Lần đầu tiên trong đời, một đại thiếu gia, một idol vạn người hâm mộ, phải thức trắng đêm chỉ để trông một cô gái bình thường, khi cô ấy lên cơn sốt và liên tục toát mồ hôi. Lâm đắp khăn lên trán cho cô, không ngừng lau mồ hôi mà người cô vẫn nóng bừng, mặc dù đã uống thuốc hạ sốt.
Vì khu nhà Quỳnh ở không có thang máy, cậu đã phải bế cõng cô chạy qua 6 tầng mới đến được bãi để xe.
“Khánh… Lâm… không… không cần… đâu…”
“Ngoan! Em sốt cao như vậy, nhất quyết phải đến bệnh viện!”
*
“Hoàng, nếu anh không lấy em, em sẽ công bố cho giới báo chí biết, con chúng ta đã năm tháng tuổi rồi mà anh vẫn chưa chịu cưới em, anh là đồ vô trách nhiệm!”
“Em đừng có làm càn!”
“Anh phải cưới em nhanh lên!” Đã tìm thấy Quỳnh rồi, lỡ cô ta trở về và Hoàng lấy lại trí nhớ, chắc Lâm sẽ giết cô mất.
“Em sợ cái gì chứ?!” Giọng Hoàng có phần lên cao.
“Tóm lại là anh phải cưới em trước khi em nói với truyền thông.”
“Một năm trước thái độ của em rất dịu dàng cơ mà? Sao giờ lại nóng nảy như vậy?”
“Thì… Lúc đó em mang thai nên không muốn bị ảnh hưởng tới con.”
“Vậy em muốn cưới bao giờ?”
“Chúng ta có một ngày để chuẩn bị, em không cần một đám cưới hoành tráng, em chỉ cần có một danh phận để được ở bên anh, hai ngày nữa là một ngày tốt!”
“Được rồi, anh sẽ chuẩn bị, haiz… em về trước đi!”
Phương khẽ nhếch môi, xem ra cô sẽ không phải là người vô dụng đối với Lâm. Nếu còn chậm trễ thêm một phút giây nào, có thể kết quả ADN sẽ gửi đến tay Hoàng…
Ra đến thang máy, cô bất ngờ gặp Vũ Khải Minh.
“Chào! Đừng tỏ ra lo sợ như vậy, kết quả ADN vẫn chưa có đâu.”
“Chỉ… chỉ là tôi vui mừng vì hai ngày nữa tôi và Hoàng sẽ kết hôn thôi, có gì mà phải sợ chứ? Nhớ đến dự nhé!”
“Hừm…” Minh lạnh lùng quay đi, bước vào phòng Chủ tịch, không quên để lại cho Phương một cái nhếch môi đầy thách thức.
“Hoàng, bên Mỹ báo về, tập đoàn Sun đang có ý định mua lại hai tập đoàn nhà chúng ta.”
“Họ đủ khả năng ư?” Hoàng khẽ nở nụ cười nửa miệng, cậu trong chuyện cá nhân và trong chuyện làm ăn luôn có thái độ hoàn toàn khác nhau.
“Tiềm lực tài chính của Sun không hề nhỏ, mặc dù biết là không thể mua nổi Wonderland và GP, nhưng bên Mỹ đang rộ lên một tin đồn chưa được xác thực, đó là giá cổ phiếu của W và GP sẽ được bán rẻ trong nay mai, khiến rất nhiều người hoang mang.”
“Sao lại có chuyện đó?”
“Cậu cần xem tài liệu này. Trước đây tôi cũng không để ý lắm. Vì hầu hết người điều hành Sun vẫn là Chủ tịch Wadolski, nhưng mấy năm trở lại đây đều là hai người con trai nhà họ điều hành: Richard và Louis. Con trai lớn là Richard, đang định cư ở Việt Nam, Trần Khánh Lâm.”
“Sao cậu không gọi cậu ta về đây luôn?”
“Nghe nói cậu ta có việc ở miền Bắc, ngày mai mới về.”
“Còn về tai nạn xe của cậu năm ngoái, Đặng luật sư đã tìm ra người đứng sau. Cậu ta nói con trai của tên tài xế tình cờ nghe được cuộc nói chuyện và chính mắt cậu ta đã thấy gương mặt mà mọi người đều biết đến: ca sĩ Khánh Lâm.”
“Cậu… thật ư?”
Hoàng chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng bật dậy, lấy điện thoại:
“Vâng, tôi là Vương Thiên Hoàng, luật sư Vũ Thúy Quỳnh mấy hôm nay có đi làm không? Hả? Được rồi, cảm ơn.”
“Quỳnh? Cậu tìm thấy cô ấy rồi sao không nói tôi biết?” Minh có vẻ bị xúc động mạnh.
“Cô ấy chuyển công tác ra Bắc. Mấy hôm nay đều không đi làm, nghe nói là xin nghỉ phép. Họ có nói thêm là cô ấy mới xin chuyển công tác về Nam.
“Chẳng phải Khánh Lâm cũng ở ngoài đó sao? Tôi phải đáp máy bay ra đó ngay.”
“Cô ấy đã chuyển công tác về đây rồi, cũng có nghĩa cô ấy sắp trở về, tôi nghĩ không có chuyện gì đâu, cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ cho người theo dõi tất cả các sân bay để tìm cô ấy. À, chi tiết con trai tên tài xế, sau bây giờ Tuấn Kiệt mới tìm ra?”
“Vì ngay sau đó, cậu bé được đưa về quê sống với ông bà ngoại, ba má cậu ta cũng không tới thăm cậu ta nữa. Sau này cậu ta mới biết ba mình bị hại chết, má đi lấy chồng khác. Có lẽ lúc đó nhà họ rất cần tiền nên mới nhận làm chuyện như vậy.”
“Khánh Lâm thuê người đâm tôi để làm gì? Chẳng lẽ có liên quan đến việc thu mua hai tập đoàn này? Tôi và cậu không còn nữa, ba má cũng tuổi cao, việc thu mua với giá rẻ không phải là chuyện khó. Qủa thật cao tay!”
“Nếu Quỳnh đang ở cùng hắn ta, rất có thể đã gặp nguy hiểm.”
Lần đầu tiên, hai chàng trai không tranh chấp, mà lại ngồi lại bên nhau cùng nghĩ cách đưa người con gái mình yêu thương trở về.
“À…”
“Cậu nghĩ ra cái gì rồi?” Hoàng quay sang hỏi.
“Tôi chỉ định hỏi sao cậu kết hôn với Phương thôi.”
“Cậu cũng chẳng cần phải biết lý do đâu. Vì nếu cậu biết chắc chắn cậu sẽ nổi khùng lên.”
“Sao nào? Nói nghe xem.”
“Chẳng phải còn rất nhiều việc phải làm sao? Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”
Sáng hôm sau, nghe được tin Phương và Hoàng sắp kết hôn gấp, Lâm vội đặt vé máy bay cùng Quỳnh trở về. Cũng may sức khỏe cô hồi phục khá nhanh nên cậu cũng không quá lo lắng.
“Phương sẽ kết hôn với Hoàng vào ngày mai, em… sẽ thế nào?”
“Em từng ích kỷ nghĩ rằng, em muốn giành lại Hoàng. Nhưng yêu một người chính là thấy người ấy hạnh phúc. Anh ấy yêu ai cũng được, miễn anh ấy hạnh phúc là được.”
“Em vẫn làm mọi việc vì hắn, ngay cả khi cậu ta không còn yêu em nữa ư?”
Quỳnh cười nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, cô trả lời Khánh Lâm mà như nói với chính mình:
“Vì người mình yêu, hi sinh một chút cũng có sao đâu.”
Khánh Lâm ngẩn người. Lẽ nào, cậu là một người rất ích kỷ sao? Cậu thật sự là ác quỷ chứ không còn là con người nữa? Nhưng đột nhiên, cậu lại nhớ đến sự ghẻ lạnh của ba mình, người ba lúc nào cũng mở miệng ra là Louis, Louis, dường như ông coi Richard là người ngoài, vốn dĩ, Richard – chính cậu là con của vợ ông với người chồng trước, cậu không được yêu thương cũng phải thôi. Nhưng cậu lại muốn chứng tỏ bản thân, cậu không thể chịu khuất phục, ấp ủ kết hoạch từ khi còn niên thiếu, cậu từng bước từng bước tạo một chỗ đứng mạnh mẽ bên Mỹ cũng như Việt Nam. Nhưng ông Wadolski vẫn luôn cho rằng cậu chỉ là một ca sĩ hạng bét rẻ tiền, làm sao có thể tiếp quản cả tập đoàn Sun được… điều đó càng khiến cho cậu căm phẫn…
“Lâm, anh đang nghĩ gì thế?”
Đôi mắt trong veo ấy lại nhìn cậu, như có một thứ gì đó đang ủ ấm trái tim cậu vậy.
“À… anh chỉ đang nhẩm lại nhạc thôi.”
“Không. Bài hát gần đây anh hay nghe. Em có muốn nghe anh cover lại không?”
“Được ạ.”
“…Em đừng đi xa quá xin em đừng đi em mà
Một lần nữa thôi để anh được ôm lấy
Được chăm sóc em được bên em mỗi ngày
Để từng khoảnh khắc mãi có em ở đây…” (Hãy tin anh lần nữa)
“Ừm… cũng hay.” Quỳnh đỏ mặt quay đi chỗ khác khiến Lâm bật cười. Ở bên cô, cậu luôn cảm thấy ấm áp, gần gũi, không lo toan, không suy nghĩ. Có lẽ đó thật sự là yêu?
“Bài này em có thấy Hoàng quay video cover trên facebook.”
Sao cái gì mọi người cũng cướp của cậu hết vậy? Tập đoàn của cậu, Quỳnh của cậu mọi người đều cướp?
Xuống sân bay, Lâm lập tức đưa cô đến nơi giam lỏng.
Tất nhiên với lực lượng hùng hậu như của Hoàng, không khó để nhận ra hai người, họ lập tức bám theo, nhưng nơi đó quá nhiều vệ sĩ, cần phải về xin thêm quân, đề phòng bọn người này có vũ khí.
Có lẽ đây sẽ là trận chiến cuối cùng của những người bọn họ…