Em Gái Của Gian Thần

Chương 26: Mùng một tết

Trước Sau

break
Từ lúc Lý Lệnh Uyển bước ra khỏi tiểu viện của Lý Duy Nguyên, cả người nàng vẫn trong trạng thái mơ hồ lại còn luôn ngây ngô cười một mình.

Tiểu Phiến nhìn thấy nàng như vậy trong lòng cảm thấy không yên tâm, thỉnh thoảng Tiểu Phiến liếc mắt nhìn Lý Lệnh Uyển một cái.

Nhưng hiện tại trên mặt nàng vẫn luôn cười ngây ngô như thế, lại càng nhìn thấy ngốc nghếch làm sao. Vì thế cuối cùng Tiểu Phiến không nhịn được, trong lòng thật sự rất lo lắng, liền hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Người đừng dọa nô tì nha. Buổi tối hôm qua nô tì đã bị đại thiếu gia dọa sợ một đêm rồi, bây giờ lại đến người sao. Huynh muội mấy người rốt cuộc có còn muốn nô tì sống tiếp nữa hay không.

Nghe được Tiểu Phiên hỏi như vậy, cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng chịu thu liễm bớt vẻ mặt cười ngốc nghếch đó của mình.

Sau đó nàng quay đầu nhìn Tiểu Phiến, cười đến híp cả mắt, lại nói: " Ta không sao cả, chỉ vì trong lòng ta đang cảm thấy rất vui vẻ thôi."

" Vui vẻ?" Tiểu Phiến không nghĩ ra, chuyện gì mà làm tiểu thư vui vẻ đến mức có bộ dạng ngốc nghếch thế này.

Lý Lệnh Uyển cười tủm tỉm: " Ngươi không hiểu đâu."

Vừa rồi Lý Duy Nguyên vậy mà lại chủ động mở miệng chúc nàng năm mới vui vẻ. Nàng còn nhìn thấy trong mắt hắn chứa đầy ý cười.

Như vậy có phải biểu hiện rằng hắn đã bắt đầu mở lòng với nàng rồi phải không? Hắn đã bắt đầu xem nàng là muội muội phải không?

Nếu đã như vậy, chỉ cần nàng sau này nàng luôn luôn đối xử tốt với Lý Duy Nguyên thì kết cuộc bi thảm giống như nguyên thân ở trong truyện sẽ không còn xảy ra nữa.

Rốt cuộc thì kế hoạch của nàng đã sắp thành công một nửa rồi, hiện tại trong lòng Lý Duy Nguyên không còn hận nàng, ngược lại đã xem nàng là muội muội, như thế hắn làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với nàng được đây?

Từ khi xuyên vào đến bây giờ, Lý Lệnh Uyển đều cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một thanh đao đang chực chờ có tên là Lý Duy Nguyên, không biết lúc nào hắn sẽ muốn cái mạng nhỏ này của nàng nhưng hiện tại có lẽ thanh đao đó đã không còn muốn lấy mạng nàng nữa.

Dù sao thì nàng cũng đã cố gắng một thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng đem được thanh đao trên đỉnh đầu mình đặt xuống, làm sao lại không vui vẻ được chứ?

Lý Lệnh Uyển vui vẻ hứng chí bừng bừng đi về phía Thế An Đường. Hôm nay là mùng một tết, khẳng định mọi người trong Lý phủ đều sẽ đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an, hơn nữa còn muốn dùng cơm cùng bà.

Vừa rồi trong lòng nàng có ý nghĩ muốn cùng Lý Duy Nguyên đi đến Thế An Đường thỉnh an Dương Thị, nhưng hắn một mực cự tuyệt.

Hắn nói hắn cảm thấy có chút đau đầu bảo nàng đi trước đi, một lúc nữa hắn sẽ tự mình đi qua.

Nhưng rõ ràng nàng thấy hắn có nơi nào mà không khỏe đâu? Bất quá hắn chỉ là vì biết Dương Thị không thích hắn, lại cảm thấy hắn là khắc tinh, cho nên không thích người khác thân cận hắn.

Nếu để hắn cùng Lý Lệnh Uyển đi đến đó thỉnh an Dương Thị, thì lúc bà nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, tất nhiên Dương Thị sẽ không vui mà trách mắng Lý Lệnh Uyển.

Tất nhiên việc đầu tiên hắn không muốn Lý Lệnh Uyển bị Dương Thị trách mắng bởi vì mình.

Còn việc thứ hai, nếu như Dương Thị trách mắng nàng sẽ làm cho trong lòng nàng sợ hãi, sau này nàng không muốn đến gần hắn nữa, đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ?

Cho nên hiện tại, Lý Duy Nguyên đợi Lý Lệnh Uyển đi được một lúc, thì hắn mới chậm rãi bước ra khỏi tiểu viện đi về phía Thế An Đường.

