Chương 17
Edit: Freya
Beta: TieuKhang
Khi Văn Thông nghe tôi vì anh mà thao thức suốt đêm, anh kéo tôi lại, còn anh thì dịch vào trong ghế sofa, để chúng tôi được ngồi gần nhau hơn, anh ôm tôi vào lòng và dịu dàng hôn lên gáy tôi.
"Từ ngày đó trở đi, em cứ nghĩ là chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa, vì đôi bên đều không có số điện thoại của nhau. Hongkong đông đúc như vậy, làm sao có cơ hội mà gặp lại nhau. Vì vậy em bắt đầu họp mặt cùng bạn bè, ngày nào cũng rủ nhau ra ngoài ăn cơm, đến khi em bắt đầu quên anh thì em lại gặp anh ở nhà hàng khu Trung Hoàn. Nói chính xác hơn là bạn bè em phát hiện ra anh trước, họ đều nói anh rất đẹp trai, ai bảo vẻ ngoài của anh xuất chúng đến như thế chứ, đi đâu cũng khiến người khác phải liếc nhìn hết." Tôi oán trách Văn Thông.
"Chẳng lẽ không phải em cũng bị diện mạo của anh hấp dẫn sao?" Văn Thông búng nhẹ cái mũi tôi.
"Chảnh chọe. Đúng vậy đấy, em đã bị sắc đẹp của anh hấp dẫn đấy, thì sao hả?" Tôi gác chân tôi lên chân anh, vì chân của anh có mang cái giá nên cảm giác hơi cứng, nhưng chân anh anh không bị rũ xuống.
"Bảo bối, em đang ăn hiếp cái chân không cử động được của anh đó à."
"Cứ cho là vậy đi." Tôi cười khanh khách, rồi nghiêm túc nói: "Tinh Tinh, Khi ở nhà hàng, anh lại khiến em động lòng một lần nữa, rồi chúng ta lưu số điện thoại của nhau, anh còn nói sẽ gọi điện thoại cho em nữa. Để từ hôm đó trở đi, em cứ như người bị bệnh, ngày nào cũng có cảm giác điện thoại đổ chuông, nhưng khi lấy ra xem thì không có gì cả. Anh đáng ghét lắm, biệt tăm biệt tích lâu như thế." Nói tới đây, tôi lại dùng chân mình đạp chân anh.
“Cái ngày Chủ Nhật nóng bức ấy, trước khi anh gọi cho em khoảng mười phút, em đang nằm trên sofa xem tạp chí, thì thấy tờ báo có viết tên của anh, từ đó em mới bắt đầu liên tưởng anh với thần tượng mà em vẫn luôn sùng bái, em choáng váng muốn ngất luôn, vừa tự trách mình tại sao lại chậm tiêu đến vậy, đã gặp thần tượng của mình mấy lần mà vẫn không nhận ra. Nhưng lát sau, em lập tức bắt đầu hoài nghi, nghĩ rằng em và anh nói chuyện với nhau cũng không quá thân thiết cho lắm, vẫn còn khách sáo với nhau, không biết anh có gọi điện thoại cho em không nữa. Lúc em đang buồn phiền vì anh thì anh gọi điện thoại cho em. Khi đó em vui quá không nói được gì cả, cũng rất kích động. Thần tượng của em, anh không biết đâu lúc ấy trái tim em như muốn bật ra ngoài ấy." Nói tới đây tôi có chút hưng phấn nhìn Văn Thông, anh cũng ngồi đó nhìn tôi, trong mắt anh chỉ toàn là ý cười.
"Lúc đầu em còn rất hồi hộp, rất muốn ra ngoài cùng anh, nhưng em không biết thế nào để đi cùng anh cả, nhưng em nằm mơ cũng không ngờ tối hôm đó anh lại đến nhà em, còn có thể biết nhiều chuyện mà em không biết, thì ra là anh đã từng gặp em rồi, anh còn cho em đến công ty của anh thức tập nữa, hơn nữa anh trai của anh còn là bạn tốt của ba em. Tối hôm đó em luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ có một điều duy nhất em rõ ràng đó là tất cả những trùng hợp đã giải tỏa được nỗi băn khoăn về cuộc hẹn giữa em và anh, ngược lại càng khiến em thêm náo nức mong đợi ngày hẹn đó mau đến nhanh nhanh một chút. Khi thật sự đến ngày hẹn thì em lại đặc biệt khẩn trương hơn nữa, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, thế nên khi lên xe em mới mở máy lạnh lớn như vậy, kết quả là khiến hai chúng ta đều ngã bệnh." Dừng lại một chút rồi nói: "Văn Thông, ngày hôm đó cùng anh ra ngoài, là lần đầu tiên em đi cùng với một người con trai đấy."
