Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển lại có một suy nghĩ rất buồn nôn, rút ra từ kinh nghiệm xương máu của bản thân. Cuối cùng nàng ra một quyết định, nàng quyết tâm phải đem ánh mặt trời chiếu sáng cho nội tâm u ám của Lý Duy Nguyên.
Nhưng hiện giờ nàng phải dùng cách nào đây? Nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng nha. Thực sự trong mấy năm nay, nguyên thân đã nhiều lần ra tay ức hiếp Lý Duy Nguyên. Hơn nữa, hắn lại là một người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, lại vô cùng đa nghi, cho dù sau này nàng có cố gắng lấy lòng hắn như thế nào cũng vô dụng thôi.
Không bằng nàng cứ nên cố gắng tạo thiện cảm với hắn một chút, dẫu cho sau này hắn có trở nên mạnh mẽ thì không đến mức sẽ đưa nàng vào chỗ chết, có phải không?
Sau khi xác định rõ được mục tiêu của mình, tuy nàng biết rõ muốn thực hiện được nó là một điều vô cùng khó khăn. Thậm chí nàng còn phải từ bỏ cả sĩ diện, mới có thể đạt thành chính quả, nhưng đối với nàng cũng không sao hết.
So với sĩ diện thì nàng vẫn cần tính mạng của mình hơn. Đồng thời nàng âm thầm động viên bản thân mình đừng sợ hãi. Tuy Lý Duy Nguyên là người lợi hại như thế, nhưng hắn vẫn do một tay nàng tạo ra.
Hơn nữa mọi người trong quyển truyện này cũng do một tay nàng viết ra mà thôi, nàng chính là Chúa trời ở nơi đây.
Chẳng lẽ Chúa trời không đấu lại với chính nhân vật mình đã tạo ra sao? Điều đó không có khả năng, đây chính là vấn đề thể diện đấy. Nhưng ngay sau đó nàng lại muốn tự vả vào mặt mình.
Hiện tại đã vào đông, hai ngày trước lại có tuyết rơi. Tuy tuyết không rơi nhiều, chỉ thỉnh thoảng rơi rớt vài bông tuyết nhỏ. Nhưng cũng đủ làm mái hiên phủ một lớp tuyết mỏng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho nên tất cả những cây hồng mai ở Lý phủ trong một đêm đều đã nở rộ.
Lý Lệnh Uyển từng viết Lý phủ có một hoa viên rất lớn. Bên trong trồng rất nhiều hồng mai, thời điểm hoa nở cả hoa viên tràn ngập hương hoa. Những đóa hoa màu sắc rực rỡ xuất hiện khắp nơi.
Từ lúc xuyên vào đây đến giờ, lúc nào nàng cũng chỉ ngồi buồn bực chờ đợi ở trong phòng. Hiện giờ nàng muốn đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng một chút.
Thứ nhất nàng muốn ra ngoài dạo chơi giải sầu, thứ hai nàng muốn đi nghiên cứu mọi nơi trong Lý phủ, để xem rốt cuộc nơi sống của mình là như thế nào.
Nàng là một người làm việc khá tuỳ tiện, cũng không thường xuyên dành thời gian nhiều để viết truyện, trong vòng nửa năm nàng chỉ viết một số chương. Tuy rằng cốt truyện nàng đều nhớ rõ, nhưng những chuyện nhỏ nhặt thì nàng không còn nhớ một chút nào cả.
Cho nên vì bảo đảm tính chân thật, nàng nghĩ mình phải đi ra ngoài xem xét một chút, cũng tiện thể thăm dò tình hình hiện nay như thế nào.
Bởi vì người ta thường nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Trong đầu thầm nghĩ như vậy, nàng liền lên tiếng kêu Tiểu Phiến lấy cho mình một bộ váy áo mới.
Tiểu Phiến liền hỏi nàng: " Tiểu thư, người muốn mặc váy áo kiểu dáng nào, màu sắc ra sao?"
Lý Lệnh Uyển chưa kịp lên tiếng, Hoạ Bình đã nhanh chóng cướp lời.