Đêm qua tuyết rơi rất nhiều, cho nên xung quanh đều phủ một màu trắng xoá. Tuy rằng hiện tại tuyết đã ngừng rơi nhưng ánh sáng chiếu trên lớp tuyết dày lại càng cảm thấy chúng thật chói mắt.

Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn phong cảnh xung quanh chỉ là một mảnh tuyết trắng, mà phía xa xa kia lại là thân ảnh nhỏ xinh cùng màu áo choàng đỏ thẫm của Lý Lệnh Uyển.

Khiến hắn chợt nở nụ cười, trong lòng hắn giống như có một bọt bong bóng màu hồng đang bay lên vậy.

*

Hiện tại Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đã đi đến Thế An Đường, nàng liền nhìn thấy mấy thô sử nha hoàn trong tay đang cầm chổi quét tuyết đọng trên đường.

Khi bọn họ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển bước vào, các nàng ta dừng việc trong tay, thấp người uốn gối hành lễ với nàng, sau đó lại nói: " Tam tiểu thư năm mới tốt lành."

Lý Lệnh Uyển trong lòng đang vui vẻ, cho nên cười tủm tìm gật đầu với bọn họ, theo sau nàng cũng nói: " Các ngươi cũng năm mới vui vẻ nha."

Mấy nha hoàn bị nàng làm cho bất ngờ, chẳng lẽ tính tình tam tiểu thư quả nhiên đã thay đổi thật sao, hiện tại nàng còn chúc bọn họ năm mới vui vẻ nữa?

Trước đây Tam tiểu thư chưa bao giờ nói với bọn họ như vậy, thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

Trong lòng các nàng vẫn luôn tò mò chuyện đó, nhưng lúc này Lý Lệnh Uyển đã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng.

Nha hoàn sớm đã nghe bên ngoài có động tĩnh, vội chạy ra vén rèm cửa nỉ màu đỏ tươi lên cho Lý Lệnh Uyển bước vào.

Lúc này Lý Lệnh Uyển hơi cúi đầu, chân bước qua ngạch cửa đi vào. Vừa bước vào đã ngửi được một cổ hỗn hợp mùi hương tùng bách cùng bách hợp xộc thẳng vào mũi.

Sau đó nàng liền nhìn thấy Dương Thị vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên chiếc giường La Hán, bà đang chậm rãi uống trà, ba ghế bên cạnh chính là Từ Thị, Tiền Thị cùng Chu Thị đang ngồi, bọn họ đều có vẻ mệt mỏi.

Quả nhiên mẹ chồng cùng ba nàng dâu thức suốt một đêm để đánh mạt chược. Sau đó có nha hoàn cầm đệm hương hồ lại đây, Lý Lệnh Uyển cởi áo choàng đưa cho Tiểu Phiến, nàng nhanh chóng đứng đối diện Dương Thị thấp người quỳ xuống đệm dập đầu, nàng cười xán lạn nói: " Tổ mẫu năm mới tốt lành."

Hôm nay là mùng một tết gặp trưởng bối điều đầu tiên là phải dập đầu bái năm cái.

Đương nhiên sẽ không thể thiếu tiền lì xì được, lúc này Song Hồng đứng bên cạnh sớm đã chuẩn bị đưa tới cho nàng một túi tiền lì xì.

Lý Lệnh Uyển nhanh đưa tay tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn tổ mẫu, sau đó nàng đứng dậy đi đến chúc tết theo thứ tự từng người trong đám người Từ Thị chỉ là không cần dập đầu, tiếp theo là nhận lì xì từ bọn họ.

Chờ đến khi nàng hành lễ xong với năm người bọn họ, thì các tôn bối cũng từ từ đi đến.

Hôm qua nói là thức đêm nhưng kỳ thật cuối cùng cũng chỉ có Từ Thị, Tiền Thị, Chu Thị thức suốt đêm cùng với Dương Thị mà thôi.

Còn đám tôn bối vì còn nhỏ tuổi duy trì không đến nửa đêm liền trở về nghỉ ngơi. Ngay cả các lão gia cũng vậy, bọn họ rõ ràng chỉ đến đây góp mặt một chút rồi trở về.

Bất quá hôm nay là mùng một tết, mọi người phải đến đây thỉnh an Dương Thị, cùng bà ăn một bữa cơm đoàn viên.

Thời điểm đám tôn bối dập đầu bái lạy chúc tết Dương Thị, Lý Lệnh Uyển lặng lẽ hỏi thăm nha hoàn bên cạnh buổi tối hôm qua bọn họ chơi mạt chược ra sao.

