Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 11 - Chương 11

Trước Sau

break
Chân Bảo đi ra từ phòng vệ sinh, nghe được âm thanh báo có tin nhắn, cô đi tới trước tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại.điễn đàn lê quý đôn

Phó Minh Thời: Ông cụ nghĩ em bị cảm.

Chân Bảo cảm thấy rất xấu hổ, ngồi vào trên giường nhắn tin trả lời anh: Cám ơn.

Phó Minh Thời trả lời lại trong giây lát: Xuống ăn bữa sáng.

Chân Bảo lập tức đứng lên, sắp xếp chăn màn, thay quần áo đi xuống lầu. Khi đến phòng khách, thấy Phó Minh Thời ngồi ở trước bàn trà, cúi đầu, đang gọt trái táo cho ông cụ Phó, anh để kiểu tóc ngắn già giặn, trên người có hơi thở lành lạnh của đầu xuân, gò má nghiêng nghiêng tuấn tú.

Chân Bảo cố ý đi vòng qua từ đằng sau ghế sô pha, ngồi vào bên cạnh ông cụ Phó.

Sốt à? Ông cụ Phó quay đầu, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, kinh ngạc hỏi.

Ông cụ không hỏi thì thôi, vừa hỏi mặt Chân Bảo càng đỏ hơn, cúi đầu ngập ngừng nói: Có chút ạ.

Sau khi ăn xong nhớ uống thuốc. Ông cụ Phó cười quan tâm nói.

Chân Bảo khẽ gật đầu, bên cạnh đột nhiên đưa tới đĩa đựng trái cây, bên trong bày biện một vòng những miếng táo đã cắt tốt, bàn tay nắm lấy đĩa, thon dài trắng nõn. Chân Bảo xấu hổ nhìn vị Phó tổng nhiệt tình kia, nói tiếng cám ơn, sau đó dùng cây săm bằng trúc xiên vào một miếng táo, nửa người trên cố gắng ngửa lui phía sau, co lại vào trong bóng của ông cụ Phó, im ắng mà ăn.

Không phải gần đây đang bận mở hạng mục mới ư, cố ý bay tới đây là chăm sóc ông? Ông cụ Phó ăn miếng táo, chậm rãi hỏi cháu trai.

Phó Minh Thời chuyển đĩa trái cây trên bàn trà tới trước mặt Chân Bảo lần nữa, thuận tiện nhìn Chân Bảo, Ngày mai kết quả có rồi, cháu tới đón Chân Bảo.

Không phải nói anh giúp em tra sao? Chân Bảo đã quên xấu hổ ở trên lầu lúc nãy, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi. Cô còn chưa ở chỗ này đủ đâu, biệt thự ở Bắc Kinh chỉ có một mình cô, bên này có ông cụ Phó vừa hòa ái dễ gần vừa bình dị gần gũi, trong công viên cũng có mấy người bạn sủng vật mới, Chân Bảo muốn ở thêm vài ngày.

Ý tứ không về nước của cô quá rõ ràng, ông cụ Phó dựa vào trên ghế sô pha, dù bận vẫn ung dung nhìn hai đứa bé bên cạnh.

Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, thản nhiên nhắc nhở cô: Tra kết quả xong còn phải điền bảng nguyện vọng, bản thân nhất định phải trình diện.

Rốt cuộc Chân Bảo nhớ tới chuyện điền bảng nguyện vọng, ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Minh Thời tiếp tục nói: Ăn cơm tối xong là đi ngay.

Chân Bảo không có ý kiến.

Ông cụ Phó không nhìn thấy tia lửa, xen vào hỏi Chân Bảo: Đã suy nghĩ kỹ học ngành nào chưa?

Chân Bảo không hiểu chút gì về các chuyên ngành đại học, lúc trước đã hỏi Phó Minh Thời một lần rồi, Phó Minh Thời bảo cô chờ có kết quả đã rồi hãy suy nghĩ tiếp. Nghĩ đến tài liệu người chị cùng thôn đưa cho cô là máy tính, hiện tại tiền lương một tháng hơn vạn, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi ý kiến ông cụ Phó, Học máy tính?