"Đính chính một chút, anh đã không còn là một cậu nhóc ngây thơ nữa đâu, bảo bối." Văn Thông từ tốn nói.
"Anh không cần phải luôn miệng nhắc nhở anh lớn tuổi hơn em, lần đó cùng anh ra ngoài em thật sự rất vui, mặc dù ban đầu em không biết nên làm gì cho phải, có phải cần nên dìu anh hay không? Nhưng nếu em dìu anh, lại sợ anh không vui, mọi thứ đối với em đều rất xa lạ, cho nên em phải rất thận trọng." Nói tới đây, tôi nhích gần vào ngực Văn Thông. Anh cũng đưa tay vuốt ve tôi.
"Cũng may sau đó anh khiến bầu không trở nên rất tự nhiên, khiến cho tâm trạng khẩn trương của em biến mất, ăn cơm xong anh theo em đi xem phim, tất cả mọi thứ đều khiến em rất vui, nhưng điều không hoàn hảo duy nhất chính là khi chúng ta tạm biệt nhau, anh nói những lời tự ti khiến em hơi mất hứng."
"Anh cũng rất khẩn trương, vì đã lâu rồi anh không hẹn hò với con gái, nhất là sau khi anh bị thương. Đối với anh đó cũng là lần đầu tiên đấy bảo bối." Văn Thông đưa mặt anh dán vào gò má tôi. Hơi thở của anh cứ phả vào khiến tôi rất nhột, tóc gáy dựng hết cả lên, tôi cũng cọ cọ mặt mình vào cằm anh.
"Nhưng từ ngày đó trở đi, anh đã bước chân vào cuộc sống của em, em bắt đầu nhớ nhung anh từ ngày này sang ngày khác, hơn nữa còn rất để ý về những chuyện của anh. Những hôm không được gặp anh, em còn cố ý hỏi ba em xem có gặp anh không. Văn Thông, em muốn hỏi anh một chút, khi đó anh có muốn gặp em hay không?"
"Có." Văn Thông khẳng định nói.
"Anh biết không, trước khi anh Văn Trí đi, trong cuộc họp mặt hôm đó, khi nghe anh nói chỉ xem em như em gái anh, trái tim em như bị ai cứa dao vào vậy, loại cảm giác đó em chưa từng trải qua bao giờ cả, thật sự rất khó chịu, em trốn rất lâu trong phòng vệ sinh để khóc, khi ra ngoài còn phải giả bộ như mình không có chuyện gì nữa, em lúc đó cũng rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của mình."
"Nhưng mà bảo bối, em diễn cũng không khác bình thường là bao, nụ cười kia của em so với khóc còn khó coi hơn nhiều, nhìn em như vậy trong lòng anh cũng không dễ chịu chút nào." Văn Thông ôm chặt tôi nói.
"Thật sao? Vậy mọi người có phát hiện hay không?"
"Điều đó là tất nhiên rồi, chỉ là mọi người không muuốn nói ra mà thôi."
"Thôi kệ đi, đêm hôm đó em tức giận đến nỗi muốn sau này không thèm để ý đến anh luôn, có chết em cũng không đến công ty anh làm việc, vậy mà sau đó anh cũng không gọi điện thoại cho em, khiến em càng giận anh thêm, nhưng khi biết ngày chủ nhật mà anh vẫn phải đến công ty làm thêm, đến mức quên cả ăn uống, em lập tức cảm thấy đau lòng thay anh, nên em vội vàng mua đồ ăn đem qua cho anh, em như vậy có phải rất không có tiền đồ hay không?"
"Sao vậy được chứ? Em làm như vậy khiến anh thấy rất cảm động."
