Chương 9
Tôi cùng Lương Văn Thông đi tới phòng khách.
"Hai chân của chú ấy từ đầu gối trở xuống hoàn toàn tê liệt không thể cảm nhận được gì". Giọng nói của anh Văn Trí cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi, tôi theo bản năng nhìn xuống hai chân anh, chúng hoàn toàn không cảm giác, dưới đất có gì anh cũng không thể cảm nhận được. Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao mỗi lần đi bộ anh đều nhìn dưới chân của mình, nhìn để xem nên đi như thế nào, tôi thật sự không tưởng tượng được.
Lương Văn Thông đi tới cái ghế lần trước anh đã ngồi, đặt cây nạng ở bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn lên hai chân.
"Joyce, chân tôi khó coi lắm đúng không?" Giọng nam trầm ấm đặc biệt kia bỗng vang lên bên tai tôi.
"Hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mặt tôi vụt đỏ bừng bừng. Xem ra, hành động nhìn lén của tôi đã bị anh phát hiện rồi.
Thấy anh hỏi với thái độ dò xét, tôi bèn miễn cưỡng nói: "Không phải tôi thấy chúng khó coi, tôi chỉ đang suy nghĩ lúc chúng bị co rút thì…"
"Chắc anh Lương Văn Trí lại bép xép với cô rồi." Giọng điệu của anh có vẻ rất nghiêm túc.
"Xin anh đừng giận nhé, là do tôi nằng nặc đòi anh Văn Trí kể cho nghe. Nể mặt tôi đừng giận anh ấy, được không? Xin anh đấy." Tôi chắp tay năn nỉ.
"…."
"Please, Thomas." (Làm ơn mà Thomas)
"Thôi cũng được."
"Anh đúng là người tốt."
"Joyce, tôi cảm thấy hôm nay cô rất là buồn cười."
"Thật không? Có lẽ do tôi bị sốt."
"Bớt sốt chưa? Nhìn xem thành quả một tháng nay của cô đều lãng phí hết rồi." Anh ta tiếc rẻ nói.
"Thành quả gì cơ?"
"Thịt trên mặt đấy."
"Choáng quá, tôi không muốn mình phát phì đâu, khi đó sẽ chẳng có ma nào thèm yêu tôi cả."
"…."
"Anh nói xem phải vậy không? Thomas, hiện nay đang rất thịnh hành mốt mình dây. Làm tôi cũng hâm mộ chết đi được ấy."
"Đừng lúc nào cũng chạy theo trào lưu, tôi vẫn thấy cô mập lên một tý nữa mới đẹp."
"Đó chỉ là cảm nhận của một mình anh thôi. Trong nhóm bạn của tôi, tôi là người mập nhất đấy, vì tương lai của mình, tôi vẫn nên kiểm soát mình sẽ tốt hơn."
Lương Văn Thông yên lặng nhìn tôi, không nói gì nữa.
"Chú Thomas, chú đã đến rồi sao không gọi con." Là giọng nói của cậu nhóc con.
"Hello Bính Bính, hôm nay con có ngoan không? Đến đây để chú ôm con cái nào." Trên mặt Lương Văn Thông ngập đầy ý cười.
Người bạn nhỏ lập tức chạy ào về phía anh, Lương Văn Thông bế cậu nhóc đặt lên hai chân của anh, Bính Bính uốn éo cười nắc nẻ trên đùi anh làm chân anh bị di chuyển, bởi vì chỗ anh ngồi là sàn nhà trơn láng, chân anh vì thế mà trượt về phía trước nhưng anh lại không hề hay biết. Đến khi Bính Bính thấy mình sắp bị trượt xuống đất, cậu nhóc liền dùng cánh tay nhỏ béo núc của mình ôm lấy cổ anh, lúc này Văn Thông mới phát hiện chân mình đã bị tuột về phía trước một đoạn, lập tức dùng tay kéo chân mình lại.
Tôi nhìn dáng vẻ vui cười của hai chú cháu nói: "Quan hệ giữa Bính Bính và anh có vẻ rất thân nhỉ."
"Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi và thằng nhóc sống chung với nhau lâu như thế. Tôi phát hiện thằng nhóc cũng rất thích tôi." Văn Thông đắc ý nói.
"Cái tên Bính Bính này rất thú vị, sao lại đặt tên cho thằng bé là Bính Bính vậy?"
