Chân Bảo đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa định cắm chìa khoá mở, thì cửa đã mở ra từ bên trong, hiện lên khuôn mặt hưng phấn của Cổ ŧıểυ Ngư.
“Vào đi vào đi.” Nhìn hai bên như kẻ trộm một chút, Cổ ŧıểυ Ngư níu lấy cánh tay Chân Bảo, đem cả người kéo vào phòng.
Phạm Huyên, Tiền Nhạc Nhạc đều ở đây, một người ngồi trước máy vi tính, một người ngồi bên cạnh xem, nghiêng đầu cười với Chân Bảo. Chân Bảo còn muốn giả bộ hồ đồ, thì Cổ ŧıểυ Ngư sau lưng đã vội vàng đẩy cô đến bên Phạm Huyên, chỉ vào đầu một người đàn ông được khoanh đỏ trên màn hình phóng lớn hỏi cô: “Thành thật khai báo, cái người này có phải Là Minh Thời nhà cậu không?”
Chân Bảo nhìn sang, trong ảnh là Phó Minh Thời mới xuống xe, mà Hạ Dĩnh vừa vặn đi ra khỏi quán rượu. Phóng viên là chụp từ bên cạnh, Hạ Dĩnh mang theo kính râm mái tóc dài tung bay, trên môi vểnh lên, Phó Minh Thời một thân tây trang bình tĩnh khí phách đứng ở trước cửa xe, ngược lại ở bên cạnh Hạ Dĩnh như là mấy trợ lý, mặc dù sắc mặt lạnh lùng, nhưng Phó Minh Thời bình thường cũng vậy, không thể phán đoán được tâm tình lúc này của Phó Minh Thời.
Lúc ăn cơm trong đầu Chân Bảo rất loạn, lại thêm vì màn hình di động nhỏ, nên cô không có nhìn kỹ. Bây giờ nhìn rõ ràng, nên cô nhìn kỹ lại hình ảnh này “Thực hư Hạ Dĩnh hẹn hò Phó Minh Thời”, tiêu đề ái muội “Hạ Dĩnh và Phó Minh Thời cùng vào một khách sạn”, bỗng nhiên Chân Bảo có chút không thoải mái.
Đó là bạn trai của cô, ai lại thích bạn trai của mình cùng người khác gây ra vụ tai tiếng ầm ĩ đây?
“Chân Bảo?” Cổ ŧıểυ Ngư không yên lòng lắm gọi cô, trước đó chỉ muốn xác nhận một thân phận khác của Minh Thời mà thôi, hiện tại thấy thần sắc của Chân Bảo không đúng, cô và Tiền Nhạc Nhạc, Phạm Huyên mới ý thức được nếu như Minh Thời thật sự là Phó Minh Thời, thì tấm ảnh này đối với Chân Bảo mà nói đó tuyệt đối là một đả kích.
Chân Bảo hoàn hồn, thấy bạn bè cùng phòng nhìn, cô chậm rãi gật đầu.
Kỳ thật Chân Bảo muốn một mực dấu diếm, nhưng đêm giáng sinh Phó Minh Thời đã có lời nhắc nhở với cô. Cổ ŧıểυ Ngư các cô ấy không phải là bạn học phổ thông của cô, họ là bạn bè tốt sau khi cô tốt nghiệp và sẽ giữ liên lạc, cũng là bạn cùng phòng cô tín nhiệm, các cô ấy đã đoán được, thì cô không nên mù quáng nói dối sẽ vượt quá ranh giới của họ.
“A…”
Cổ ŧıểυ Ngư là người đầu tiên nhào tới, ôm lấy Chân Bảo dài giọng thét gọi, sợ bị phòng ngủ khác nghe thấy, cô ấy đè rất thấp giọng nói: “Trời ạ, vậy mà mình có thể cùng người có tiền như vậy làm bạn, Chân Bảo cậu nói mau, hai người làm thế nào mà nhận biết nhau!
Tiền Nhạc Nhạc thì đem chiếc ghế ngồi xa hoa của mình xoay lại, như hầu hạ khách quý đem Chân Bảo ấn xuống, cô ấy lại đem ghế đẩu của Chân Bảo chuyển tới, ba cô gái vây quanh Chân Bảo, che ngực, nâng mặt, mắt đỏ lên, chờ mong một chuyện tình lãng mạn.