"Sau đó khi đến công ty làm việc, anh cũng không để ý đến sự ảnh hưởng của mình mà đứng chờ em ở cửa ra vào công ty, còn tham gia cuộc họp của phòng em nữa, từng hành động của anh thật ra cũng khiến em rất vui, vì trước kia anh luôn cho em thấy rất mờ mịt, không biết anh có thích em hay không, em cứ luôn lo được lo mất như vậy nên rất khó chịu, cho đến ngày hôm qua em nghe được anh gọi em là bảo bối, em thật sự, thật sự rất vui, rốt cuộc chính miệng anh đã nói thích em, không, không đúng, anh vẫn chưa nói ra, anh chỉ gọi em là bảo bối mà thôi, vậy anh có thích em không?" Tôi dùng ánh mắt thăm dò nhìn Văn Thông.
"Văn Ý, thành thật mà nói, cho đến bây giờ anh vẫng chưa thể xác định được rằng mình làm như thế có đúng hay không, nhưng điều anh có thể khẳng định cho em biết là ‘Anh thích em’."
"Sao vẫn còn chưa xác định được?" Tôi bất mãn nói.
"Bảo bối, em đừng khó chịu, bây giờ em có xác định được rằng em đang yêu anh hay là em chỉ đang sùng bái anh không?"
Câu hỏi của anh khiến cho tôi cứng họng. Tôi sững sờ nhìn anh.
"Bảo bối, bởi vì em còn rất trẻ, cũng chưa từng yêu ai, trong tình huống này anh thật sự sợ sẽ làm lỡ làng cho em." Văn Thông nghiêm túc nói.
"Anh lại thế nữa rồi, em không thích anh nói vậy đâu, anh cho em một cơ hội được không? Văn Thông, em nghĩ em thật sự thích anh."
"Vậy chúng ta hãy cho nhau một cơ hội đi, nhưng chuyện của chúng ta, ba mẹ em có đồng ý không? Con gái của họ ưu tú như vậy. Anh thật sự không muốn làm họ phiền lòng. Họ chỉ muốn anh chăm sóc em như một người anh trai trong gia đình mà thôi."
Nói đến ý kiến của ba mẹ, thật sự bây giờ tôi cũng không rõ ràng lắm, nhìn Văn Thông, tôi không biết nên phải nói những gì nữa.
"Bảo bối, chúng ta cứ từ đi, anh hy vọng mọi người sẽ hiểu cho tình cảm của chúng ta." Văn Thông ôm tôi, êm ái cọ cọ mũi của anh lên mặt tôi.
Khi chúng tôi đang lẳng lặng dựa vào nhau, chuông điện thoại di động của tôi vang lên. Tôi đứng dậy cầm điện thoại, là mẹ tôi gọi tới.
"Con gái, bây giờ con đang ở đâu vậy?"
"Con đang ở nhà Văn Thông ạ."
"Vậy Văn Thông có khá hơn chút nào không? Cậu ấy có thể qua nhà mình ăn trưa được không con?" Mẹ tôi hỏi.
"Anh ấy đã khá hơn, hết sốt rồi ạ, mẹ để con hỏi anh ấy xem." Tôi lấy tay che điện thoại hỏi Văn Thông: "Mẹ em muốn chúng ta trưa nay về nhà em ăn cơm, anh đi được không?"
Văn Thông gật đầu với tôi một cái, tôi lập tức nói với mẹ: "Mẹ, chút nữa tụi con sẽ về."
Đặt điện thoại xuống, tôi đi tới trước mặt Văn Thông hỏi: "Giờ anh cảm thấy thế nào, chân còn đau không? Hay là anh ngồi xe lăn qua đi. Em không muốn anh bị mệt đâu."
"Không cần đâu, từ nhà anh qua nhà em có mấy bước thôi mà, đối với anh không thành vấn đề. Em yên tâm đi." Văn Thông nói xong liền chuyển hai chân xuống đất, chống nạng đứng lên rồi nói: "Anh đi thay đồ, em chờ anh một lát."
Nhìn Văn Thông chống nạng từ từ đi vào phòng , tôi lại rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem ba mẹ sẽ phản ứng thế nào với chuyện tình cảm của tôi và Văn Thông, họ có đồng ý không?
. . . . . .
"Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?" Văn Thông đã đứng trước mặt tôi, anh vẫn đẹp trai rạng ngời như thế, là loại đẹp trai của một người đàn ông chín chắn, khiến cho tôi có một cảm giác rất an toàn. Hôm nay anh mặc một chiếc quần cotton màu vàng nhạt, rất hợp với chiếc áo thun màu cà phê, và đôi giày da anh đang mang.
