Sự tích “Cô bé lọ lem” Chân Bảo, Đại V đăng lên một tấm ảnh cô và Phó Minh Thời vô cùng bắt ánh sáng
Cha Chân Bảo là Chân Dũng, thời trẻ cùng thanh mai trúc mã trong thôn sống ở bên cạnh nhau, tình cảm hai người rất tốt, nhưng lúc hai nhà chuẩn bị nói chuyện cưới xin, thanh mai bất ngờ xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bệnh chết. Chân Dũng là người chung tình, một mực không muốn kết hôn, thẳng cho đến khi mẹ sinh bệnh, Chân Dũng mới tiếp nhận sự an bài của mẹ, bắt đầu đi xem mắt.
Dựa vào tiếp tế lúc trước của ông cụ Phó, sinh hoạt nhà họ Chân trong thôn xem như số một số hai, mặc dù Chân Dũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng dấp ông cao ráo rắn chắc, ngũ quan đoan chính, có bề ngoài xuất chúng lại thêm gia cảnh giàu có, lập tức hấp dẫn không ít đối tượng hẹn hò, trong đó bao gồm cả nhà họ Vương.
Thế là Chân Dũng hơn bốn mươi tuổi cùng Vương Tú hai mươi tuổi kết hôn, ông cụ Phó từ ngàn dặm xa xôi tới uống rượu mừng, năm thứ hai liền có Chân Bảo. Đáng tiếc Chân Dũng lớn tuổi lại quá thành thật, coi giữ quê hương không muốn vào trong thành phố sống, Vương Tú nắm trong tay khoản tiền lớn mà ông cụ Phó để lại, càng ngày càng không hài lòng chờ đợi ở nông thôn, rốt cuộc có một ngày đã ôm số tiền tiết kiệm chạy cùng người khác, người đàn ông kia là ai, không có người nào biết, Vương Tú đi nơi nào, trước mắt cũng không thể điều tra ra.
Nhưng cái Đại V này làm việc hiệu suất rất cao, vừa tiếp nhận đã che dấu bản thảo, lập tức phái người đến quê hương Chân Bảo đào bới tin tức, chẳng những đào ra chuyện bên trong của ông cụ Phó và ông nội Chân Bảo là chiến hữu. Còn, thuận tiện viếng thăm hàng xóm, biết được tình huống hôn nhân của cha mẹ Chân Bảo, thậm chí còn từ trong nhà của Vương Tú lấy được ra được một tấm hình kết hôn của hai vợ chồng.
Đó là tấm ảnh nhỏ đen trắng, thấy Chân Dũng bên trong rất trẻ trung, mày kiếm mắt sáng, nếu ở hiện tại thì tuyệt đối sẽ là một đại soái ca, nhưng đôi mắt của Chân Dũng rất bình tĩnh, giống như cảnh sắc tĩnh mịch của mặt hồ trong thôn nhỏ, đôi mắt Chân Bảo rất giống cha. Bên cạnh Chân Dũng, Vương Tú cười tựa vào bả vai ông, cười đến thanh xuân xán lạn, Chân Bảo nɠɵạı trừ đôi mắt ra, thì những nơi khác đều giống mẹ, đôi mắt Vương Tú rất đẹp, nhưng biết nói thế nào đây, nhìn rất khôn khéo, lộ ra một tia sành đời.
Chân Bảo dựa vào giường, nhìn tấm hình cũ trong tay đến ngẩn người.
Hành lý cô mang đến Đế Đô không nhiều, hình cha mẹ kết hôn trong đó có một phần.
Lúc mẹ rời đi cô mới ba tuổi, đối với mẹ Chân Bảo không có bất kỳ ấn tượng nào, cô chỉ biết được tính cách của mẹ mình qua người trong nhà và hàng xóm, ấn tượng của cô đối với dung mạo của mẹ, cũng chỉ có tấm hình này. Chân Bảo không nghĩ tới, có một ngày, cô lại được thấy bức ảnh như vậy ở trên mạng.
