, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng rơi vào bên tai.
"Tôi sẽ không tùy tiện đối xử tốt với người khác."
————————
Càng ngày thấy càng nhiều bạn đọc hơn ta nói thấy mà sướngggg =))) Nên mình đồng bóng hnay up thêm chương mới bù các bạn mừng hụt hôm qua ️️
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha ️ Mình sắp mang hết vốn liếng tích trữ ra up hết r
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới hơn nha <3 <3 <3