Ông cụ Phó rất ngoài ý muốn, Vì sao muốn học cái đó?

Chân Bảo xấu hổ nở nụ cười, Thôn cháu có người học máy tính, tiền lương cũng không tệ lắm.

Đứa bé quá thật thà chất phác, ông cụ Phó cố gắng nhịn cười, ho khan nói: Học ngành nào, vẫn phải xem có hứng thú hay không, Chân Bảo đừng gấp, trở về suy nghĩ thật kỹ mình thích cái gì, đừng vì tìm việc làm mà đi học, muốn kiếm tiền, sống sẽ rất mệt mỏi. dien/dan/le/quy/don

Lời này cũng có đa͙σ lý, Chân Bảo nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại chuyển đến trên chỗ ghi chuyên ngành trên giấy báo thi.

Khi ba người ăn bữa sáng thì Hắc Đản đã sớm ngồi xổm bên cạnh chủ nhân, ông cụ Phó trêu chọc Hắc Đản, sau đó nói với Phó Minh Thời: Lát nữa cháu và Chân Bảo dắt chó đi dạo, ông có chút chuyện, hôm nay không ra khỏi cửa. Muốn cho cơ hội hai người ở chung với nhau nhiều hơn.

Phó Minh Thời định nói gì đó nhưng nhìn Chân Bảo trả lời: “Dạ.”

Bụng Chân Bảo không thoải mái, vốn muốn để Phó Minh Thời và ông cụ đi tản bộ, nghe ông cụ Phó nói như vậy nên cô nuốt lời muốn nói xuống, cơm nước xong xuôi yên lặng đi theo sau lưng Phó Minh Thời. Hắc Đản chạy một mạch ra cửa chờ rồi, Phó Minh Thời muốn nói chuyện với Chân Bảo, vừa quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo trắng bệch, vừa sáng sớm trên trán lại đổ ra một tầng mồ hôi.

Không thoải mái? Phó Minh Thời nhíu mày hỏi.

Chân Bảo cúi đầu, gật gật đầu, thật sự nhịn không nổi nữa.

Không thoải mái vì sao không nói? Phó Minh Thời đi đến bên người cô, giọng điệu có chút lạnh.

Chân Bảo nhỏ giọng nói dối: Vừa mới khó chịu thôi...

Phó Minh Thời không tin, đột nhiên cúi người, bế Chân Bảo đang ngồi ở chỗ cuối bàn không hề chuẩn bị lên. Chân Bảo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi phản ứng lại thì bị Phó Minh Thời đột ngột bế lên dọa sợ tới mức bụng cũng không đau nữa, vừa nhìn xung quanh vừa mặt đỏ lên, Em có thể đi, anh thả em xuống...

Phó Minh Thời không nghe, mặt không biểu cảm đi vào trong biệt thự.

Toàn thân Chân Bảo không được tự nhiên, luôn cố gắng nhảy xuống mặt đất, chẳng qua chỉ mới giãy hai cái, Phó Minh Thời đột nhiên ôm cô càng chặt hơn, Chân Bảo không chuẩn bị kỹ đụng phải lồng ngực anh, chỗ đụng phải có chút đau, đúng lúc bụng dưới lại truyền tới cơn đau, Chân Bảo cắn cắn môi, cam chịu số phận mà chôn vào bả vai anh, trái tim đập thình thịch.

Ông cụ Phó vẫn ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cháu trai ôm Chân Bảo đi vào, ông cụ Phó hơi hé mắt, như thấy được tin tức lớn.

Chân Bảo dán toàn bộ mặt vào trên bờ vai rộng lớn khỏe mạnh của người đàn ông kia. Phó Minh Thời ôm cô lên cầu thang, một là Chân Bảo không muốn phiền toái anh, hai là cũng lo lắng bước chân Phó Minh Thời không ổn hai người sẽ cùng nhau ngã xuống, nên lại dùng giọng nói như



break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc