Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 49 - Chương 49.1

Trước Sau

break
Edit Hoa Trong Tuyết

Phùng Nguyệt nghỉ học, cô ta về ôn lại thi đại học một lần nữa, hay là có kế hoạch khác, không ai biết.

Cũng không ai quan tâm.

Không có người có ý khuấy động, thông tin yêu đương của Phó Minh Thời và Chân Bảo trên mạng cũng không còn mấy người quan tâm, hai người bọn họ là nhân vật chính nhưng cũng thờ ơ, Phùng Nguyệt có nói thêm nữa cung không kích động được bao nhiêu người, rất nhanh bị những tin đồn của những minh tinh khác đè xuống. Nhà trường cũng đàn phám với cha mẹ Phùng Nguyệt, diễn đàn trong trường học cũng phong tỏa chuyện của Phùng Nguyệt.

Mọi việc trở lại bình thường, Tiền Nhạc Nhạc xoay ra ngoài, nhìn Chân Bảo đang phơi quần áo ở ban công, cô nói chuyện cùng với Cố ŧıểυ Ngư: Cậu nói việc Phùng Nguyệt bị đuổi khỏi trường, là do Phó tổng làm có phải không nhỉ?

Nếu đúng thì cũng là đáng đời!

Cố Tiếu Ngư phun hạt trong miệng ra, oán hận nói, ở trong tường cô ta khi dễ Chân Bảo hiền lành, còn muốn dụ dỗ Phó tổng, dù không thành công, náo lọan như vậy nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chúng ta cũng không chấp cô ta. Nhưng cô ta lại tiết lộ thân thế của Chân Bảo cho bọn săn tin, còn nói xấu Chân Bảo là được Phó tổng bao nuôi. Đây cũng không phải là âm mưu xấu xa bình thường, cậu không thấy trước khi Phó tổng làm sáng tỏ thông tin, dân mạng mắng Chân Bảo như thế nào sao? So với những gì Phùng Nguyệt phải phải nghe khó nghe hơn gấp trăm lần, tớ nhìn ra được, Phùng Nguyệt tâm tính đen tối, không cho cô ta bài học, trước sau gì cũng gây họa cho người khác.

Tiền Nhạc Nhạc phụ họa gật đầu.

Phạm Huyên thở dài: Phó tổng rất hiểu lòng người, Phùng Nguyệt khi dễ Chân Bảo, nhất định Phó tổng sẽ cho Phùng Nguyệt biết tay, tùy tiện tung ra một chút tin tức, không nêu ra tên tuổi cũng như hình của Phùng Nguyệt, tự mọi người sẽ đoán được người họ Phùng kia là Phùng Nguyệt... Phùng Nguyệt âm hiểm, người cung cấp ảnh chụp của của cô ta cũng không phải loại tốt, tớ không thích thông tin lan truyền trên internet như vậy, như hiện tại rất tốt, Phùng Nguyệt được bài học, việc này cũng lắng lại, về sau chỉ cần cô ta khiêm tốn, còn có thể trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường, làm lớn chuyện này đối với Chân Bảo cũng không có gì tốt.

Chuyện của Phùng Nguyệt trên mạng biến mất nhanh như vậy, nhất định là do Phó tổng ở phía sau bày mưu tính kế.

Đang nói chuyện gì vậy? Treo xong quần áo, nhìn thấy ba bạn cùng phòng chụm vào một chỗ, Chân Bảo kéo cửa thủy tinh ra một bên hỏi.

Tiền Nhạc Nhạc cười hắc hắc: Chúng tớ đang đoán lúc Phó tổng tới tìm cậu, có thể nhận biết những cái áo trên ban công cái nào là áo của cậu hay không.

Mọi người trong phòng của cô rất đen tối, Chân Bảo thấy nội dung nói chuyện này không thích hợp cho thiếu nhi, đi bỏ quần áo vào máy giặt.