Chân Bảo bị các cô làm cho có chút không được tự nhiên, hồi tưởng lại lúc mình và Phó Minh Thời yêu đương, Chân Bảo dần dần đỏ mặt, trong đầu tạm thời quên ra vụ tai tiếng kia, cúi đầu, giải thích đơn giản với bạn cùng phòng. Nhưng Chân Bảo có sửa chữa lại nhiều chỗ, chỉ nói ông cụ Phó với ông nội mình là chiến hữu, sau khi ông cụ Phó mắc bệnh bỗng nhớ tới chiến hữu, nên phái Phó Minh Thời đến thăm, sau đó Phó Minh Thời thay ông cụ Phó chiếu cố cô, chiếu cố chiếu cố, rồi……….
“Ôi, ông nội của mình cũng làm lính nha, làm sao lại không cùng ông nội của các người ở chung một chỗ đây.” Cổ ŧıểυ Ngư ôm cánh tay trái của Chân Bảo, rất tiếc nuối vò qua vò lại tay áo Chân Bảo.
“Nếu như cậu là Chân Bảo, Minh Thời….Phó tổng của chúng ta có khả năng sẽ cho cậu mấy cái thẻ rồi coi như là xong việc thôi.” Tiền Nhạc Nhạc nói một cách đầy ý vị sâu xa, còn cố ý ngả ngớn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo, “Chân Bảo của chúng là nụ hoa thanh tú nhất trong núi rừng, nên đối với Phó tổng mới sinh lực hấp dẫn trí mạng rồi.”
“Đừng làm loạn.” Chân Bảo đè bàn tay xấu xa của Tiền Nhạc Nhạc xuống.
Tiền Nhạc Nhạc và Cổ ŧıểυ Ngư cùng cười.
Phạm Huyên tương đối lý trí, lo âu hỏi Chân Bảo: “Mình đã lục đi lục lại, thấy chuyện xấu năm ngoái Phó Minh Thời lúc ở Paris cũng cùng Hạ Dĩnh ầm ĩ, nếu không phải thì lần này truyền thông cũng sẽ không cầm ảnh chụp làm ồn ào, Chân Bảo cậu biết chuyện gì xảy ra không?” Hoa hoa công tử lắm tiền có rất nhiều, Chân Bảo lại quá đơn thuần, cô sợ Phó Minh Thời chuyên khi dễ người thành thật, chân đạp hai thuyền.
Chân Bảo gật đầu.
Nghe Chân Bảo giải thích, lại liên tưởng đến những chuyện Phó Minh Thời đối tốt các loại với Chân Bảo, Cổ ŧıểυ Ngư ba người đều tin tưởng Phó Minh Thời trong sạch, trái lại còn khuyên Chân Bảo: “Ngành giải trí mỗi ngày đều có bát quái, không có mấy cái là sự thật, loại tin đồn thất thiệt có rất nhiều, Chân bảo cậu ngàn vạn lần chớ để trong lòng.”
“Ừ, mình biết.” Chân Bảo cười cười, bất đắc dĩ nhìn ba cô gái vây quanh mình: “Có thể thả mình ra được không?”
“Cậu nghĩ hay lắm.” Cổ ŧıểυ Ngư một mực ôm cánh tay cô, “Lừa chúng mình lâu như vậy, nói, cậu muốn làm gì để đền bù tổn thất?”
“Tối nay mình mời khách.” Chân Bảo ngoan ngoãn nhận nợ, mình kiếm tiền, ngẫu nhiên vẫn có thể xa xỉ nho nhỏ một chút.
Tiền Nhạc Nhạc bĩu môi: “Ai thèm cậu mời khách, chúng mình muốn Phó tổng mời.”
Nhưng cái này Chân Bảo không thể làm chủ.
“Chân Bảo cậu tại sao phải dấu diếm, còn tạo ra Minh Thời?” Phạm Huyên mãi không nghĩ ra điểm này, quay đầu nhìn máy vi tính, ôm ngực khẽ nói: “Nếu mình là cậu, thì đã sớm để Phó Minh Thời công khai tình yêu, làm tất cả mọi người đều biết Phó tổng là của mình, miễn cho những cẩu tử nói hươu nói vượn.”
Chân Bảo cúi đầu, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Mình sợ có quá nhiều người chú ý, sẽ ảnh hưởng tới học tập.”
Cổ ŧıểυ Ngư ba người nhìn lẫn nhau, họ hiểu. Phó Minh Thời là nhân vật