Italy Restaurant là một nhà hàng – theo đúng tên gọi của nó – nhà hàng của Ý. Các món ăn đều được chính tay đầu bếp người ý nấu nướng. Tất nhiên, đồ ăn nước ngoài thì cái giá của nó cũng rất “nước ngoài”.
Minh và Quỳnh chọn một chiếc bàn kê sát tường, ít bị chú ý để ngồi. Cách bài trí của nhà hàng khá lãng mạn, bóng đèn ở phía trên không quá chói, tạo một không gian ấm cúng, mang hơi hướng riêng tư, hòa quyện mùi hương đặc trưng của các món ăn Italy.
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói nửa lời, cho đến khi phục vụ bước ra và hỏi họ dùng gì.
“Smoked Salmon Spring Rolls, Bruschetta, Fettucine with Salmon in Tomato Cream Sauce, Crab Meat in Tomato Cream Sauce, Italian Vegetable and Meat Soup, Seafood Doria with Cream Sauce, Sautéed Fresh Salmon with Garlic Butter Sauce, Margherita Pizza, a bottle of Red-McGuigan Bin 4000 cabernet Saugvinon, ok?”
“OK, sir!” Người phục vụ cũng là người Ý, nên buộc Minh phải nói tiếng Anh.
“Thanks very much!” Cậu trả tiền boa cho anh chàng rồi quay sang nhìn Quỳnh đang trố mắt ngạc nhiên.
“Sao anh cứ nhằm vào món đắt nhất trong menu mà gọi vậy? Em biết anh là chủ tịch một tập đoàn lớn, nhưng ít ra cũng…”
“Anh không quan trọng vấn đề tiền bạc bằng em. Haha…” Minh ngắt lời.
Quỳnh đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Minh. Hàng mi dày khẽ rung động, chứng tỏ cô đang rất xấu hổ. Cử chỉ nhỏ này của cô, không thể không lọt vào mắt cậu.
“Coi nào, hay để anh sang ngồi cùng em rồi gắp cho em ăn thì mới chịu ngẩng đầu nhìn anh hả…”
Quỳnh lập tức ngẩng đầu lên, má cô vẫn còn đỏ ửng. Minh thấy thế không nhịn được cười, đã bao lâu rồi cậu không cười tươi như vậy?
Thức ăn lần lượt được mang lên, chai Red-McGuigan Bin 4000 cabernet Saugvinon – một loại rượu vang đỏ của Úc để bên cạnh. Phục vụ mở nắp, rót rượu ra hai chiếc ly đã để sẵn trên bàn.
“Minh, em không uống được rượu… Hơn nữa anh lái xe sao lại uống rượu?”
“Không sao, học uống một chút, kể cả em có làm luật sư hay nghệ sĩ thì cũng cần biết uống chút rượu. Anh gọi tài xế đến rồi. Nhưng yên tâm, nếu có gì xảy ra hôm nay anh sẽ chịu trách nhiệm hết haha…”
Tất nhiên Quỳnh hiểu cái “việc gì” của Minh ở đây chính là việc-gì-đó. Bất giác cô lại nóng bừng mặt, lườm xéo cậu với vẻ giận dỗi.
“Thôi, thôi anh đùa mà! Chúc mừng sự kiện ngày hôm nay, cạn ly!”
***
“Hoàng… Hoàng ơi…” Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ trước mặt khiến Hoàng vô cùng khó chịu.
“Cô còn dám đến đây tìm tôi sao? Cô gây cho tôi biết bao phiền phức rồi, Thu Phương?” Hoàng gắt lên.
“Anh… sao anh nỡ… chẳng phải… chẳng phải người ta với anh đã…”
“Tôi còn không nhớ chuyện gì xảy ra, sao cô dám nói…”
“Anh vứt bỏ em cũng được, nhưng anh vứt bỏ con của chúng ta sao? Huhu…”
“Con của chúng ta?” Bốn từ này có sức công phá cực lớn đối với Hoàng “Lẽ nào…”
Phương gật đầu. Trời ơi, trước khi cô ta gật đầu, Hoàng vẫn mong đó không phải là sự thật. Cậu biết giải thích thế nào với Quỳnh đây? Tay cậu nắm chặt lại, ánh mắt hiện lên thứ cảm xúc rất phức tạp.
Cậu mở tủ lấy chai rượu Whisky, rót đầy ra cốc rồi uống. Cứ thế, cứ thế, một cốc, hai cốc,… một chai, hai chai… Quỳnh à, anh xin lỗi!
Còn ai đó bước ra ngoài, trên môi nở một nụ cười đắc ý…
*
Bốp ! Bốp ! Bốp!
Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên.
“Mấy năm không gặp, hai người vẫn đằm thắm như thuở nào!”
Quỳnh giật mình quay sang.
“Anna?”
“Sao? Bạn cũ cũng không nhận ra à? Chán cậu quá!” Vừa nói, Anna vừa cốc nhẹ vào đầu Quỳnh.
Cô vừa mới về hôm qua nên không thể biết được những chuyện đã xảy ra, hơn nữa, cô cũng rất lười đọc báo. Cho nên, tin tức về vị hôn thê của chủ tịch tập đoàn Wonderland, cô hoàn toàn không biết gì.
“Lâu không gặp, bà cô già vẫn đanh đá như ngày nào.” Minh lên tiếng.
“Cái gì? Cậu vừa bảo cái gì? Nhìn tôi mà già ư? Khối anh mê đấy nhé!” Anna vênh mặt lên.
“Tôi nghĩ mấy ‘anh’ của cô chắc cũng u50 trở lên?”
Anna tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được.
“Ngữ điệu của cậu vẫn không thay đổi, Khải Minh thân yêu à!” Vẫn cái giọng lanh lảnh ấy, cô quay sang hỏi Quỳnh “ Dạo này Hoàng vẫn khỏe chứ Quỳnh? Nhớ cậu ấy quá!”
“Hoàng…? À…ừ…ừ… vẫn ổn…” Một giọt nước mắt rơi trên má Quỳnh, cô quay mặt đi.
Hành động đó của cô chỉ có thể qua mắt được Anna, nhưng Minh thì không thể.
“Quỳnh, chúng ta đi thôi! Còn nhiều việc lắm đấy!” Cậu vừa nói vừa kéo tay cô đi, tránh để Anna nhìn thấy nước mắt của cô. “Anh sẽ đưa em về nhà, bác Văn và đám giúp việc sẽ chăm sóc em, anh còn phải đến tập đoàn xử lí chút việc!”
Anna đứng sau hai người họ, cô không thể nhìn thấy được điều gì đang đè nặng trên vai Quỳnh. Cũng có thể…sau này, nó sẽ đè lên vai cô, thậm chí là trái tim cô…
“Minh à, chiều mai em phải đi quay introduce album vol. 1 và MV sắp tới của Khánh Lâm rồi! Ngày mai em có thể gặp quản lí mới ^^!”
“Vậy anh sẽ đưa em đi.” Khải Minh cười.
“Chẳng phải công ty có rất nhiều việc sao?”
“Anh… ừ… vậy em có chắc là em tự đi được không?”
“Được mà…”
“Em nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ là một ngày dài đấy!”
Minh đắp chăn cho cô, chúc cô ngủ ngon rồi ra khỏi phòng.
Đúng vậy, ngày mai sẽ là một ngày dài, rất nhiều việc phải giải quyết, nhất là chuyện album của Khánh Lâm.
Ngày mai, cô đâu ngờ rằng, cô sẽ gặp lại người bạn đại học, chàng trai đã từng đỗ thủ khoa Đại học Luật – Đặng Tuấn Kiệt.