Lâm Uyển nghe thấy Lý Duy Nguyên hỏi mình như vậy, nàng cảm thấy trong lòng mình như bị ai đó hung hăng đâm vào một nhát thực khó chịu.
Hắn đã không còn nhận ra nàng, ở trong mắt hắn nàng chỉ là một người nha hoàn mới đến mà thôi.
Nàng cố giấu đi sự chua xót trong lòng, rũ mắt, thấp người hành lễ với Lý Duy Nguyên, còn thấp giọng trả lời: " Vâng."
Nếu có thể dùng thân phận nha hoàn để được ở bên cạnh hắn, thì nàng cũng nguyện ý chấp nhận.
Qua một lúc vẫn không nghe thấy Lý Duy Nguyên lên tiếng. Bất quá hắn chỉ gật đầu, sau đó là bước vào bên trong.
Hằn cũng không nhìn đến nàng, chỉ quan sát sân viện một lúc, rồi bước vào phòng.
Lâm Uyển vội vàng đi phía sau, theo sau Lý Duy Nguyên cởi áo choàng trên người mình ra,
nàng nhanh tay đón lấy, trên áo vẫn còn vươn vài bông tuyết nàng đưa tay phủi sạch.
Theo sau nàng lại đem cái áo choàng này đến gần lò sưởi hong khô, cuối cùng nàng mắc nó lên giá áo.
Làm xong hết thảy mọi việc, nàng lặng lẽ quan sát Lý Duy Nguyên. Lúc này hắn đưa lưng về phía nàng, hắn chăm chú nhìn tấm bình phong, đôi mắt hơi sáng lên.
Giờ phút này ánh nến màu cam ánh lên trên người hắn, nàng chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của hắn phảng phất một tầng ánh sáng nhạt, gương mặt ôn nhuận như ngọc.
Hắn vẫn không xoay người lại chỉ đứng yên ở đó chăm chú nhìn tấm bình phong kia, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, biểu tình trên mặt có chút không tốt.
Lâm Uyển liền to gan hơn, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái. Lúc còn niên thiếu kỳ thật Lý Duy Nguyên không bao giờ thu liễm sắc mặt của mình, chỉ tạo cho người khác cảm giác âm trầm. Sau khi trường thành hằn đã dần dần thu liễm cảm xúc, nhưng vẫn tạo cảm giác lạnh lùng xa cách.
Còn hiện tại, Lâm Uyển nhìn thấy ánh nến chiếu lên người hắn, nàng chỉ cảm thấy năm tháng đã mài giũa những góc cạnh trên người hắn trở nên bằng phẳng rất nhiều.
Hắn giống như một vò rượu lâu năm, trầm ổn thâm sâu không ít. Càng có phong độ nho nhã, cũng không còn khí chất ngây ngô của thời thiếu niên nữa rồi.
Bảy năm qua hắn đã sống như thế nào? Đã trải qua những chuyện gì?
Bỗng nhiên khoé mắt nàng có chút cay cay, mũi cũng phiếm hồng. Nàng vội cúi đầu không dám nhìn Lý Duy Nguyên nữa.
Tuy Lý Duy Nguyên luôn đưa lưng về phía nàng, nhưng khoé mắt dư quang vẫn lặng lẽ chú ý nàng.
Hắn biết nàng đang nhìn mình, không hiểu vì sao trong lòng hắn vô duyên vô cớ lại có chút khẩn trương.
Rõ ràng thời lạnh như vậy, nhưng lòng bàn tay hắn vẫn toát mồ hôi. Cho nên vẻ mặt hắn cũng không biểu hiện điều gì bất thường, thậm chí lúc xoay người lại sắc mặt hắn vẫn nhàn nhạt như cũ.
Hắn nhanh chân đi đến chiếc giường thấp sát cửa sổ ngồi xuống, đưa mắt nhìn đến món thịt cua sư tử đầu đặt trên bàn. Lại cầm bình rượu lên lắc nhẹ, hắn phát hiện chỉ còn lại nửa bình.
Hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Uyển, nàng vẫn đứng cúi đầu ở đó. Nàng thế mà dám uống cả nửa bình rượu này, nhưng dường như hiện giờ không thể nhìn ra nàng có say hay không.
Hắn còn nhớ rõ khi ấy nàng chỉ vừa uống hai ly rượu đã say đến bất tỉnh nhân sự. Bảy năm trôi qua tửu lượng của nàng tiến bộ không ít nhỉ.