"Là do anh tôi và Mẫn Di đã kết hôn năm năm rồi mà vẫn chưa có con, mọi người ai cũng lo lắng, thời gian đó Mẫn Di là kế toán, công việc rất bận, còn phải tham gia cuộc thi gì đó, ôm đồm nhiều việc nên chuyện vợ chồng cũng không biết làm sao. Sau đó chỉ một lần mà lại mang thai, mọi người ai cũng bảo đụng một phát vậy mà trúng, nên đặt tên cúng cơm là Bính Bính." (Bính có nghĩa là đụng/chạm/va)
"Ra là vậy." Tôi gật đầu như đã hiểu.
"Chú Thomas, vẽ mèo con cho Bính Bính đi." Anh bạn nhỏ lắc lắc anh nói.
"Lại vẽ nữa à, hôm qua chú đã vẽ cho con nhiều lắm rồi mà."
"Con còn muốn nữa cơ." Bính Bính năn nỉ.
"Con có đem theo tập vẽ không?" Văn Thông hỏi.
Bính Bính thất vọng lắc đầu. Tôi lập tức nói: "Không sao, Bính Bính, dì có, để dì đi lấy cho cháu." Nói xong tôi liền chạy về phòng của tôi lấy tập và bút vẽ.
Sau đó, Bính Bính trượt xuống khỏi chân anh, tôi thấy anh đang xoa hai chân của mình liền hỏi: "Chân của anh không thoải mái sao?"
"Không có gì, tôi bị thằng nhóc này làm tê chân thôi."
"Nào, Bính Bính, bảo chú Thomas vẽ mèo cho cháu đi, dì cũng rất thích mèo nữa."
Tôi đưa tập vẽ cho Lương Văn Thông rồi nói, "Vẽ ở đâu đây?" Tôi nhìn quanh căn phòng khách nhà tôi.
"Ở chỗ này." Bạn nhỏ Bính Bính chạy đến cạnh sofa, chỉ vào bàn trà trước ghế.
Nhưng chiếc ghế sofa ấy vừa lớn mà còn mềm như vậy, tôi do dự nhìn sang anh.
"Được, vậy thì chỗ đó." Lương Văn Thông chống nạng lên, tôi vội cầm tập vẽ từ tay anh, thấy anh đứng vững xong mới đi về phía sofa, rồi từ từ ngồi xuống.
Cuốn tập vẽ được đặt vào tay anh, "Bính Bính hôm nay muốn cho mèo đi đâu nào?"
Bính Bính ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Cho con mèo đi bãi biển đi ạ."
"Ok, let’s go."(Được rồi, bắt đầu thôi nào)
Lương Văn Thông mở cuốn tập vẽ lên bàn trà, dùng hai tay chống lên phía trước để di chuyển phía dưới rồi ngồi xuống ghế sofa, sau đó cúi người sát bàn trà dùng tay trái vẽ tranh.
"Anh vẽ tranh cũng dùng tay trái à?" Tôi tò mò hỏi.
"Ừ, tay phải của tôi đã từng là bộ phận vô dụng nhất trong bốn chi của tôi, sau này khi chân tôi không đi lại được nữa, nó mới rớt xuống vị trí thứ hai đấy." Văn Thông cúi đầu thản nhiên nói.
Tôi không lên tiếng. Đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống dưới đất nhìn anh vẽ.
Anh liếc nhìn tôi rồi để bút xuống, dùng tay kéo hai chân qua bên trái, tôi liền ôm Bính Bính vào lòng dịch sang một bên.
Bàn tay trái thon dài trắng nõn của Lương Văn Thông bắt đầu cầm bút phăng phăng múa lượn trên trang giấy. Ngay sau đó nghe anh nói: "Xong rồi, hai người nhìn thử xem thế nào?"
Bính Bính và tôi nhìn những chú mèo con anh vẽ, chúng tôi đều cùng bật cười ha ha.
Đó là bóng lưng của hai con mèo siêu mập đang đứng, một con mặc bộ bikini, một con mặc chiếc quần bơi còn sắp bị tuột ra mất, mèo đực dùng bàn tay úc núc của nó ôm chiếc eo tròn vành vạnh của con mèo cái, bọn chúng béo đến nỗi chân cũng không chạm nổi đất. Dường như còn phải nhờ đến cái đuổi để chống đỡ sức nặng của thân hình mập mạp, sánh đôi đứng đó ngắm nhìn hai chú mèo con mập khác đang bơi trong nước.
Tôi cười đến đau cả bụng, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nói với anh: "Tôi thật sùng bái anh đó, mấy con mèo này đáng yêu ghê, anh cũng phải vẽ cho tôi một gia đình mèo giống như vậy nhé, phải vẽ đầy hết cuốn tập này mới được. Xin anh đó."
