Edit: nguyenthituyen
Chân Bảo còn được hàng xóm láng giềng công nhận là một hoa khôi, không những vậy cô còn là hoa khôi ở trường.
Chân Bảo cảm thấy không đảm đương nổi đối với phần vinh dự này, nhưng cô biết dáng dấp của mình cũng không tệ, ŧıểυ học cũng còn d dlqđ điểm tốt, lúc học trung học, cô thường xuyên được các bạn nam viết thư tình cho. Thủ đoạn theo đuổi cô của bọn con trai rất là văn minh nhưng cô vẫn thường hay bị dụ dỗ. Lại lừa gạt một người học sinh đơn thuần như cô, thậm chí còn bị nghi bọn buôn người để mắt tới.
Trải qua nhiều chuyện hiếm thấy, lòng cảnh giác của Chân Bảo dần dần mạnh mẽ, bởi vì không có tiền nên cô thôi học, ở quê nhà trôi qua rất an nhàn, nhưng lòng phòng bị của Chân Bảo vẫn còn ở đó.
Ông nội của Phó Minh Thời nói ông và ông nɠɵạı của mình là chiến hữu, cô tin, đồng ý xem anh ta là bạn bè để tiếp đãi, nhưng lúc Phó Minh Thời nói ông nội của anh ta bị ung thư gan rồi ông cụ còn lấy cuộc hôn nhân thời con nít ra, còn muốn dụ dỗ cô kết hôn với anh ta, Chân Bảo lại tin, cô đúng là thật ngu si. d dlqđ Ai biết anh ta có phải là bọn buôn người cao cấp không? Ngộ nhỡ cô hồ đồ chứng minh với anh ta, từ đây về sau vẫn không thoát khỏi sự khống chế của anh ta, phải làm sao bây giờ?
Nhìn anh ta mặc bộ âu phục đi gày da thật là đệp, nhưng cũng có thể là tên lừa đảo cố ý giả thành người có tiền rồi đến đây.
Trong lòng hoài nghi nhưng trên mặt Chân Bảo không có thể hiện ra bên ngoài, xác thực nó hơi rắc rối để tìm ra được manh mối, Việc này, bệnh của ông nội anh, tôi rất đồng tình với ông nội của anh, chẳng qua cuộc hôn nhân hồi nhỏ d dlqđ đó là do hủ tục phong kiến hồi đó nên mới đưa ra như vậy, vừa nhìn thì biết Phó tổng đã tốt nghiệp qua đại học... Ngược lại anh vẫn nên trở về đi để khuyên nhủ tốt ông nội của anh đi.
Tôi đã khuyên qua nhưng ông nội vẫn cố chấp, kiên trì muốn hoàn thành lời hứa năm đó. Phó Minh Thời cũng biết được Chân Bảo sẽ không đáp ứng yêu cầu hoàng đường này, anh đang cân nhắc cái hôn nhân thỏa thuẩn trước kia, cũng d dlqđ vì tốt cho Chân Bảo, đỡ phải cho cô lo lắng sẽ bị anh chiếm tiện nghi, Chân ŧıểυ thư, trước tiên tôi sẽ đưa cho cô trước một khoản tiền đặt cọc, một trăm ngàn, hy vọng cô giúp tôi một lần.
Anh ta thật tâm đàm luận giao dịch với cô, không bằng lợi dụng một cô gái ngu ngốc như cô, một trăm ngàn.
Một trăm ngàn?
Thiếu chút nữa Chân Bảo bật cười, anh ta có thể lấy ra một trăm ngàn, lại kết hôn cùng với một cô gái nhà quê? Thu tiền đúng không, hiện tại nghe nói thủ đoạn lừa dối càng ngày càng cao rồi, giống như trước hết có thể để cho ngươi thừa ra tiền ở trong thẻ sau đó có thể rút về.
Chắc chắn Phó Minh Thời là tên lừa đảo, Chân Bảo cũng không muốn nói chuyện với anh ta liền quay đầu đi, Thật sự không được, Phxin ó tổng hãy trở về đi. Đừng nói anh ta là tên lừa đảo, coi như là sự thật, cô cũng d dlqđ không đáp ứng, cô rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, không cần phải vì tiền mà gả cho một người xa lạ.
Cô cự tuyệt khá dứt khoát, Phó Minh Thời nhíu mày, đi theo đằng sau cô hỏi: Vậy làm thế nào Chân ŧıểυ thư mới có thể đáp ứng?
Chân Bảo đưa lưng về phía anh ta thở dài, Tôi không muốn lừa dối ông, cũng không muốn kết hôn với một người xa lạ, xin Phó tổng đừng gây khó dễ cho tôi có được hay không?
Tự cho là mình có thể nắm bắt được những mấu chốt từ trong lời nói của cô, Phó Minh Thời nhíu mày càng sâu, nhưng vẫn nghĩ đến ông nội trong nhà đang bị ung thư, cuối cùng Phó Minh Thời lựa chọn thỏa hiệp, nhìn hình bóng Chân Bảo như một học sinh trung học nói: Nếu như Chân ŧıểυ thư nguyện ý, chúng ta có thể làm vợ chồng thật.
Cũng không tính quá miễn cưỡng, nếu lúc trước không phải là Chân Đại đội trưởng cứu được ông nội, hiện tại cũng không có anh.
Xác thực, lần này Chân Bảo nở một nụ cười. Làm vợ chồng thật? Mục đích của anh ta là đang lừa gạt cô, dù sao chỉ cần cô rời đi cùng với anh ta, trên đường anh ta có thể làm bất cứ chuyện gì với cô, thí dụ như bán cô đi tới một vùng núi xa xôi nào đó.
Thực xin lỗi, thật sự tôi không muốn. Dừng bước lại, Chân bảo quay người nhìn thẳng Phó Minh Thời, lần thứ nhất vô cùng kiên định mà cự tuyệt, trên mặt cũng không còn dáng vẻ tươi cười.
Cô mới hai mươi tuổi, khuôn mặt rất là non nớt, ở trên thương trường Phó Minh Thời rất là oai phong, đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ lạnh nhạt của Chân Bảo làm cho anh sợ.
Cưng chiều vợ: Quân môn Thiếu phu nhân. Chẳng qua là anh đang đau đầu, một mặt rất là rõ ràng với cái yêu cầu rất hoang đường của mình, một mặt lại muốn thực hiện vì ông nội.
Bản thỏa thuận tôi để lại cho cô, cô xem trước một chút, ngày mai tôi sẽ tới nữa. Phó Minh Thời đưa bản thỏa thuận hôn nhân tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn Chân Bảo rất là chân thành. Lần này, xem như là thăm dò tính tình của cô, buổi tối anh lại nghĩ thêm đối sách.
Chân Bảo chỉ muốn đuổi anh ta đi nhanh một chút.
Ngày mai gặp. Phó Minh Thời nhàn nhạt tạm biệt rồi quay người rời đi.
Chân Bảo tiếp tục đi thả ngỗng, vứt bản thỏa thuận hôn nhân xuống mặt đất, vừa muốn ngồi xuống, thì Phó Minh Thời lại quay lại, Chân Bảo dừng một chút, cảm thấy hiện tại có muốn che giấu cũng không còn kịp nữa rồi, dứt khoát