Chẳng qua khi nghĩ đến bảy năm này, ban đầu trong lòng hắn có chút mềm lòng nhưng từ từ lại chuyển thành lạnh lẽo.
Nàng cứ như thế mà bỏ hắn mà đi, bảy năm qua cũng không quay trở về gặp mặt hắn một lần?
Hơn nữa sau khi nàng quay lại cũng không đến tìm hắn lại đi đến bên cạnh Thuần Vu Kỳ, cho dù gặp mặt hắn trong cung nàng vẫn không chịu nhận lại hắn.
Sắc mặt Lý Duy Nguyên càng trở nên u ám, sau đó hắn đặt bình rượu lên bàn Kháng Trác.
Tuy rằng chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy lại nghe rất rõ ràng. Trong lòng Lâm Uyển trở nên căng thẳng, nhất thời nàng càng cúi thấp đầu.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Lý Duy Nguyên, có phải hiện giờ hắn đang tức giận? Cũng không biết chuyện gì làm cho hắn tức giận như vậy.
Quả thực Lý Duy Nguyên đã tức giận. Ánh mắt ai oán nhìn về phía Lâm Uyển, nhưng dáng vẻ của nàng giống như một con thỏ bị dọa sợ, hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn hắn dù chỉ một lần.
Vì sao nàng không nhìn đến hắn? Vì sao nàng không chịu nhận lại hắn?
Tuy rằng mấy ngày trước hắn đã an bài ổn thỏa mọi việc, từ lúc việc đem nàng trở về từ chùa Thừa Ân, sau đó lại đến việc Thuần Vu Kỳ đến đây nháo loạn một phen làm cho hắn cảm thấy rất buồn bực.
Sau khi quay về phòng nhìn thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, càng làm cho hắn thêm tức giận, cùng tự trách.
Hắn giận là bởi vì sau bảy năm nàng mới chịu quay trở lại, càng giận hơn chính là khi nàng nhìn thấy hắn lại bỏ chạy giống như hắn sẽ ăn tươi nuốt sống nàng không bằng.
Nhưng chuyện hắn hận nhất chính là nàng cùng Thuần Vu Kỳ ở bên nhau thời gian dài như vậy, gặp mặt hắn trong cung cũng không nhận lại hắn.
Còn tự trách là vì hắn không biết sau khi nàng tỉnh lại, bản thân hắn phải làm sao đối mặt với nàng.
Lại buộc chặt nàng ở bên cạnh mình sao? Lúc ấy nàng từng nói với hắn nàng chịu đựng đủ lắm rồi, còn kiên quyết muốn rời khỏi hắn.
Nhưng nếu nàng đem mọi chuyện nói rõ thì hắn phải như thế nào, nếu nàng nói nàng đã yêu Thuần Vu Kỳ, hắn cũng không biết lúc đó bản thân hắn sẽ trở thành loại người gì nữa.
Cuối cùng hắn chỉ còn cách tìm cho nàng một thân phận mới, một thân phận nằm trong tầm khống chế của hắn.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần nàng lên tiếng nhận lại hắn, gọi hắn một tiếng ca ca, nhất định hắn sẽ bỏ qua hết mọi chuyện không truy cứu nữa, hắn sẽ yêu thương sủng ái nàng cả đời.
Nhưng hắn lại không ngờ tới nàng vẫn bình tình như cũ, đã nhiều ngày qua nàng vẫn không đến tìm hắn, ngược lại nàng cứ ung dung nhàn nhã sống ở đây.
Cuối cùng hắn lại không còn kiên nhẫn nữa, nhiều ngày qua hắn luôn âm thầm đứng trước cửa Di Hoà Viện, vừa rồi vì hắn không kiềm chế được nên mới đưa tay gõ cửa.
Trong lòng nàng không còn có hình bóng mình nữa sao? Lý Duy Nguyên nghĩ đến chuyện này, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót, lại càng lo lắng.
Ánh mắt oán hận nhìn về phía Lâm Uyển, nàng vẫn cứ đứng cúi đầu ở nơi đó hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng căm hận, liền lạnh lùng nói: " Lại đây rót cho ta một ly rượu."
Lâm Uyển nhẹ giọng lên tiếng, đi lấy thêm một bộ chén đũa cùng ly rượu mới đem đến, sau đó rót cho hắn một ly rượu.
Bất quá nàng nhìn những thức ăn dư lại trên bàn, chỉ sợ hiện giờ cũng đã nguội lạnh, nàng liền suy nghĩ một lúc, lên tiếng hỏi: " Hay là để nô tì đi đến phòng bếp lấy món ăn khác đến đây cho người dùng?"
Thời điểm nàng hỏi những lời này, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lý Duy Duyên âm thầm quan sát nàng. Quả thực khi nàng nói ra hai chữ nô tì lại thuận miệng như vậy.
" Không cần." Hắn lạnh lùng trả lời.
Lâm Uyển cũng không lên tiếng hỏi nữa, nàng chỉ cúi đầu đứng một bên.
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên cảm thấy có một loại cảm giác giống như bản thân đang đánh vào bông mềm, thực sự rất khó chịu.
Hắn cầm ly rượu uống cạn, sau đó lại lạnh giọng phân phó: " Rót rượu."
Lâm Uyển tiếp tục rót rượu cho hắn, rồi lại đứng yên lặng một bên.
Trong lòng Lý Duy Nguyên càng cảm thấy khó chịu. Lúc trước nàng nói rất nhiều kia mà? Nhưng vì sao hiện nay lại trở nên an tĩnh như vậy, một chữ cũng không nói?
Thật ra Lâm Uyển không biết mình nên nói cái gì mà thôi. Hơn nữa với thân phận hiện giờ của bọn họ, nàng cũng không thể tuỳ tiện muốn nói gì thì nói.
Lúc này Lý Duy Nguyên nhìn đến lò hương nhỏ đặt gần cửa sổ, hỏi: " Vì sao lại không đốt bách hợp hương?"
Lâm Uyển vội trả lời: " Chiều hôm nay nô tì vừa cắm một cành hồng mai trong phòng, nô tì nghĩ rằng trong phòng đã có mùi hương của hoa mai, nếu bây giờ đốt bách hợp hương sẽ lấn át hương hoa, cho nên không đốt chúng."
Lý Duy Nguyên lại quay đầu nhìn thoáng qua bình hoa mai đang đặt trên bàn, không nói gì nữa.
Trong lòng Lâm Uyển có chút lo lắng, lại cẩn thận hỏi tiếp: " Bây giờ có cần nô tì đốt bách hợp hương cho người nữa không?"
" Không cần." Lý Duy Nguyên lạnh lùng trả lời. Lâm Uyển cũng không còn biết phải nói gì, đành cúi đầu đứng một bên.
Tuy rằng trong lòng không muốn nghĩ đến nàng nữa, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân luôn âm thầm quan sát nàng.
Nàng vẫn rũ mắt xuống, hắn có thể nhìn thấy chiếc mũi cao của nàng, cằm nhọn, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp.
Thật giống như hoa tường vi nở rộ trong ánh bình minh, kiều mỹ làm sao, chỉ cần nhìn như vậy đã làm cho lòng người cảm thấy yêu mến không thôi.
Hơn nữa cũng không biết nàng đang ủy khuất điều gì, mà đôi môi mềm mại khẽ nhấp, hàng mi cũng run run. Quả thực Lý Duy Nguyên rất muốn đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng.
Kỳ thật hắn cũng đã vươn tay ra nhưng lại dừng giữa không trung. Cuối cùng hắn đành thu tay lại, đột ngột đứng lên.
Vì sao lúc nào hắn cũng dễ dàng mềm lòng với nàng như vậy? Rõ ràng hiện giờ nàng không có ý định muốn nhận lại hắn, hắn còn ở đây tự mình đa tình làm gì?
Hắn xụ mặt, xoay người rời khỏi phòng. Lâm Uyển nhìn thấy hắn rời đi, nàng vội vàng cầm áo choàng đuổi theo sau: " Tướng gia, áo choàng của người..."
Nhưng hắn đi rất nhanh, chờ nàng đuổi theo thì hắn đã bước khỏi cửa viện, thân ảnh dần dần khuất xa trong làn tuyết trắng.
Lâm Uyển nhìn bóng dáng hắn mà chợt ngẩn người. Qua một lúc sau, nàng mới đóng cửa viện lại quay về phòng. Sau khi đóng cửa phòng nàng chỉ ngồi yên trên chiếc giường sát đất
Trong lồng ngực vẫn còn ôm áo choàng của hắn, nàng kiềm chế không được liền vùi đầu vào áo choàng.
Nơi chóp mũi đều thoang thoảng mùi hương quen thuộc trên người hắn, bỗng nhiên nàng ngăn không được nước mắt tuôn rơi. Nàng lại nhớ đến hắn rồi.