" Ngươi đúng là không có mắt thẩm mỹ gì cả." Hoạ Bình quay đầu nhìn Tiểu Phiến, " Không phải mấy ngày trước tiểu thư vừa có một bộ áo thêu hoa màu đỏ sao? Ngươi mau đi lấy chúng đến đây, lấy cả váy dài màu hồng nữa."
Tiểu Phiến không đi, ánh mắt rụt rè nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển bị người khác tự ý thay mình làm chủ...
Nha hoàn tốt nhỉ. Còn dám thay mặt chủ tử của mình quyết định.
Lý Lệnh Uyển cũng không nói gì, nàng phất tay ý bảo Tiểu Phiến cứ làm theo lời Hoạ Bình.
Dù sao hiện giờ trời cũng đổ tuyết, mặc váy áo màu sắc sặc sỡ một chút cũng tốt, nếu ăn mặc đơn giản quá, sẽ không làm người khác chú ý đến, miễn sao không bị lạnh chết là được.
Trong lúc Tiểu Phiến đi đến tủ tìm váy ào, Lý Lệnh Uyển liền kêu Hoạ Bình chải tóc cho mình.
Nàng đã nằm trên giường nhiều ngày như vậy, tóc cũng có chút rối. Nàng không muốn đem bộ dạng này đi ra ngoài, e rằng sẽ có nhiều người nhìn nàng bằng cặp mắt kì quái. Nhưng nàng không biết ở thời này người ta búi tóc như thế nào, cho nên nàng đành phải kêu Hoạ Bình làm cho mình.
Họa Bình vâng một tiếng, sau đó nàng đỡ Lý Lệnh Uyển đến trước bàn trang điểm, lại nghiêng người cầm lược lên, hỏi Lý Lệnh Uyển: " Tiểu thư, hôm nay người muốn dùng trang sức nào?"
Trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng bóng loáng, ngay cả từng sợi tóc đều có thể nhìn thấy rõ. Lý Lệnh Uyển cũng không quay đầu nhìn lại Hoạ Bình, nhưng từ trong gương nàng vẫn có thể nhìn thấy Hoạ Bình dùng trang sức nào cho mình.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển sớm đã hiểu rõ, nàng từng viết Hoạ Bình là một kẻ tham lam, còn về phương diện ăn mặc Hoạ Bình am hiểu rất nhiều.
Vốn dĩ nguyên thân Lý Lệnh Uyển là một người không tinh tế, trang sức của nguyên thân rất nhiều, về sau lại càng nhiều hơn, nhưng nguyên thân không hề để ý.
Cho nên Hoạ Bình luôn lén lút lấy trộm một vài món đem ra ngoài bán, sau đó lại mua cho bản thân mình những trang sức kiểu dáng khác.
Họa Bình cũng là một kẻ thông minh, sau khi lấy trộm đồ của Lý Lệnh Uyển, cũng không thể quang minh chính đại sử dụng trước mặt Lý Lệnh Uyển như vậy.
Họa Bình sẽ đem chúng bán đi, một mặt có thể mua những trang sức mới, mặt khác cũng kiếm được không ít bạc.
Hơn nữa Hoạ Bình cũng là một người biết ăn nói, lại vô cùng thấu hiểu tâm tư của nguyên thân Lý Lệnh Uyển, cho nên nàng luôn nói những lời nói mà nguyên thân thích nghe.
Nếu có người nào làm nàng chướng mắt, tất nhiên nàng sẽ nói xấu người đó trước mặt nguyên thân Lý Lệnh Uyển, lại còn đề xuất chủ ý, để cho Lý Lệnh Uyển ra tay trừng trị người đó.
Cho nên trong truyện, nguyên thân Lý Lệnh Uyển luôn tìm cách gây khó dễ với Lý Lệnh Yến và Lý Duy Nguyên, tám chính phần đều do những lời ranh mãnh của Hoạ Bình gây ra.
Thậm chí về sau Hoạ Bình lại càng ghen ghét Lý Lệnh Yến, nàng luôn dùng danh nghĩa của nguyên thân tìm cách chỉnh Lý Lệnh Yến.
——————//—-//——————-
Đã có chương 3 rồi nhé các bạn!!! Cuối cùng thì bộ này cũng hoàn thiện rồi