"Khỉ con, anh trông đẹp trai lắm phải không, em nhìn chằm chằm anh từ nãy đến giờ đấy." Văn Thông trêu chọc tôi.
"Vâng đẹp trai lắm. Nhất là đôi mắt của anh đó." Tôi thản nhiên thừa nhận.
Kể từ lần đầu tiên tôi cùng Văn Thông ăn cơm, tôi bảo anh không mang mắt kính càng đẹp trai hơn, từ đó về sau, mỗi khi anh gặp tôi anh đều không mang mắt kính.
"Chúng ta đi thôi, đừng để dì phải chờ chúng ta."
Chúng tôi tay trong tay đi về phía nhà tôi. (Nói chính xác thì là tôi đỡ cánh tay của anh.)
Đi vào nhà, tôi lấy ra đôi giày mới vừa lấy ở nhà Văn Thông thay cho anh xong, mẹ tôi lập tức đi đến đây.
"Văn Thông, cháu khá hơn chưa? Ngày hôm qua cháu làm dì sợ quá."
"Dì, cháu đỡ hơn rồi ạ, thật ngại quá, cháu đã lớn như thế này mà còn khiến dì không yên tâm."
"Một mình cháu ở Hongkong, nhất định phải chú ý sức khỏe, mau ngồi xuống đi, cơm sắp xong rồi."
Mẹ, Văn Thông và tôi vui vẻ ăn cơm trưa xong, mẹ lập tức hối thúc anh uống thuốc, rồi mẹ tôi bảo anh lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Tôi dìu anh lên phòng khách nằm nghỉ, giúp anh cởi cái giá ra, nhưng tôi lại lo không biết cái giường này có quá mềm sẽ làm anh ngủ không thoải mái hay không?
Như nhìn thấu sự lo lắng của tôi, Văn Thông nói: "Yên tâm đi, cái giường này rất tốt."
"Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, em ngắm anh ngủ một lát." Tôi quỳ gối bên giường nhìn Văn Thông.
Do mấy ngày nay anh ngã bệnh nên cơ thể suy yếu, nên Văn Thông ngủ thiếp đi rất nhanh. Ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ, cảm giác ấm áp tiến vào tận tim tôi, sưởi ấm tôi, tôi nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái rồi mới ra ngoài đóng kỹ cửa lại.
Đi tới phòng khách tôi thấy ba tôi đang ở đó, "Ba, ba về lúc nào thế ạ?"
"Buổi chiều ba không có nhiều việc, nghe mẹ con nói buổi trưa Văn Thông tới nhà mình ăn cơm, nên ba về thăm cậu ấy một chút."
"Anh ấy mới vừa ngủ ạ."
"Để cho cậu ấy ngủ đi, mấy ngày nay cậu ấy vất vả quá rồi." Ba tôi đau lòng nói.
"Bảo bối, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Tôi lập tức cùng ba mẹ vào phòng đọc sách.
"Bảo bối, con có thể nói cho ba biết con đối với Văn Thông là loại tình cảm gì không?" Ba tôi hỏi thẳng.
"Ba, con cũng chưa rõ nữa, khi con gặp anh ấy trên máy bay thì Văn Thông đã để lại cho con một ấn tượng rất sâu sắc, con rất thích nói chuyện với anh ấy, những khi vừa thấy anh ấy, lòng con lập tức trở nên khẩn trương vô cùng. Con còn vì anh ấy mà mất ngủ nữa đấy. Cảm giác đó từ trước tới giờ con chưa từng có."
"Ha ha, xem ra con gái bả bối của ba đã rơi vào lưới tình rồi." Ba tôi cười nói.
"Ba, ba đừng chọc con nữa." Tôi làm nũng nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Nhưng hôm nay khi anh ấy hỏi con thích anh ấy hay chỉ là sùng bái anh ấy, con lại thấy mờ mịt, không biết trả lời như thế nào."
"Vậy bây giờ thì sao, con gái?"
"Con cảm thấy con thích anh ấy thật ba ơi."
"Bảo bối, Con không ngại đôi chân của cậu ấy à?" Mẹ tôi hỏi.