Xem hết ảnh chụp, Chân Bảo ấn mở weibo của Đại V xem bình luận.
“Lúc trước Vương Tú đến nhà họ Chân chính là vì tiền, người đàn ông thành thật quá đáng thương, bị bà ta lừa.”
“Chân Bảo lớn lên giống Vương Tú, mệnh cũng rất giống, đều câu kéo kẻ có tiền.”
“Cứu cha đã lỗi thời, đầu năm nay coi trọng cứu ông hơn.”
“Vương Tú quá ti tiện! Tốt nhất là bị người ta đào ra, nhìn xem bà ta còn có thể lăn lộn được nữa không!”
…
Đại đa số bình luận, đều mắng Vương Tú, thảo luận chuyện cô và Phó Minh Thời không nhiều lắm.
Cảm giác trong lòng Chân Bảo nói không nên lời, cô chưa thấy qua người mẹ trên danh nghĩa kia của mình, cha một mình nuôi cô lớn, thời gian đó trong nhà không giàu có, nhưng cũng không có bị đói. Cha chưa từng bởi vì bị mẹ phản bội mà oán giận, dường như trong sinh hoạt không hề có người kia, hai cha con trải qua cuộc sống bình thản như bao nhà nông bình thường, Chân Bảo khi còn bé thường muốn mẹ, nhưng trong trí nhớ của cô không có oán hận.
Bây giờ, một đám người xa lạ trên mạng lòng đầy căm phẫn chửi rủa Vương Tú, chửi rủa mẹ của cô.
Chân Bảo không oán hận mẹ, đối với Vương Tú cũng không có bao nhiêu tình cảm mẹ con, không có ý tứ muốn bảo vệ mẹ, nhưng cô không thích chuyện nhà của mình thành đề tài câu chuyện của người khác, không thích nhưng cái được gọi là đồng tình…
Nhưng Phó Minh Thời nói, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, tương lại cái loại gặp gỡ chụp ảnh sẽ ngày càng nhiều.
Đóng laptop lại, Chân Bảo nằm thẳng ở trên giường, Nguyệt Lượng meo một tiếng, nhảy tới, nũng nịu cọ mặt cô. Sờ sờ cái đầu tròn trịa của nó, Chân Bảo ôm Nguyệt Lượng tới trước ngực, một người một mèo đối mặt với nhau. Nguyệt Lượng so với năm trước lớn hơn hai vòng, trên mặt nhiều thịt, hơi béo, đôi mắt màu xanh lá biến đổi, có chút dấu hiệu chuyển thành màu xanh da trời, bất luận là màu sắc nào, đều rất xinh đẹp.
Chân Bảo cười hôn nó một cái.
Nguyệt Lượng nhấc một cái móng vuốt, giống như ghét bỏ xoa nơi bị cô chủ hôn.
Chân Bảo bỗng nhiên quên đi những chuyện phiền lòng kia, một lòng đùa giỡn mèo.
Phó Minh Thời đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy vị hôn thê vẫn còn tâm tình trêu đùa với mèo, anh ngoài ý muốn nhíu mày.
Anh tới, Chân Bảo buông Nguyệt Lượng đang vung móng vuốt về phía cô xuống, đến ngồi bên giường.
Phó Minh Thời đi tới, sau đó ngồi xổm ở trước người Chân Bảo, nhìn cô tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo vô ý sờ sờ mặt, hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Phó Minh Thời cười, “Anh nhìn xem em có khóc trộm không.”
Chân Bảo cúi đầu, thở phào nói: “Vẫn tốt mà, bạn học từ ŧıểυ học đến sơ trung đều biết chuyện trong nhà của em, quen rồi.”