Nàng biết được suốt cả buổi tối Chu Thị đều thua. Hơn nữa còn nghe được Tiền Thị nói rằng đặt tiền ít quá không thú vị, cho nên muốn chơi số tiền lớn hơn một chút.

Vì thế đến cuối càng chơi càng hăng số tiền đặt cược ngày một nhiều hơn. Lý Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng lập tức cảm khái đúng là ngưu ông đắc lợi mà.

Mẹ nó, Tiền Thị này rõ ràng chính là cố ý. Đều là người một nhà chơi mạt chược chỉ để giết thời gian thôi, sao nàng ta lại đề nghị chơi lớn như thế rõ ràng là nàng ta muốn thắng hết tiền của Chu Thị.

Khó trách vừa rồi lúc nàng bước vào, tuy vẻ mặt Tiền Thị có chút mệt mỏi nhưng trên mặt ý cười rất đậm, có lẽ tối hôm qua Tiền Thị thắng không ít thì phải?

Lý Lệnh Uyển cảm thấy bất bình thay Chu Thị. Trong lòng nàng đang rất tức giận, bỗng nhiên tình cờ nàng nhìn thấy nha hoàn vén rèm cửa lên thì ra có người đi đến.

Lúc này ánh nắng lại trùng hợp chiếu lên nền gạch màu xanh, ẩn hiện bóng dáng nhàn nhạt của một vị thiếu niên.

Sau đó Lý Duy Nguyên liền cất bước đi vào trong phòng, vốn dĩ lão thái thái đã không thích hắn, tất nhiên mọi người trong Lý Phủ này cũng vậy, vì thế không có nha hoàn nào đi lấy đệm hương hồ tới cho hắn quỳ bái hành lễ với Dương Thị.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Duy Nguyên vén áo choàng lên, quỳ thẳng gối dưới nền gạch lạnh băng, đối diện Dương Thị dập đầu, thỉnh an nói: " Tổ mẫu năm mới tốt lành."

Không nói đến việc Dương Thị chẳng phát bao lì xì cho hắn mà ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng cho hắn.

Thậm chí bà còn cau mày, không hứng thú nói: " Mùng một tết năm nay rõ ràng tâm tình đang rất tốt, nhưng khi nhìn thấy ngươi tất cả đều biến mất không còn dấu vết. Được rồi, ngươi đi đi."

Lý Duy Nguyên rũ mắt nghe bà nói như vậy, hắn liền đứng dậy. Lúc này bên cạnh bà còn có một đám tôn bối, người nào cũng đều mặc y phục mới tinh để đón mừng năm mới, trong tay bọn họ đều là những bao lì xì mà các trưởng bối phát cho, nhưng chẳng có một ai chịu phát bao lì xì nào cho Lý Duy Nguyên cả.

Dù sao Lý Duy Nguyên cũng đã quen với việc bị người khác xem thường. Hắn thân phận là vãn bồi nên cũng phải có bổn phận dập đầu bái năm cái với các vị trưởng bối.

Sau đó hắn sẽ trở về tiểu viện yên tĩnh kia của mình. Chỉ là khi hắn vừa xoay người trong nháy mắt hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang ngồi cạnh Dương Thị, nàng cười nháy mắt với hắn.

Trong lòng hắn lập tức tràn đầy sự ấm áp. Giờ phút này bỗng nhiên hắn cảm thấy dù người khác chẳng để ý đến mình thì cũng có làm sao đâu, chỉ cần trong mắt nàng luôn có hình bóng của hắn là đủ rồi. Sau đó hắn xoay người, nàng nhìn thấy thân ảnh cô độc của hắn chậm rãi rời đi.

Sau khi Lý Duy Nguyên rời khỏi, một lúc sau liền đến giờ cơm. Vì là mùng một tết, hơn nữa cả gia đình đều ngồi quây quần bên nhau dùng bữa sáng, cho nên đồ ăn hôm nay thực sự phong phú, điểm tâm sáng được trải đầy cả bàn tròn. Trong lòng Lý Lệnh Uyển bởi vì đang cảm thấy vui vẻ, cho nên ăn cũng rất nhiều.

Nhưng có người lại không vừa mắt nàng. Lúc này Lý Lệnh Kiều cảm thấy nàng ta mới chính là đại phòng đích trưởng nữ, nhưng dựa vào cái gì mà lão thái thái chỉ yêu thương một mình Lý Lệnh Uyển.

Cho nên lúc Lý Lệnh Uyển dùng đũa gắp khối bánh hương mềm lên, nàng ta liền dùng đũa cũng gắp khối bánh kia.

Thấy tình cảnh như thế, Lý Lệnh Uyển cũng không thèm khối bánh đó nữa, nàng liền gắp một miếng thịt khác, nhưng Lý Lệnh Kiều cũng cố ý gắp miếng thịt đó.