Lương Văn Thông cúi đầu nhìn tôi đang ngồi dưới đất, sử dụng cánh tay phải của anh vỗ vỗ lên vai tôi nói: "Cô gái, có phải cô giao cho tôi nhiệm vụ quá to lớn rồi không. Cả quyển lận đó!"
"Ừm, nhất định phải vẽ cho tôi, tôi không vội, anh có thời gian thì giúp tôi vẽ nha, đi mà."
"Tôi có thể từ chối công việc gian khổ này không?"
"Không được, anh vẽ cho tôi đi mà?" Hành động của tôi bây giờ không khác gì Bính Bính cả.
"Được rồi, nhưng tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cô không được gầy như thế này nữa."
"Chỉ cần không mập như mấy con mèo anh vẽ, thì tôi sẽ suy nghĩ lại."
Nói xong những lời này, chúng tôi đều cười rần lên.
"Mấy đứa đang làm gì đấy? Cười vui vẻ dữ vậy." Ba, Văn Trí và Mẫn Di từ phòng đọc sách đi ra.
"Ba, ba mau đến xem chú vẽ cho con con mèo này, đáng yêu lắm." Bạn nhỏ ngoắc ngoắc ba mình lại xem.
Khi mọi người nhìn thấy bức tranh vẽ đại gia đình mèo mập của Lương Văn Thông, cũng không kiềm được mà cười muốn rung chuyển nhà.
“Văn Thông, cháu rất có trí tưởng tượng đấy.” Ba tôi cười nói.
"Ông ơi, dì cũng rất thích con mèo chú vẽ đấy, dì còn muốn chú vẽ cho dì cả quyển luôn đó." Thằng nhóc to mồm mách với ba tôi.
"Thật sao, lợi hại vậy à, cả quyển luôn ư, bảo bối, con định làm người ta mệt chết à?"
"Sao có thể chớ, anh ấy vẽ bức tranh này còn chưa tới mười phút mà, nếu anh ấy chịu vẽ, con tin sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Tôi khẳng định nói.
"Văn Thông, cháu đồng ý với yêu cầu của bảo bối nhà chú rồi à?" Ba tôi tiếp tục tò mò hỏi.
"Vâng, đã tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này rồi ạ." Văn Thông cười nói.
"Vậy là cháu thảm rồi, con bé nhất định sẽ nhắc con từng giờ từng phút đấy."
"Ba, ba nói gì vậy?" Tôi trợn mắt với ba tôi.
"Được, được, ba không nói nữa, con gái cưng."
"Anh đã đồng ý với tôi rồi thì không được đổi ý đâu đấy." Tôi chuyển sang Lương Văn Thông.
"Đã biết, thưa cô." Anh gật gật đầu.
"Joyce, anh chỉ cho em cách này nè, em có thể nhắc nhở chú ấy vẽ mèo bất cứ lúc nào cũng được." Anh Văn Trí đi tới trước mặt tôi nói.
"Cách gì ạ?"
"Là như vầy, vừa rồi anh cũng đã bàn với chú, để em đến công ty của tụi anh làm việc."
"Sao ạ?" Tôi không hiểu gì cả.
"Anh nghe nói em đã học ngành truyền thông, cũng đã học qua thiết kế quảng cáo, vừa đúng lúc công ty tụi anh có vài vị trí còn trống, em cứ tới làm thử đi." Lương Văn Trí nói.
"Nhưng em không có kinh nghiệm làm việc."
"Không phải lúc ở Mỹ cô đã thực tập ở công ty rồi à, khi đó hình như công ty cũng đã sắp xếp cho cô một vị trí làm việc thì phải, như vậy là được rồi." Lương Văn Thông cũng tham gia vào.
Tôi vui mừng nhìn anh. Anh nhìn lại tôi gật đầu.
"Bảo bối, ba biết khi con ở Mỹ đã rất muốn vào công ty của hai anh làm, nhưng vì phải quay về với ba mẹ nên con mới đành từ chối." Ba tôi nói.
"Vậy thì đến công ty anh làm việc đi." Lương Văn Trí nói.
"Con hãy làm chuyện mình thích đi, con gái ngoan." Ba tôi cũng khẳng định nói.
"Cứ đến thử xem thế nào." Lương Văn Thông nói.
"Đi đi, Joyce, nhân tiện Văn Thông cũng ở đó, có gì không biết cũng có thể hỏi chú ấy." Mẫn Di nhiệt tình nói.
Tôi được mọi người khích lệ nên cũng vui vẻ gật đầu.
"Joyce, hoan nghênh em gái gia nhập công ty bọn anh." Lương Văn Trí đưa tay về phía tôi.
Tôi ngượng ngùng bắt tay anh ấy.
"Đáng tiếc anh không có cơ hội làm việc với em, tuần sau anh phải sang công ty bên Mỹ rồi." Lương Văn Trí nói.
"Không sao, Văn Thông nhất định sẽ chăm sóc cho em ấy tốt thôi mà." Mẫn Di ở cạnh bên nói.
"Văn Thông, chú giao con gái bảo bối của chú cho cháu đấy, hãy giúp chú đào tạo nó thật tốt nhé, chú không biết gì về lĩnh vực này, nên nhờ vào cháu cả đấy." Ba tôi bất đắc dĩ nói.
Ba tôi làm về địa ốc, cả ngày nào là thành thị rồi khai phá đất đai, còn thường xuyên đến công trình xem xét, tôi thật sự một chút hứng thú cũng không có. Vì vậy khi lên đại học tôi đã nói rõ quan điểm của tôi cho ba biết, tôi không thể tiếp nhận công việc của ba được, mẹ tôi cũng ủng hộ tôi, mẹ cho rằng công việc đó không thích hợp với con gái, cho nên ba tôi đã giao công ty lại cho anh họ tôi, bây giờ anh ấy đang làm công trình, đã ở Bắc Kinh một thời gian rất lâu.
"Chú cứ yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cho Joyce như em gái mình vậy, lâu nay vẫn luôn tiếc nuối vì ba mẹ không sinh cho cháu cô em gái nào cả." Lương Văn Thông cam đoan nói.
Tôi ngồi cạnh bàn trà, khi nghe anh nói thế cơ thể tôi bỗng run lên, tâm trạng vừa chớm vui sướng cứ như bánh xe tuột dốc không phanh. Lúc tôi không biết phải nói gì tiếp theo thì mẹ tôi từ trong nhà bếp đi ra.
"Ăn cơm thôi, mọi người đến đây đi."
Ba và Lương Văn Trí, Mẫn Di dẫn Bính Bính bắt đầu đi vào phòng ăn, tôi đứng lên bên cạnh Lương Văn Thông, thấy anh cầm cây nạng chống lên, tôi không nói gì đưa tay ra đỡ phần eo giúp anh đứng dậy. Thấy anh đã đứng ổn tôi liền về phía phòng ăn trước, âm thanh di chuyển của cây nạng vang lên theo tiết tấu phía sau tôi.
Lần này tôi không ngồi cạnh anh nữa mà ngồi cùng với mẹ, đối diện với anh. Tôi có thể cảm nhận được anh đang nhìn tôi. Nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Suốt cả bữa ăn, tôi chỉ biết Bính Bính cứ quấn lấy chú Thomas, đòi ngồi lên đùi anh mới chịu ăn cơm, còn đòi anh đút cho bằng được, Mẫn Di ngăn thằng bé thì nó bắt đầu khóc, cuối cùng vẫn phải để thằng bé ngồi ăn đùi Lương Văn Thông đút cho ăn cơm.
Nhìn anh kiên nhẫn đút cho Bính Bính ăn cơm, qua đó cho thấy anh nhất định sẽ là một người cha tốt. Ý nghĩ đó cứ luôn xáo trộn trong lòng tôi, khiến cho tôi có cảm giác muốn ói. Tôi chạy thật nhanh vào toilet nôn thốc nôn tháo, tôi chẳng nôn được gì cả, nhưng hai mắt thì giàn dụa nước.
Tôi vội vàng rửa mặt, đứng ở trước gương để ổn định lại cảm xúc của mình. Tự nói với chính mình: "Lâm Văn Ý, mày không thể như vậy được, người ta là người thành đạt, còn lớn hơn mày những mười tuổi, sao có thể để mắt đến một sinh viên vừa mới tốt nghiệp như mày được chứ, là tự mày đa tình thôi."
Một lát sau, tâm trạng đã ổn định, nước mắt cũng không còn chảy nữa, tôi liền quay trở lại phòng ăn, thấy Bính Bính vẫn còn ngồi trong lòng anh, Lương Văn Thông nhìn tôi ân cần hỏi: "Joyce, cô làm sao vậy?"
"Không có gì, có thể là do mấy ngày nay bị sốt, ngày nào cũng ăn cháo với dưa muối, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nhiều thịt cá như vậy, tự nhiên có chút khó chịu." Tôi cười nói.
Anh nhìn tôi không nói gì, nhưng chân mày thì nhíu lại một chỗ.
Có thể là do nụ cười của tôi quá khó coi chăng?