Trong lúc Hoàng Ngọc Niệm còn đang say sưa dọn dẹp thì bỗng tiếng chuông vang lên.
"Tôi tới ngay đây" Hoàng Ngọc Niệm nhanh chạy ra mở cửa.
"Ơ... Dương Thế Minh có nhà không?" Tống Xuân Lăng hơi giật mình vì lần đầu tiên thấy con gái trong nhà hắn, thầm nghĩ chắc có lẽ đây là đại tẩu mà hắn nhắc đến rồi.
"Có, cậu là...."
"Tôi là Tống Xuân Lăng là huynh đệ tốt của Dương Thế Minh"
"A.... ra là vậy mời cậu vào nhà"
Đi theo phía sau cô Tống Xuân Lăng cảm giác rất quen thuộc hình như anh đã gặp cô ở đâu rồi thì phải?. Anh ngồi xuống sôfa nhìn quanh nhà, mà anh ta đâu rồi? Hoàng Ngọc Niệm vào bếp mang trà ra.
"À... anh tìm anh ấy có gì không?"
"Do hôm nay thấy cậu ta không đi làm, điện thoại cũng không bắt máy nên tôi mới đi đến đây, mà cô là bạn gái của cậu ấy sao?"
"Trông cô ta cũng xinh đẹp hèn chi làm Dương Thế Minh và Vũ Hạo Văn say mê đến vậy...." Tống Xuân Lăng thầm nghĩ
"À... cũng gần gần... là vậy" Hoàng Ngọc Niệm không biết phải trả lời sao, vì cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái hắn cơ mà.
"Anh ấy bị bệnh nên không đi làm được"
"Cô nhìn rất quen hình như tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải? Cô tên gì vậy?"
"Tôi tên Hoàng Ngọc Niệm"
"Hoàng Ngọc Niệm...." Tống Xuân Lăng lẩm bẩm tên cô sau đó bắt đầu nhớ ra.
"Đúng rồi... cô có phải bác sĩ Hoàng Ngọc Niệm của bệnh viện NTUH không?"
"A... phải"
"Cô từng chữa trị cho bà tôi lúc đó, cứ tưởng không còn cứu được nữa nhưng sau ca phẫu thuật của cô bà đã khỏe lại rồi" Tống Xuân Lăng mừng rỡ ôm chặc lấy cô, làm cô hơi đỏ mặt nhẹ đẩy anh ra.
"Không phải chỉ có tôi đâu, rất nhiều bác sĩ khác nữa mà"
"Cô là thần tượng của tôi đấy, cô biết không?"
"Vậy à... cám ơn cậu nhé"
[.....]
Còn về hắn khi thức dậy thì không thấy cô đâu chỉ đi đem chén xuống bếp thôi sao mà lâu vậy chưa lên, hắn chợp mắt cũng được nữa tiếng rồi. Thấy vậy Dương Thế Minh từ từ ngồi dậy đi xuống tìm cô.
Vừa tới cầu thang đã nghe tiếng nói của cô và người đàn ông khác mặt hắn lúc này bắt đầu đen hơn chữ đen nữa (