Chuyện yêu đương của Phó Minh Thời bị đưa ra ngoài ánh sáng, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng bị người khác nghị luận chuyện của cha, Chân Bảo đã sớm trải qua. Khi còn bé, cô chua xót núp ở trong chăn vụng trộm khóc, khóc mẹ vì cái gì không cần bọn họ nữa, thời gian dần trưởng thành, cô không suy nghĩ nữa, vì dù sao cô còn có cha, cha đối với cô tốt như vậy…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của cha, trong lòng Chân Bảo bỗng nhiên có một trận chua xót.
Đột nhiên rất muốn được gặp cha.
Phó Minh Thời ngồi ở bên cạnh cô, thuần thục đem vị hôn thê ôm vào trong ngực, cảm nhận được bờ vai đơn bạc của cô đang run, lần này Phó Minh Thời thật sự đau lòng. Quan hệ bị phơi bày ra ánh sáng, ban đầu anh lo lắng cô có thể tiếp nhận được áp lực của truyền thông hay không, cô không có kinh nghiệm, anh có thể dạy cô, nhưng bây giờ Chân Bảo đối mặt không phải với truyền thông, mà là chuyện bị mẹ đẻ vứt bỏ, cha ruột ra đi.
Phó Minh Thời nhớ lại quê hương của Chân Bảo, một căn nhà hai tầng cũ kỹ, rào chắn hành lang lầu hai đều là đá tảng dựng, dường như chỉ cần một đạp là có thể vỡ nát. Chân Bảo lại một mình lẻ loi trơ trọi sống trong căn nhà như vậy hai năm, một mình nấu cơm một mình ăn.
“Nhớ cha, hay là nghĩ đến bà ấy?” Phó Minh Thời cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói Chân Bảo nghẹn ngào: “Nhớ cha em…”
Phó Minh Thời hôn lên đỉnh đầu của cô: “Chờ em được nghỉ hè, anh và em trở về một chuyến.”
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau một lát, thăm dò hỏi: “Nếu như em muốn gặp bà ấy, anh có thể giúp một tay.”
Chân Bảo lập tức lắc đầu, nước mắt từ từ dừng lại, dựa vào ngực anh nói: “Mỗi người đều ai đi đường nấy, nên quên đi thôi.”
Gặp bà ấy làm cái gì? Nhận mẹ hay là trả thù đây?
Cả hai việc Chân Bảo đều không muốn. Vương Tú lừa tiền của cha, cha không oán hận, cô cũng không hận. Còn quan hệ mẹ con, Vương Tú không cần cô nữa, cô cũng làm như không có mẹ, trên mặt tình cảm sẽ không ai nợ ai.
Thành phố S, trong một căn phòng ở toà nhà cao tầng, một người phụ nữ có dung mạo tinh xảo khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trước máy tính, không ngừng lật xem weibo. Nhìn thấy những lời công kích chửi rủa kia, sắc mặt bà ta trắng bệch, nhìn thấy ảnh chụp ân ái cũ của Phó Minh Thời, ánh mắt người phụ nữ không khỏi phức tạp, phóng ảnh lớn ra nhìn.
Chân Bảo trong tấm ảnh, thanh thuần ngọt ngào, rất xinh đẹp.
Mắt Vương Tú không chớp nhìn chằm chằm ảnh chụp, những ký ức bị bà đè xuống đáy lòng, từng chút từng chút một lại hiện lên.
“Mẹ, con đói bụng!”
“Mẹ, con chưa buồn ngủ…”
“Mẹ, con muốn cha…”
Phượng Bảo ba tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt lớn lại sáng, hễ người lớn nhìn thấy cô, sẽ không khỏi khen xinh đẹp một câu. Con gái đẹp mắt như vậy, nên bà rất kiêu ngạo, bà muốn cho cô có được cuộc sống tốt nhất, nhưng Chân Dũng sống chết không chịu chuyển vào trong thành phố, để hai trăm vạn ở một chỗ không động vào. Vương Tú không chịu nổi, từng ngày trôi qua càng không chịu nổi…
Nơi hoang vu hẻo lánh đấy, thứ duy