Lý Lệnh Uyển không ngốc, làm sao nàng không nhìn ra Lý Lệnh Kiều là đang nhắm vào mình chứ?

Nhưng hiện tại một bàn đều toàn là trưởng bối, nếu nàng làm khó Lý Lệnh Kiều thì sẽ bị người khác nói nàng là không hiểu chuyện, không chừng lại nói tính tình nàng vẫn còn ngang ngược kiêu ngạo như xưa, không biết nhường nhịn muội muội.

Nếu lúc này nàng ở trước mặt Dương Thị so đo với Lý Lệnh Kiều chẳng phải lại làm chính mình trở thành người không hiểu chuyện sao?

Hơn nữa nàng cũng chẳng muốn chấp nhất với một đứa trẻ bảy tuổi những việc nhỏ nhặt này làm gì.

Vì thế Lý Lệnh Uyển một câu cũng không nói thu hồi chiếc đũa cái gì cũng không gắp, tập trung ăn chén cháo gà trong tay mình.

Có bản lĩnh ngươi đoạt luôn chén cháo gà này đi, ngươi nghĩ rằng những việc nhỏ nhặt khi nãy không bị người khác chú ý sao, ngươi thử làm việc lớn hơn xem khẳng định liền bị trách phạt đấy, đến lúc đó không cần ta mở miệng nói cái gì, tự nhiên sẽ có người trị ngươi thôi.

Lý Lệnh Kiều cũng không có gan đoạt chén cháo gà của nàng, ngược lại Lý Lệnh Kiều có chút không hiểu.

Nhớ lúc xưa nàng ta cũng thường tranh đồ với Lý Lệnh Uyển, thậm chí Lý Lệnh Uyển giống như ăn phải thuốc súng cứ muốn tranh cãi với nàng ta.

Cho nên vừa rồi nàng ta mới cố ý làm như vậy, chắc chắn chỉ cần trêu chọc Lý Lệnh Uyển một chút thì không phải sẽ nổ tung sao?

Hơn nữa nàng ta làm ít động tác nhỏ như vậy, căn bản người khác sẽ không chú ý đến đâu.

Chờ đến khi Lý Lệnh Uyển nổi nóng, mắng nàng ta đẩy nàng ta thì lúc đó nàng ta liền khóc.

Lý Lệnh Uyển lại là người ăn nói vụng về, nếu Lý Lệnh Uyển càng giải thích thì lại càng khiến người khác tức giận mà trách mắng nhiều hơn.

Nếu Lý Lệnh Uyển càng tức giận thì càng mắng nàng ta, sẽ đẩy nàng ta té ngã đến bị thương chẳng phải tốt sao.

Đến lúc đó để Dương Thị nhìn thấy những cảnh này thì trong lòng bà sẽ không còn yêu thích Lý Lệnh Uyển nữa, nhưng hiện tại cho dù nàng ta trêu chọc như thế nào, Lý Lệnh Uyển cũng không nổi giận?

Lý Lệnh Kiều nhíu mày cắn chiếc đũa, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ Lý Lệnh Uyển đập đầu một cái lại trở nên hiểu chuyện thật sao?

Lý Lệnh Kiều đang suy nghĩ, bỗng nhiên liền nghe tiếng Dương Thị quát lớn: " Kiều nhi, ăn cơm thì lo ăn cơm đi, cháu đem chiếc đũa cắn trong miệng thì còn ra thể thống gì? Đây có phải là bộ dạng tiểu thư khuê các cần có không? Ta phải kêu người dạy dỗ cháu lễ nghi quy củ thật tốt mới được."

Sau khi trách mắng Lý Lệnh Kiều xong, Dương Thị lại bắt đầu nói đến Từ Thị. Bà nói con không có gia giáo là lỗi của phụ thân, nữ nhi lễ nghi quy củ không giỏi tất nhiên do người làm mẫu thân không dạy bảo tốt.

Hơn nữa tối qua Từ Thị còn làm Dương Thị thua một ván, cho nên trong lòng bà còn chút khó chịu.

Mẹ chồng dạy dỗ thì thân là con dâu tất nhiên chỉ có thể cụp mi rũ mắt mà chịu đựng. Bất quá trong lòng Từ Thị cũng bắt đầu nổi nóng, tất nhiên khi trở về nàng ta phải tìm cơ hội dạy dỗ thật nặng Lý Lệnh Kiều một phen mới được, chỉ là hiện tại nghe Dương Thị trách mắng như vậy nước mắt nàng ta liền tuôn rơi.

- -----------//--//--------

Người tớ ghét nhất trong truyện là Hoạ Bình, tiếp theo là con nhóc Lý Lệnh Kiều này đó, không phải nắng cứ thích tỏ vẻ chói chang
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc