Lâm Uyển bị Lý Duy Nguyên lăn lộn suốt một đêm, bởi vì quá mệt mỏi nên rạng sáng mới chợp mắt được một lúc.
Nhưng Lý Duy Nguyên suốt cả đêm không ngủ. Ánh nến trên bàn đã tàn gần hết, mặt trời cùng dần dần ló dạng, hắn vẫn luôn ôm chặt Lâm Uyển trong lòng còn cúi đầu nhìn nàng.
Cái trán trơn bóng, đôi mày lá liễu, chiếc mũi cao, cùng đôi môi phấn nộm. Đối với hắn mà nói, không có điểm nào không đẹp, không có điểm nào không tốt.
Tối đêm qua hắn đã hỏi rõ mọi chuyện, cũng biết được đây mới chính là diện mạo thật của nàng. Hắn luôn chăm chú ngắm nhìn rất lâu, bỗng nhiên lại cúi đầu hôn từ trán nàng xuống môi nàng.
Trong lòng vô cùng vui sướng và thỏa mãn, quả thực giống như muốn phát điên.
Lâm Uyển mơ hồ cảm nhận được Lý Duy Nguyên đang hôn môi mình, cảm thấy hắn đang quấy rầy giấc ngủ của mình, nàng liền nhíu đôi mày mảnh khảnh, lầu bầu kháng nghị: " Đừng mà, ca ca, ta muốn ngủ."
Cho dù nàng kháng nghi ra sao cũng vô dụng. Ngược lại giọng nói ngáy ngủ của nàng lọt vào tai Lý Duy Nguyên lại vô cùng mềm mại, trong lòng hắn chợt rung động, ngăn không được liền ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng.
Bị hắn quấy rầy như vậy, Lâm Uyển nào có thể tiếp tục ngủ? Nàng hơi hé mắt lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lý Duy Nguyên.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ má hắn, vừa oán trách vừa làm nũng nói: " Ta sắp mệt chết rồi đây này. Ca ca, chàng không thể để ta ngủ một lúc sao?"
Lý Duy Nguyên nghiêng đầu, cắn nhẹ ngón tay nàng, cười nói: " Ngày mai nàng còn nhiều thời gian để ngủ đấy."
Dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của nàng thực khiến cho hắn yêu thích, cũng càng làm cho hắn thêm trầm luân.
Lâm Uyển mê mang chìm vào giấc ngủ, cũng không biết rõ bản thân mình đang ở đâu, nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay hắn đang gắt gao ôm lấy người nàng, hơi thở nóng rực phả bên tai nàng, còn nỉ non gọi tên nàng Uyển Uyển.
Thời điểm Lâm Uyển tỉnh lại đã là buổi trưa, bên ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang.
Hiển nhiên Lý Duy Nguyên đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng hắn không có ý định ngồi dậy, chỉ cứ nằm trên giường ôm chặt lấy nàng.
Hiện giờ y phục trên người bọn họ đều không còn, hắn cứ ôm chặt nàng như vậy, da thịt kề sát vào nhau vô cùng thân mật.
Lâm Uyển lại đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra. Chỉ là khi giơ tay lên, nàng phát hiện toàn thân mình bủn rủn ngay cả ngón tay cũng không thể nhấc nổi.
Nhớ đến chuyện tối qua, mặt nàng càng thêm nóng bỏng. Hơn nữa còn trách Lý Duy Nguyên không biết dịu dàng một chút nào.
Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ khẽ cười, cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi nàng, thấp giọng nói: " Nàng hãy thông cảm cho ta, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, đêm qua ta đã cố gắng kiềm chế lắm rồi."
Nghe xong mặt Lâm Uyển chợt trắng bệch. Kiềm chế mà đã như vậy, nếu hắn không kiềm chế thì mạng này của nàng cũng không còn sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng đành trưng ra một khuôn mặt đau khổ nói: " Vậy sau này chàng vẫn nên cố gắng kiềm chế hơn nữa đi."
Lý Duy Nguyên cười nhẹ: "Chắc là không thể." Lại cúi đầu hôn lên môi nàng, cũng không bỏ xót bất cứ vị trí nào trên gương mặt nàng.
Trong lòng hắn rất yêu nàng, chỉ cảm thấy hôn môi vẫn không đủ thỏa mãn. Còn Lâm Uyển thì bị hắn làm cho ý loạn tình mê, cuối cùng lại bị hắn tận lực khắc chế một phen.