"Con tuyệt đối không quan tâm đến đôi chân của anh ấy, tuy rằng đôi chân của anh ấy có hơi bất tiện, nhưng anh ấy luôn biết cách chăm sóc cho con, tạo cho con cảm giác rất an toàn, con rất thích ở cùng với anh ấy."
"Vậy Văn Thông nói với con như thế nào?" Ba tôi lại hỏi.
"Anh ấy luôn cho rằng đến với con sẽ liên lụy đến con, anh ấy còn cố gắng kìm nén tình cảm của mình, anh ấy cảm thấy mình có lỗi với con, sau đó con nói muốn anh ấy cho con một cơ hội, anh ấy mới nói chúng con nên bắt đầu từ từ thôi, cho đôi bên một cơ hội."
"Bảo bối, ba mẹ đều là người từng trải, ba lớn tuổi như thế này, từng gặp qua rất nhiều người, ba có thể thấy Văn Thông là một đứa trẻ rất tốt, ba nghĩ thân thể cậu ấy cũng đã khiến cậu ấy khổ sở rất nhiều. Ba có nghe Văn Trí kể một số chuyện về Văn Thông, trước kia thương tích của cậu ấy nặng hơn so với bây giờ nhiều, cậu ấy đã rất cố gằng để khôi phục được như ngày hôm nay, còn rất thành công trong công việc nữa. Bảo bối, ba không lo lắng về cậu ấy, nhưng ba lại lo giống như cậu ấy, lo rằng không biết con có thật sự yêu cậu ấy không. Con đừng trách ba thiên vị, chỉ là ba sợ Văn Thông sẽ bị tổn thương mà thôi."
"Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm anh ấy tổn thương đâu. Cho con một ít thời gian. Con sẽ yêu anh ấy bằng cả trái tim mình."
"Riêng về mẹ, mẹ biết Văn Thông rất tốt, nhưng mẹ vẫn lo rằng con đến với cậu ấy, e rằng sẽ rất vất vả đấy."
"Không sao đâu mẹ, mẹ yên tâm đi. Văn Thông anh ấy đối xử với con rất tốt. Trừ việc anh ấy không thể giúp con lấy đồ, còn lại thì thứ gì anh ấy cũng có thể làm được, với lại con cũng đâu cần làm hết thảy mọi việc cho anh ấy đâu ạ. Mỗi khi ra ngoài anh ấy đều có trợ lý riêng, lần trước ở sân bay anh ấy đã giúp con xách hành lý đấy ạ." Trong giọng nói của tôi tràn đầy hạnh phúc.
"Được, mẹ biết rồi, con gái bảo bối của chúng ta bắt đầu biết thích người khác rồi, bây giờ không cần lo lắng con không dám tiếp xúc với người ngoài nữa." Mẹ tôi cười nói.
"Mẹ… " Tôi kéo dài giọng làm nũng với mẹ.
"Thời gian không còn sớm nữa, để mẹ đi coi tối nay dì Lâm nấu món gì nào. Bảo bối, con cũng đi xem Văn Thông một chút xem, chắc là cậu ấy cũng sắp tỉnh rồi đó."
Theo mẹ ra khỏi phòng đọc sách, tôi đi tới phòng khách nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ló đầu vào nhìn, Văn Thông quả thật đã tỉnh rồi, anh đang nghe điện thoại. Nhìn thấy tôi lập tức ngoắc ngoắc tay bảo tôi vào.
Tôi vui vẻ nhảy lên giường ôm cổ anh, tôi dùng trọng lượng của mình kéo anh xuống, khiến anh nghiêng về phía bên này. Anh vội vàng cúp máy, để điện thoại xuống.
"Khỉ con, em điên rồi à?"
"Tất nhiên, gặp lại Tinh Tinh của em nên em rất vui."
"Anh cũng vui lắm."
"Anh tỉnh dậy bao giờ thế?"
"Lúc Alan gọi đến cho anh, bảo bối, tối nay em ngủ ở nhà đi, anh rất ngại nếu để em sang chỗ anh vất vả."
"Anh không thích em ở nhà anh à." Tôi dẫu môi nói.