~

Trong lớp thiếu đi một bạn học, lúc đầu mỗi khi Chân Bảo xuất hiện, bầu không khí xung quanh có chút khác thường. Con người rất dễ đồng lòng với đối tượng yếu hơn, Phùng Nguyệt khi dễ Chân Bảo, mọi người đứng xem đều thống nhất là Phùng Nguyệt độc ác, nhưng Phùng Nguyệt bị đuổi học, có ít người cảm thấy cũng có lỗi của Chân Bảo, mặc dù Chân Bảo cũng không làm cái gì, nhưng ai bảo là do Phùng Nguyệt gây chuyện với cô nên mới bị như vậy?

Chân Bảo không thẹn với lương tâm, không quan tâm những ánh mắt cũng như những bàn tán kia, tự mình thanh thản bình ổn.

Chờ đến gần hè thi cuối kỳ cũng đến, sinh hoạt hằng ngày của Chân Bảo triệt để trở lại bình thường, trong lớp không còn ai bàn tán về chuyện Phùng Nguyệt, Phó Minh Thời tới trường học tìm cô, cũng sẽ không làm cho nhiều người chú ý, chỉ có lúc hai người ra ngoài chơi, thỉnh thoảng sẽ truyền ra mấy tấm hình, nhưng mà Chân Bảo cũng không để ý đến những chuyện này

~

Chân Bảo làm tại bệnh viện thú y đã được nửa năm, mặc dù mỗi ngày chỉ làm việc hai giờ, nhưng khi chủ nhật rảnh rỗi, Chân Bảo cũng sẽ đến bệnh viện phụ giúp, thời gian dần trôi qua rất nhiều người trong bệnh viện đều biết cô, biết có một nữ sinh viện viện y học đặt biệt có duyên với động vật đang làm ở đây.

Lúc đầu Chân Bảo chỉ phụ trách tắm rửa cho những động vật trong bệnh viện, lâu dần quen biết nhiều người, Chân Bảo còn học thêm một số kỹ năng từ những sinh viên thực tập khác để nâng cao kỹ năng của mình, bởi bởi vậy đến gần nghỉ hè, Chân Bảo ngoài ý muốn nhận được cơ hội làm việc hai tháng liên tục.

Chân Bảo rất vui vẻ, nhưng cô có thể đoán được Phó Minh Thời sẽ không thích nghe tin này, vì không muốn làm ảnh hưởng đến khẩu vị của phó Minh Thời, cô cố ý để sau khi ăn xong cùng Phó Minh Thời đi dạo trong sân trường mới nói ra.

Phó Minh Thời cười, tiếng cười rất ngắn, càng giống cười gượng.

Chân Bảo cúi đầu uống nước trái cây.

Đi vài chục bước, Phó Minh Thời cản trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi: Nhân viên làm theo tháng bao nhiêu tiền?

Chân Bảo bưng nước trái cây nói: Hai ngàn, có hai ngày nghỉ.

Tháng bảy, làm đến tháng tám, đủ để cô đóng học phí một năm, tính cả tiền lương làm thêm theo giờ, Chân Bảo tin tưởng mình có thể tự mình học xong đại học. Nếu như có thể thuận lợi nhận được học bổng, có thể trả xong học phí năm nhất Phó Minh Thời cho cô mượn, tiền trong phiếu ăn, đến lúc tốt nghiệp cô có thể để dành được một khoản nhỏ.

Chân Bảo có thể nhận lễ vật đắt đỏ của bạn trai, nhưng tiền học đại học, cô muốn tự mình bỏ ra, hai cái này không giống nhau. Bạn trai tặng quà cho bạn gái rất bình thường, nếu như học phí, tiền sinh hoạt cũng do bạn trai trả, vậy là giống như bao nuôi rồi.

Chân Bảo chỉ muốn yêu đương với Phó Minh Thời, cô không cần anh nuôi, không cần bất kỳ ai nuôi.

Đèn đường từ bên cạnh chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, lộ ra nét kiên cường đặt biệt.

Phó Minh Thời chọn lựa đầu hàng, chỉ là có chút tiếc nuối, ôm lấy cô hỏi: Không về nhà sao?

Anh không phản đối cô làm thêm vào nghỉ hè, Chân Bảo thấy bất ngờ lại



break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc