Hai tiết tự học buổi tối Ninh Nhuệ Tinh trừng mắt nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của quyển "Hán ngữ hiện đại" đang đặt trên bàn, ngón tay trắng ngần thon dài niết nhẹ trên trang sách, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn mãi nhưng vẫn không lật trang.
Trong phòng học, người thì chơi trò chơi, người thì trò chuyện sôi nổi, Ninh Nhuệ Tinh nhìn vào màn hình điện thoại tối tăm của mình, cô cảm thấy có chút buồn chán.
Ninh Nhuệ Tinh đã nhiều lần chạm vào màn hình điện thoại cho nó sáng lên, thời gian cũng không vì động tác này của cô mà trôi nhanh hơn.
Cô bởi vì tâm tình không biết từ đâu mà đến của mình mà sốt ruột đến mức phiền muộn, cô muốn nhanh chóng đi gặp Giang Dữ.
Lai Âm ngồi bên cạnh đang lướt Weibo, cô vô thức nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngây ngẩn phát ngốc của Ninh Nhuệ Tinh, cô thuận miệng hỏi một câu, "Dư Dư, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ninh Nhuệ Tinh thở ra một hơi, cô lắc đầu, "Không có gì."
Cô thấy rất ngượng khi phải nói với Lai Âm những việc cô vừa trải qua trong một tiếng đồng hồ kia, toàn bộ suy nghĩ lúc này của cô đều là dáng vẻ lúc cô và Giang Dữ ở cùng với nhau.
Ninh Nhuệ Tinh lật trang sách, cô lại nghe thấy giọng nói của Lai Âm, "Màu đen và màu trắng, cậu thích màu nào hơn hả Dư Dư?"
Không cần nghĩ nhiều, Ninh Nhuệ Tinh liền mở miệng trả lời là màu trắng.
Lời nói vừa dứt, câu hỏi của Lai Âm liền vèo vèo kéo đến, nhanh đến mức khiến cô có chút không kịp chống đỡ.
"Vậy trong mắt cậu, kiểu người mà cậu thích là kiểu phong độ nhẹ nhàng hay là kiểu văn võ song toàn?"
Người mà cô thích......
Rõ ràng là đã nắm bắt được những từ ngữ có chút nhạy cảm trong câu hỏi của Lai Âm, nhưng sau một giây, trong đầu cô lại không kiềm được mà chớp hiện lên hình bóng của Giang Dữ.
Nếu nói về Giang Dữ, cho dù là có dùng từ ngữ chau chuốt đến thế nào đi chăng nữa chắc hẳn cũng không đủ để hình dung về anh.
Lai Âm cũng chỉ là tiện thể đề cập đến vấn đề này, cô vốn cho rằng Ninh Nhuệ Tinh sẽ trả lời rằng "không thích kiểu người nào hết", hoặc có thể là "không biết", nào ngờ được căn bản không xuất hiện giọng nói cũng như câu trả lời mà cô vốn suy nghĩ trong đầu.
Lai Âm di chuyển ánh mắt từ màn hình di động nhìn đến gương mặt Ninh Nhuệ Tinh, chỉ thấy cô đang ngơ ngẩn phát ngốc ngồi nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
Đầu óc Ninh Nhuệ Tinh đang trống rỗng hoặc cũng có thể là đang cẩn thận nghiên cứu, suy nghĩ.
Hai mắt Lai Âm phát sáng, cô không kiềm chế được mình mà lên tiếng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Ninh Nhuệ Tinh.
Ngại rằng đang ở trong phòng học, Lai Âm không dám reo lên quá lớn tiếng, nhưng so với những tiếng nói chuyện trong lớp thì rõ ràng giọng nói của cô lớn hơn hẳn, giọng nói thể hiện hết sự kích động trong lòng cô.
"Wow, Dư Dư, nhanh nói xem trong khoảnh khắc kia người mà cậu nghĩ đến là ai? Tớ thật sự là không nghĩ đến nha, cậu bình thường cái gì cũng không nói, cậu thật sự là có người trong lòng rồi."
Tình cảm giữa mấy người các cô vẫn luôn rất tốt, gần như là có chuyện gì bọn họ cũng đều nói hết với nhau.
Chẳng qua Ninh Nhuệ Tinh không giống với mấy người bọn họ có kinh nghiệm tình trường phong phú, cũng không có gì để hỏi, nếu là bình thường, Ninh Nhuệ Tinh ngoài làm mấy việc của trường học thì gần như là đều giết thời gian trong các loại sách vở.
Nào ngờ được lại im hơi lặng tiếng mà đi thích một người.
Nhưng theo như thái độ hướng nội che dấu cảm xúc đối với nam sinh của Ninh Nhuệ Tinh vậy thì lấy đâu ra thời gian để hai người họ nuôi dưỡng tình cảm với nhau.
Suy nghĩ của Lai Âm tạm dừng một chút, trong chớp mắt lại nghĩ đến một người.
Nghĩ vậy, cô nhích lại gần Ninh Nhuệ Tinh, ghé sát vào tai, thấp giọng hỏi, "Người đó là đàn anh Giang Dữ đúng không?"
Người như Giang Dữ, ai lại không động lòng chứ? Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức xem sự tồn tại của anh giống như nam thần thôi, bản lĩnh của anh ai cũng biết rõ cả.
Anh giao tiếp, đối xử với người khác chỉ dừng lại ở mức lễ phép mà thôi, nhưng đối với Ninh Nhuệ Tinh lại là một nɠɵạı lệ.
Bao gồm cả sự kiện tỏ tình lần trước ở ký túc xá nữ, Lai Âm cùng với Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi.
Nội quy của trường học đúng là có cấm gây ồn ào vào buổi tối ở dãy lầu ký túc xá, nhưng lý do của Giang Dữ cũng không thể chấp nhận được.
Chỉ có một mình anh xuất hiện mà thôi, không hề có thêm thành viên nào của đội kiểm tra ký túc xá thuộc hội sinh viên trường xuất hiện.
Dáng vẻ anh như vậy, giống như là có một mong muốn sở hữu mạnh mẽ đối với người mà mình thích.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu, nhìn sang màn hình điện thoại của Lai Âm, cô liền nhìn thấy chủ đề mà vừa nãy Lai Âm mới hỏi cô.
Đề trắc nghiệm khảo sát có thích một người hay không.
"Vừa nãy tớ đang nghĩ đến chuyện khác." Ninh Nhuệ Tinh đem blog vừa thấy kia ghi nhớ trong đầu, cô hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Ờ." Lai Âm rõ ràng cũng không dễ gạt như vậy, đôi mắt cô tràn ngập vẻ trêu đùa, "Tớ cũng đâu có hỏi cậu đang nghĩ gì đâu, câu tớ hỏi cậu là......"
Reng reng reng......
Tiếng chuông bất chợt vang lên làm gián đoạn câu hỏi của Lai Âm.
Ninh Nhuệ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô ngay lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn rồi đứng lên, đem sách vở đưa cho Lai Âm, "Tớ đi luyện tập đây, không kịp nữa rồi, giúp tớ đem sách vở về phòng nhé, moa moa."
Lúc Lai Âm nhờ vả người khác giúp mình làm việc gì đó sẽ luôn kết thúc câu bằng "moa moa" hoặc là "cảm ơn bảo bối", Ninh Nhuệ Tinh ở cùng phòng với cô lâu như vậy, nên cũng thuận miệng nói ra câu đó.
"Quay về ký túc xá tớ lại hỏi cậu tiếp."
Sau khi chốt danh sách nữ sinh tham gia thi đấu bóng rổ, cũng đã có mấy lần xảy ra trường hợp cần phải đào tạo luyện tập sau giờ tự học buổi tối, do đó Lai Âm cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Ninh Nhuệ Tinh, Lai Âm vẫn không chết tâm mà nói thêm câu nói vừa rồi.
Ninh Nhuệ Tinh ý đồ giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo Lai Âm, "Sẽ nói tiếp, sẽ nói tiếp."
Vừa tan học nên con đường dưới dãy lầu rất yên tĩnh, chỉ có vài người phân tán rải rác.
Ninh Nhuệ Tinh vuốt nhẹ thân điện thoại, xoắn xuýt xem có cần gửi cho Giang Dữ một tin nhắn hay không, vừa mới xuống lầu, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng dưới gốc cây đa ở bên ngoài dãy lầu giảng dạy.