Sau khi hoan ái qua đi, nàng không còn đủ hơi sức cử động nữa. Lúc này Lý Duy Nguyên tự mình đem nước đến cho nàng rửa mặt, lại đi lấy thức ăn đem về phòng, hầu hạ nàng dùng cơm.
Bữa sáng lại biến thành bữa tối, hôm nay hay rồi ba bữa chỉ gộp thành một bữa.
Dùng bữa xong, nàng vì quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi. Tuy rằng Lý Duy Nguyên luôn nằm bên cạnh nàngnkhông hề chợp mắt, hắn nghiêng người chăm chú nhìn nàng.
Một mình cô đơn trải qua bảy năm vẫn luôn cho rằng suốt đời này sẽ sống mãi như vậy. Nhưng bỗng nhiên có một ngày lại được nằm cùng nàng trên một chiếc giường, còn được nhìn ngắm nàng an tĩnh ngủ say, nghe thấy từng tiếng hô hấp vững vàng của nàng, hắn sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà thôi. Sau khi tỉnh dậy hắn vẫn cô đơn trải qua tháng năm dài.
Hắn cẩn trọng đặt tay dưới cổ nàng, tay còn lại ôm lấy eo nàng, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng. Lúc này hắn mới cảm thấy có chút cảm giác an toàn.
Cuối cùng nàng đã trở về bên cạnh hắn. Giờ phút này hắn lại rơi nước mắt, hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, nhẹ giọng nỉ non: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta."
Chỉ cần một khắc này thôi hắn đã cảm thấy vui sướng và thỏa mãn.
*
Lâm Uyển ngủ ngon một giấc đến sáng, nhưng lúc tỉnh dậy nàng vẫn cảm thấy cả người bủn rủn, bất quá tin thần đã sảng khoái hơn rất nhiều.
Lý Duy Nguyên đã dậy từ sớm, hắn đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường trong tay cầm một quyển sách.
Lâm Uyển cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Trước kia khi nàng ở cùng hắn, hắn luôn chỉ biết đọc sách. Hiện giờ nhìn hắn vẫn có thói quen như xưa, trong lòng nàng vô cùng cao hứng dường như bọn họ lại quay về như ngày xưa.
" Ca ca," nàng lên tiếng hỏi hắn, " Sao chàng lại ngồi ở đây đọc sách? Vì sao không ngồi ở thư án?"
Lý Duy Nguyên buông sách xuống, giương mắt nhìn nàng, tươi cười nói: " Ta đọc sách ở đây mới có thể canh giữ bên người nàng."
Cảm Giác lo lắng và hoảng sợ sớm đã khắc sâu trong nội tâm hắn, cho nên hắn muốn canh giữ bên cạnh nàng từng phút từng giây, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nàng.
Lâm Uyển hiểu rõ hắn muốn nói gì. Nàng cảm thấy vô cùng ái náy và thương tiếc, nàng vẫy tay bảo hắn ngồi lên giường, sau đó chủ động ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: " Ca ca, chàng yên tâm, sau này ta sẽ mãi ở bên cạnh chàng, có được không?"
" Ừ." Lý Duy Nguyên nhẹ giọng lên tiếng, đưa tay vuốt mái tóc mượt mà của nàng, sau đó lại cười hỏi nàng: " Đêm qua nàng ngủ ngon không?"
Trong lòng Lâm Uyển liền vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội thu tay lại, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn: " Chàng lại muốn làm gì?"
Đêm trước nàng đã bị hắn lăn lộn không ít lần? Cứ như vậy nàng rất lo cho tính mạng của mình.
Lý Duy Nguyên khẽ cười nhéo má nàng: " Có thể làm gì nữa? Muốn nàng thức dậy dùng bữa sáng thôi, nàng lại nghĩ lung tung gì vậy?"
Cuối cùng hắn còn nói một câu có ý tứ trêu chọc nàng.
Lâm Uyển liền đỏ mặt, không nhìn đến hắn nữa. Còn hắn chỉ cười tươi, đặt sách trong tay xuống giường đi ra ngoài đem nước vào phòng, tự mình rửa mặt cho nàng. Sau đó lại lấy y phục đặt ở đầu giường mặc vào cho nàng.
Áo ngắn màu tím viền hoa mai nơi vạt áo, váy dài vàng nhạt, đều là váy áo nàng thường mặc. Trên bàn còn có hộp trang sức nàng thường dùng.
" Ta vừa bảo Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đi đến Di Hoà Viện lấy chúng đến đây, nàng hãy tạm thời mặc chúng đi," Lý Duy Nguyên cài một cây trâm hoa hồng làm từ lụa lên tóc nàng, lại nói: " Sau này ca ca sẽ mua cho nàng những thứ tốt hơn."
Lâm Uyển lắc đầu cười: " Những thứ này đã quá tốt rồi, mua thêm làm gì?"
Sau nó nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên lại muốn cài cho nàng một cây trâm ngọc bích, nàng liền quay đầu né tránh, cười nói: " Ca ca, ta không muốn cài cây trâm này. Ta muốn chàng cài cho ta cây trâm gỗ hoa ngọc lan."
Động tác của hắn chợt ngừng lại. Làm sao nàng biết hắn đã làm cho nàng một cây trâm gỗ hoa ngọc lan? Những thứ ấy đều đã được cất kỹ, còn bị hắn khoá lại.
" Ca ca," Lâm Uyển nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, " Trong bảy ngày ta ở thế giới thực, mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy chàng. Có một lần ra mơ thấy chàng cất chúng vào tủ, còn khoá lại nữa, chàng đem chìa khoá ném vào lu hoa sen cạnh cửa sổ. Ban đầu ta chỉ cho rằng ta nằm mơ mà thôi, nhưng sau đó thực sự ta đã tìm thấy chìa khoá mở cái tủ ấy."
Nói đến đây, Lâm Uyển lấy bàn tay hắn đặt lên mặt mình, thấp giọng nói: " Ca ca, tuy rằng bảy năm qua ta không ở bên chàng nhưng trong lòng ta luôn nhớ đến chàng, suy nghĩ về chàng. Sau khi trở lại ta vì quá sợ hãi chàng, còn hiểu lầm chàng như vậy, ta lại bị bắt ở lại Vĩnh Hoan Hầu không thể đi ra ngoài nhưng sớm hay muộn gì tã cũng sẽ tìm đến chàng. Ta không thích Thuần Vu Kỳ, ca ca, chàng phải tin tưởng ta. Từ trước đến nay ta chưa bao giờ từ thích hắn."
Nàng lại đặt tay hắn nơi trái tim mình, bình tĩnh nhìn hắn, dịu dàng nói: " Trái tim của ta, trước nay chỉ có duy nhất một mình chàng, không có bất kì kẻ nào."
Lâm Uyển biết rõ Lý Duy Nguyên có tính đa nghi, nếu nàng không nói rõ mối quan hệ của nàng và Thuần Vu Kỳ với hắn, không chừng sau này hắn sẽ ghen tuông quá độ mất.
Mà hắn còn là người luôn giấu buồn phiền trong lòng, không muốn nói cho ai biết. Nếu giải quyết không tốt sẽ làm cho hắn suy nghĩ lung tung thì hậu quả khó lường.
Nhưng Lâm Uyển lại xem nhẹ một tính cách khác của Lý Duy Nguyên, chính là hắn thích dùng hành động hơn lời nói.
Sau khi nàng nói xong, trong lòng hắn vui sướng như muốn phát điên. Ngay sau đó hắn liền bế nàng ngồi lên mặt bàn, nhìn vào đôi môi nàng, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Lâm Uyển oán trách hắn: " Ca ca, ta vừa mới thay xong váy áo đấy, còn vừa búi tóc xong."
Lý Duy Nguyên trấn an nàng: " Ngoan nào, ta sẽ không làm váy áo nành xốc xếch lên đâu, cũng không làm hư búi tóc nàng, nàng hãy ngoan ngoãn ngồi yên như vậy."
Thực sự Lâm Uyển không biết nên nói gì mới tốt. Như vậy là cố gắng kiềm chế của đây hắn sao? Cơ thể nàng thật mệt lắm nha.
Nhưng cuối cùng nàng không còn sức lực nào trốn chạy được nữa, chỉ có thể vô lực bám víu cánh tay hắn, nũng nịu cầu xin: " Ca ca, chàng, chàng nhẹ nhàng một chút đi."
Lý Duy Nguyên thấp giọng ừ một tiếng, đôi tay vuốt ve gương mặt nàng, ôn nhu hôn lên môi nàng, nhưng hạ thân lại vận động kịch liệt.
Ban đầu Lâm Uyển còn cho rằng hôm nay có thể cùng hắn dạo chơi trong Lý phủ, xem ra bây giờ chuyện đó tiêu tan mất rồi.
——————//——//———————
* Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần công ty tổ chức đi du lịch, cho nên hai ngày say sẽ không có chương mới, nhưng ta sẽ cố gắng up chương sau khi trở về.