“Em là Kiều Vy, là một fan hâm mộ trung thành của anh. Em xin lỗi vì đã tự ý xin Vương Chủ tịch cho em đến đây, nhưng em chưa được gặp anh ngoài đời thực bao giờ…”
“Haha… không sao. Vậy tiểu thư có muốn đi dạo với tôi không?”
“Được…được ạ.”
Lâm cười trừ. Ngoài trưởng nhóm FC, chưa một fan hâm mộ nào đến nhà của anh.
Vừa đi đến hồ bơi, cô bé đã reo lên thích thú vì nước quá sạch, xanh trong, nhìn thấy đáy. Vy lập tức tháo giày, ngồi trên thành bể, đôi chân thon thả của cô ở dưới nước. tinh nghịch đưa lên đưa xuống.
Ánh mắt Lâm toát lên vẻ thích thú, cậu cũng bắt chước hành động của cô. Tuy ngồi ngay cạnh nhưng Lâm vẫn giữ khoảng cách chừng mực, hành động đó lại khiến tim Kiều Vy như đập lỗi một nhịp, có phải cô đã…? Không phải… đây chỉ là hâm mộ mà thôi!
“Đừng… đừng buồn anh ạ. Em nghĩ người ưu tú như anh chắc chắn sẽ làm chị Quỳnh liêu xiêu thôi. Mặc dù gia thế của anh có thể không lớn mạnh như hai người kia nhưng chắc chắn tình yêu của anh lớn hơn họ. Fighting!”
“Cảm ơn em.”
Cô làm sao biết được, gia thế nhà nhà anh cũng lớn chẳng kém gì hai người kia. Chuyện này chắc chắn không ai biết, ngoài Quân. Tuy nhiên, hai năm trước, có lần Quỳnh đã hỏi cậu:
“Có phải cậu là con trai của Chú tịch một công ty bên Mỹ không?”
Lâm lập tức giật mình.
“Ai nói cho cậu?”
“Tên bắt cóc. Lúc đưa tớ đến nhà kho X, hắn đã nói như vậy.”
Sau đó, Lâm đã vào nhà đá thăm hắn:
“Làm sao anh biết tôi là con trai của Michael Wadolski?”
“Tôi… Hôm đó đã đến công ty của bố cậu để xin ký hợp đồng, thấy ảnh gia đình cậu trong văn phòng làm việc của bố cậu. Nhưng ông ấy lại từ chối không hợp tác cùng chúng tôi, nên công ty của tôi phá sản. Vì vậy tôi phải đi tống tiền, và nảy sinh ý đồ muốn tống tiền cả cậu – Richard Wadolski.”
“Tôi không muốn ai biết về gia thế của tôi thêm nữa. Tôi sợ họ đến với tôi chỉ vì đồng tiền.”
“Những ngày trong tù tôi đã cực kì hối hận. Mong cậu tha thứ, nhưng tôi lỡ nói với cô gái tên Quỳnh đó rồi!”
“Tôi biết… chào ông.”
Quay trở lại hiện tại…
Trong khi Vy và Lâm đang ngồi tâm sự thì phía bên kia, mối tình tay ba đang xung đột rất dữ dội.
“Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao em lại dày vò tôi?”
“Là cậu có lỗi với cô ấy trước, cậu không có quyền hỏi cô ấy.” Minh quát lên “Chẳng phải Phương đã mang cốt nhục của cậu rồi sao? Cậu định làm khổ Quỳnh đến bao giờ nữa?”
Minh cũng mới biết chuyện cái thai của Phương qua lời Anna. Tim Quỳnh như ngừng đập, mọi người đều im lặng sau câu nói của Minh. Vậy chẳng phải Phương và Hoàng sẽ lấy nhau sao? Vậy cô còn hi vọng gì nữa? Hi vọng Hoàng sẽ cho cô một lời giải thích sao? Hi vọng cô và Hoàng sẽ có một kết thúc có hậu sao?
Cô chạy, chạy nhưng không xác định phương hướng, chẳng biết đã ra đường từ bao giờ.
Chiếc xe tải lao đến với tốc độ chóng mặt… tên tài xế thì say rượu, ánh đèn vàng chiếu thẳng vào mặt cô.
Quỳnh đứng bất động.
Chết… sẽ chấm hết tất cả… sẽ chẳng còn đau khổ nữa… chẳng phải suy nghĩ nữa…
Nhưng vòng tay ấm áp của thiên sứ đã ôm lấy cô, kéo cô khỏi lưỡi hái thần chết. Vị thiên sứ đó đã thay thế vị trí của cô, bị chiếc xe tải đâm vào, người bay sang lề đường.
Khuôn mặt tuấn tú đó dính đầy máu. Đôi mắt màu café lộ rõ nét đau đớn nhưng vẫn đăm đăm nhìn Quỳnh.
“Hoànggggggg….!!!”
Minh giờ mới kịp phản ứng, cậu vội vã gọi xe cấp cứu, mấy người khác cũng kinh hoàng trước cảnh tượng này.
Quỳnh chạy lại ôm lấy cậu, khóc nức nở:
“Đừng…đừng có chuyện gì nha Hoàng… Anh phải cố lên…”
“Đúng, anh phải sống, phải sống để em còn trả nợ cho anh… anh đã làm em phải dùng cả đời để trả nợ anh cơ mà… anh không được ngủ, phải cố lên… xe cấp cứu sắp đến rồi…”
“Anh… mệt… quá… dù có… chết… trong lòng em… cũng cam lòng…”
“Anh còn tập đoàn, anh không được chết… tập đoàn cần anh, bạn bè cần anh, ba má anh cần anh, EM CẦN ANH!”
Hoàng mỉm cười, tay buông thõng, nghe được câu nói này là mãn nguyện…
*
Lại một lần nữa, mọi người như nín thở trước cửa phòng cấp cứu...
Minh ngồi đan hai tay vào nhau, cậu thua thật rồi. Tình yêu của cậu sao có thể lớn như Hoàng được. Khi Quỳnh gặp nguy hiểm, cậu chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không kịp cứu cô. Còn Hoàng, lại bất chấp nguy hiểm, lý trí bay hết để chết thay cô ấy. Hơn nữa, người cô ấy yêu là Hoàng, dù cậu có cố chấp như thế nào, cũng chỉ là những cách hành xử trẻ con, ấu trĩ. Cậu cố chấp cho rằng mình không thua, vẫn còn cơ hội cứu vãn, nhưng nhìn những gì hai người họ làm vì nhau, họ đau khổ dày vò vì nhau, cậu không thể cố chấp được nữa.
Cả tỉ năm trôi qua, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt.
“Bệnh nhân bị thương quá nặng, mất máu cũng nhiều, bị gãy hai chân và cánh tay tay trái. Đầu cũng bị thương, hiện tại chỉ còn chờ vào ý chí của bệnh nhân mà thôi…”
Quỳnh suy sụp hoàn toàn. Mọi chuyện thành ra thế này không phải tại cô hết sao? Tại cô mà cậu phải nằm trong kia, tại cô mà cậu phải chịu đau đớn.
“… dù biết vị này là chủ tịch của cả một tập đoàn, dù chúng tôi đã mang những máy móc công nghệ tối tân nhất từ nước ngoài về, nhưng suy cho cùng, tay và chân của cậu ấy không phải một, hai tháng mà lành được. Hơn nữa hiện giờ cũng chưa tỉnh lại. Tôi nghĩ, mọi người nên…”