Văn Thông ôm tôi, để tôi nằm ngang trên ngực anh. Dịu dàng nhìn tôi nói: "Sao lại thế chứ, anh hận không thể ở cùng em từng giây từng phút nữa kìa, nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng ba mẹ em, như vậy không tốt lắm. Em nói đúng không?"
"Vậy cũng được, thì nghe lời anh, nhưng anh đang bị bệnh lại ở nhà một mình em không yên tâm." Tôi chỉ chỉ tay vào ngực anh.
"Yên tâm đi, hôm nay Alan sẽ tới chỗ anh, cậu ấy là khách quen ở nhà anh mà, hơn nữa hôm nay người giúp việc cũng ở lại."
"Nhưng em có điều kiện, anh phải đi ngủ sớm, sau khi về nhà phải dùng xe lăn, hôm nay anh đã đi khá nhiều rồi."
"Được. Nghe lời khỉ con. Ngoan, lại đây giúp anh mang cái giá vào nào."
Văn Thông luôn khiến bầu không khí trở nên thoải mái như thế, khiến cho tôi thích ứng hơn với đôi chân của anh, bây giờ tôi không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, vì chúng thuộc quyền sở hữu của tôi mà.
Sau khi tôi giúp anh mang cái giá vào xong mới nói, "Mau dậy đi, ba em đã về rồi, ông rất nhớ anh đó."
"Được, đã lâu rồi anh cũng không gặp chú ấy."
Tất cả đều xong, tôi quàng cánh tay Văn Thông ra khỏi phòng khách, anh cũng không tránh cử chỉ thân mật của tôi.
"Văn Thông, đã khá hơn chút nào chưa?" Ba tôi nhìn thấy anh, lập tức đứng dậy. Văn Thông vội bước vào nhanh hơn, có chút ngượng ngùng nói: "Chú, chú ngồi đi, để chú lo lắng cho cháu thật ngại quá." Tôi theo sát bên cạnh anh lo sợ anh xảy ra vấn đề gì.
"Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Ba tôi đỡ Văn Thông ngồi chung một chỗ. Tôi đứng ở một bên nhìn họ. Hai người cũng đang nhìn tôi.
"Hai người nói chuyện đi, con đi thay quần áo đã." Tôi thức thời đi ra chỗ khác, cho hai người nói chuyện với nhau.
Thay quần áo xong, trong lòng tôi như có kiến bò trên chảo nóng vậy, cứ đi tới đi lui, cảm thấy thời gian sao trôi qua chậm quá. Nhưng vẫn phải chịu đựng, phải để họ có thời gian trò chuyện. Nhưng làm sao tôi có thể nhịn được đây?
Tôi len lén đi xuống cầu thang ngồi ở chỗ khúc quanh, ngồi ở đây tôi có thể nhìn thấy họ, hai người đang nói gì đó mà trông ba tôi hình như rất vui, có lúc còn vỗ vỗ cánh tay Văn Thông, rốt cuộc họ đang nói cái gì vậy, tôi chẳng nghe được gì cả, bực chết đi được. Tự nhiên lại xây phòng khách lớn như thế làm gì. Bực quá.
"Bảo bối, lại đây đi, đừng núp trên cầu thang nữa." Ba tôi nói to.
"Con đâu có núp trên cầu thang đâu."
"Lại đây đi. Con đầu cần phải núp ở đó rồi sốt ruột chứ." Ba tiếp tục trêu chọc tôi.
"Ba. Ba nói gì thế." Tôi lớn tiếng lấp liếm.
Anh lại nói, "Lại đây, đừng sốt ruột, đến đây ngồi cùng anh." Văn Thông vươn tay về phía tôi.
Tôi đi nhanh tới rồi vội ngồi xuống bên cạnh Văn Thông.
"Văn Thông, cháu đúng là giỏi đó. Ngày xưa con bé lúc nào cũng bám đuôi chú, nhưng bây giờ lại quay sang cháu rồi."
"Ba…" Tôi nũng nịu kêu lên.
"Chỉ cần chú chịu, con cầu cũng không được ạ." Lời Văn Thông nói như điểm trúng huyệt của tôi vậy.
"Không chịu cũng phải chịu thôi, trong lòng con bé đã có cháu rồi Văn Thông. Cháu phải đối xử tốt với con bé nhé."
"Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ như vậy."
Nghe cuộc đối thoại của hai người cơ thể tôi bỗng căng cứng, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi tí tách.