Ánh đèn vàng mờ làm lộ ra những bóng cây lốm đốm loang lổ, chằng chịt ánh lên trên gương mặt của anh, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối đó, không thể nói rõ có bao nhiêu mê người.
Trong chớp mắt khi anh ngước mắt lên nhìn qua phía cô, Ninh Nhuệ Tinh gần như nghĩ cũng không thèm nghĩ, cô liền chạy bước nhỏ đến trước mặt Giang Dữ.
"Đàn anh Giang Dữ, sao anh lại ở đây?"
Khoảng cách giữa dãy lầu giảng dạy và cây đa không xa, nhưng cuối cùng cũng đã vận động rồi, Ninh Nhuệ Tinh thở hổn hển, hơi thở có chút không ổn định.
Trong âm điệu có chút vui vẻ rõ ràng, như thể cô rất ngạc nhiên vào khoảnh khắc anh xuất hiện.
Giang Dữ cúi đầu, nhìn thấy vùng ấn đường nhướn lên đầy hào hứng và nụ cười xinh đẹp lộ ra trong giây phút này của Ninh Nhuệ Tinh, yết hầu anh không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống, giọng nói anh có chút trầm khàn.
"Anh đến đón em."
Chỉ là mấy chữ nhẹ nhàng đơn giản, nhưng giống như đem theo trọng lượng, nặng nề đánh vào trong tim của Ninh Nhuệ Tinh.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt đang dâng trào những nét lúng túng của anh.
Đối với chuyện tình cảm cô cũng không còn xa lạ gì, cô cũng biết rằng ở đại học, nam sinh đến đón nữ sinh tan học chỉ có thể là loại tình huống kia.
Bạn trai đến đón bạn gái.
Anh đến cùng là có biết chuyện đó hay không vậy.
Cảm giác được sự thất thần của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ bước một bước gần về phía cô, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách của hai người.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói cố ý áp thấp giống như mê hoặc lòng người, theo với đó là hơi gió thổi vào bên tai cô, một trận ngứa ngáy tê dại tay chân nổi lên.
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực kia, sâu không thấy đáy, quanh co như xoáy nước, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi liền sẽ bị hút sâu vào trong đó, nghĩ cũng không cần nghĩ, đôi môi căng mọng và đầy đặn khẽ khép mở.
"Nghĩ đến anh."
Lời nói vừa dứt, trái tim cô liền đập nhanh cấp tốc, nhanh đến mức có chút không tưởng tượng nổi.
Ninh Nhuệ Tinh hãy còn kinh ngạc khi mình vừa mới nói ra những suy nghĩ từ sâu trong lòng mình, sắc mặt cô trong chớp mắt đỏ ửng cả lên, cô ngay lập tức mở miệng giải thích.
"Không phải, không phải là ý này đâu," hiện tại cô đang quá căng thẳng, ánh mắt trong trẻo nhanh chóng lan ra vài phần hơi nước, giống như có chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim mình, lưu lại một mảnh ngứa ngáy.
"Em là đang nghĩ đàn anh sao lại qua đây đón em, em còn cho rằng sẽ phải đi đến chỗ nào đó để gặp nhau nữa."
Lúc ở trong nhà ăn, Giang Dữ đã từng nói qua rằng sẽ đến đón cô, nhưng cô cho rằng cái chữ "đón" này, ý anh là đón cô ở sân bóng rổ.
Suy cho cùng thì khoảng cách từ dãy lầu giảng dạy của khoa Văn học đến sân bóng rổ cũng có chút xa.
Giang Dữ thấp giọng cười một tiếng, đến ngay cả đôi mắt đen nhánh như mực của anh cũng tràn đầy ý cười vụn vặt, cũng không để ý đến cái gọi là "lỡ miệng" của Ninh Nhuệ Tinh, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
"Đi thôi."
- ----
Ninh Nhuệ Tinh đích thực không hề khoác lác về khả năng lên rổ của mình.
Cho dù Giang Dữ có lặp lại những lời hướng dẫn kỹ thuật hoặc là tự thân thị phạm như thế nào đi chăng nữa, sau khi thử tới mấy chục lần, Ninh Nhuệ Tinh vẫn không ném được trái bóng nào vào rổ.
Ôm lấy trái bóng rổ, Ninh Nhuệ Tinh cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Giang Dữ, thấy anh vẫn không tức giận, sắc mặt vẫn có thể xem là bình thường, lúc này cô mới dám thử cất giọng lên thăm dò.
"Nếu không thì, hôm nay luyện tập đến đây thôi?"
Vừa nãy Giang Dữ thị phạm cho cô nhiều lần như vậy, nhưng cô chỉ nhìn rồi thưởng thức thân hình mạnh mẽ cường tráng cùng với những động tác lưu loát như mây bay nước chảy của anh mà thôi, căn bản không hề học được một chút gì cả.
Rõ ràng cô mới là người cần phải luyện tập, nhưng Giang Dữ lại là người chảy rất nhiều mồ hôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng Giang Dữ sẽ nổi giận thật sự.
Giang Dữ nghe thấy vậy liền chau mày, đại khái là anh cũng không ngờ được rằng thân thể tứ chi của Ninh Nhuệ Tinh lại cứng nhắc như vậy, giọng nói anh có chút trầm, "Em thử lại lần nữa đi."
Giang Dữ đã nói muốn dạy cô, vậy nên anh nhất định phải thực hiện cho được lời nói này.
Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu nhìn lên cái rổ bóng rổ phía trên đầu và từ từ siết chặt các ngón tay.
Rất nhiều nữ sinh thấp hơn cô đều có thể ném bóng vào rổ, tại sao cô lại ném không vào vậy chứ.
Tất cả mọi chuyện, nếu như khi bắt đầu đã làm không tốt, vậy thì phải dùng tất cả mọi sức lực, luyện tập nhiều lần, thì nhất định sẽ làm tốt.
Đây chính là thái độ mà trước đây cô dùng để giải quyết mọi việc.
Nói cách khác, đối với môn thể dục, đối với môn bóng rổ, cô cũng giải quyết như vậy.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía Giang Dữ rồi đề nghị, "Em cảm thấy nếu như để cho em cảm nhận được một chút cảm giác ném bóng vào rổ, vậy thì không biết lúc đó có khác đi hay không?"
Có khi làm một việc, thường sẽ phải cần đến cái cảm giác thành công trong chớp mắt đó.
Đó là sự khích lệ, cũng chính là mục tiêu để phấn đấu vào lần sau.
Sau khi nghĩ về nó, Ninh Nhuệ Tinh lại nản lòng.
Độ cao của trái bóng khi cô ném, ngay cả cái rổ cũng không chạm đến được chứ đừng nói đến việc ném vào rổ.
Quả thật là có chút suy nghĩ viển vông mà.
Nghe thấy cách nghĩ này của Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt của Giang Dữ liền rơi vào trên người cô, rồi lại nhìn về phía cái rổ, giống như đang suy ngẫm cái gì đó.
Ninh Nhuệ Tinh bị anh nhìn đến có chút hoảng sợ, cảm giác giống như sắp phát sinh ra chuyện gì đó, nhịp tim cô lại đập một cách mãnh liệt.
Sau một giây, cô thấy Giang Dữ nhấc tay lên, giữ lấy bờ vai cô.
Ninh Nhuệ Tinh thuận theo lực đa͙σ đó bị buộc phải xoay người lại.
Đột nhiên, toàn bộ tầm nhìn được mở rộng.
Cảm giác không trọng lượng đột ngột ập đến khiến cô vô thức muốn nắm lấy thứ gì đó để cảm thấy an toàn.
Đưa tay với xuống dưới, cô vô thức nắm được một cánh tay.
Đợi đến khi ánh mắt cuối cùng cũng tại một điểm nào đó ở trên không trung duy trì được trạng thái bình ổn, Ninh Nhuệ Tinh mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần. Toàn bộ cơ thể cô vậy mà lại được Giang Dữ ôm lấy nhấc lên.
Quá gần rồi.
Thông qua lớp áo mỏng manh, sống lưng của cô gần như có thể cảm nhận được những rung động trong lồng ngực ngay lúc này của anh.
Rất nhanh.
Từng chút từng chút một.
Lồng ngực nóng bỏng kia mang theo một chút độ nóng gần như cũng theo đó mà truyền vào trong người cô.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được, lúc cô nắm lấy cánh tay kia, cơ thể sau lưng cô cũng cùng với đó trở nên cứng đờ, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Ngay cả khi anh đặc biệt tránh cơ thể cô, chỉ dùng hai cánh tay vòng qua người cô, sau đó hai bàn tay anh đan vào nhau, đem cô ép chặt lại đến mức có chút khó chịu.
Trong màn đêm dày đặc, khuôn mặt của Ninh Nhuệ Tinh trở nên phiếm hồng.
Không kịp nghĩ nhiều, cô liền nghe thấy giọng nói trầm khàn truyền đến từ phía sau lưng, "Đem bóng ném vào rổ, thử lặp lại vài lần, tìm cảm giác cho em."
Sống lưng cô không vì dựa sát vào người anh mà cảm nhận được hơi thở ấm nóng truyền đến khi anh mở miệng.
Lúc Giang Dữ mở miệng nói chuyện đã phải nghiêng sang bên cạnh để tránh cho hơi thở ấm nóng đó chạm phải lưng cô.
Ninh Nhuệ Tinh hít sâu một hơi, tận lực áp chế nhịp tim đang đập quá nhanh của mình, cô ôm lấy trái bóng đem nó ném vào trong rổ, sau đó lại đưa tay ra tiếp lấy nó.
Lặp lại vài lần.
Một nửa là cảm giác hưng phấn khi ném bóng vào rổ, một nửa là cảm giác run rẩy đến từ người ở phía sau đang từng lớp từng lớp bao quanh lấy cô.
Động tác ném bóng vào rổ cuối cùng lại có chút cứng nhắc.
Giống như là đang giẫm lên mây mù vậy.
Cho đến khi Giang Dữ đặt cô xuống đất, Ninh Nhuệ Tinh ôm trái bóng trước ngực rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đầu cô bị người ta nhẹ nhàng gõ một cái, truyền đến cảm giác đau nhẹ.
Ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ của Giang Dữ, nét mặt anh nhẹ nhàng, anh hất hất cằm về phía cái rổ, "Em thử đi."
Ninh Nhuệ Tinh rũ mắt xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Dữ, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Sau lưng cô đang có một ánh nhìn chăm chú nóng bỏng, cô biết Giang Dữ đang nhìn cô.
Là nhìn cô, còn là mong đợi cú ném bóng vào rổ của cô.
Ninh Nhuệ Tinh không dám nghĩ sâu xa, cô ổn định tâm lý và tinh thần, thầm nhớ lại phương pháp Giang Dữ đã nói, chân phải sải về phía trước một bước, rồi lại bước chân trái lên, sau đó tận dụng hết mọi sức lực nhảy lên.
Bóng không vào, nhưng mà độ cao của bóng khi ném lên đã sắp chạm đến rổ rồi.
Không để ý đến Giang Dữ phía sau nữa, Ninh Nhuệ Tinh nhặt lại bóng, nghĩ đến cảm giác ném bóng vào rổ của lần trước, cô cổ vũ bản thân thử thêm nhiều lần nữa.
Giang Dữ cũng không ngăn cản cô, chỉ đứng ở phía sau nhìn cô, ánh mắt anh có chút u tối.
Cuối cùng, sau khi đã thử không biết bao nhiêu lần, Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn mắt nhìn trái bóng xoay một vòng trên rổ, sau đó ổn định rơi vào trong rổ.
Trái bóng đập xuống mặt đất, cũng giống như những chấn động trong lòng cô.
Niềm vui khôn xiết đang bao quanh lấy cô, trong khoảnh khắc kia điều mà cô nghĩ đến đó là niềm vui sướиɠ của thành công kèm theo đó là nghĩ đến người đang luyện tập cùng cô.
Không thèm để ý đến trái bóng đang lăn lung tung trên mặt đất, Ninh Nhuệ Tinh xoay người, ánh mắt sáng long lanh nhìn Giang Dữ, rồi chạy về phía anh.
Sau đó, cô mạnh mẽ bổ nhào vào trong ngực anh.
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới nha <3 <3 <3