Em Gái Của Gian Thần

Chương 106: Sống chết cùng nhau

Trước Sau

break
Lý Lệnh Uyển cho rằng người đã chết giống như đèn đã cạn, nàng nhắm mắt lại không còn bất kỳ ý thức nào nữa, cũng không còn vương vấn tình yêu nam nữ hay hận thù gì thêm.

Sau khi nhắm mắt lại, bỗng nhiên nàng cảm thấy thanh thản vô cùng. Thậm chí nàng cũng không còn cảm giác đau đớn do bị tên độc đâm vào người.

Một khoảng thời gian sau, nàng từ từ mở mắt ra nhưng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bởi vì nàng đang

lơ lửng trên không trung. Loại cảm giác này thật khó biểu đạt bằng lời cực kỳ quá mới lạ.

Nàng không còn sống trong thân thể mình nữa, bây giờ nàng chỉ là một linh hồn mà thôi. Như vậy cũng đồng nghĩa nàng vẫn có thể nhìn thấy hết mọi chuyện trên thế gian nhưng không một ai có thể biết sự tồn tại của nàng.

Lúc này nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên vừa khóc vừa ôm chặt thi thể lạnh lẽo của mình, hắn hôn lên môi nàng nghẹn ngào gọi từng tiếng Uyển Uyển.

Hắn đưa tay vén những sợi tóc rơi tán loạn trên gương mặt nàng, bế thi thể nàng lên dịu dàng nói muốn đưa nàng về nhà, còn nói sẽ luôn bên cạnh nàng.

Nàng bây giờ chỉ là một linh hồn nhỏ bé, không có thân thể cũng không có trái tim, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy nơi lồng ngực mình đau nhói.

Nàng đưa tay gắt gao che miệng nghẹn ngào kêu một tiếng ca ca, nhưng không ai nghe thấy tiếng nàng.

Nàng lại bay xuống đất đứng trước mặt Lý Duy Nguyên nhưng hắn không tài nào nhìn thấy nàng.

Đúng vậy nàng đã chết, làm sao Lý Duy Nguyên có thể nhìn thấy nàng cũng như nghe thấy tiếng nàng nói.

Mấy ngày qua nàng bị Lý Duy Nguyên giam lỏng, nàng mong muốn rời khỏi hắn đi đến một nơi thật xa, suốt đời hắn sẽ không thể tìm ra nàng nữa.

Còn hiện tại nàng chỉ là một linh hồn, cho dù nàng đi đến đâu hắn cũng sẽ không thể tìm thấy nàng.

Nhưng khi nàng nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Lý Duy Nguyên, nàng lại không còn có ý nghĩ muốn rời xa hắn nữa.

Vì thế nàng cứ mãi đi theo hắn, nhìn hắn bế thi thể của nàng lên xe ngựa. Suốt dọc đường đi hắn luôn nhìn ngắm thi thể nàng, đôi lúc hắn sẽ hôn lên trán nàng, mắt nàng, khắp cả gương mặt nàng, lại còn ôn nhu nói: " Uyển Uyển, nàng đừng sợ. Ca ca sẽ đưa nàng về nhà. Nàng yên tâm, ca ca sẽ không để nàng một mình cô đơn, ta sẽ luôn bên cạnh nàng."

Dường như hắn không nghĩ đến chuyện nàng đã chết dường như hắn chỉ cho rằng nàng đang ngủ say mà thôi.

Lý Lệnh Uyển nghe những lời nói này của hắn, trong lòng lại có một loại cảm giác không thể chỉ diễn tả bằng hai từ bi thương, đồng thời nàng cũng cảm thấy hoảng sợ

Ý nghĩa trong lời nói này của Lý Duy Nguyên, chẳng phải hắn có ý muốn chết cùng nàng sao? Hắn, hắn vì sao lại có thể ngốc nghếch như vậy?

Nàng ngồi bên cạnh Lý Duy Nguyên, lên tiếng kêu ca ca, nàng muốn nói cho hắn biết hắn không nên suy nghĩ ngốc nghếch như thế. Nhưng hắn không thể nhìn thấy nàng cũng không thể nghe thấy những lời nói này của nàng.

Nàng cứ yên lặng nhìn hắn ôm chặt thi thể của mình. Chờ sau khi đến trước cửa Lý phủ, hắn bế thi thể nàng xuống xe một mạch quay về Di Hoà Viện, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy đám người Tiểu Ngọc lập tức quỳ xuống khóc lóc. Nhưng Lý Duy Nguyên lại quát lớn các nàng: " Khóc cái gì mà khóc? Đừng làm phiền đến Uyển Uyển."

Lý Lệnh Uyển cảm thấy Lý Duy Nguyên thật sự đã điên rồi. Đã là người chết còn sợ gì đến phiền hay không phiền?

Lý Duy Nguyên liền phân phó nha hoàn đem nước đến đây, sau đó hắn bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, hắn dùng khăn sạch lau đi những vết máu trên người nàng, cuối cùng hắn thay cho nàng một bộ y phục màu đỏ thắm, hắn nói với nàng: " Uyển Uyển, ca ca thích nhất là nhìn thấy nàng mặc những bộ y phục có màu sắc sặc sỡ. Khi nàng mặc chúng, nhìn ta mỉm cười nàng xinh đẹp như một đoá hoa, trên thế gian này không có ai xinh đẹp hơn nàng."

Sau khi Lý Duy Nguyên thay xong y phục cho nàng, hắn còn chải tóc cài trâm lên tóc nàng. Hắn cứ như vậy ôm thi thể nàng vào lòng luôn miệng nói chuyện, thỉnh thoảng còn hôn lên gương mặt nàng.

Lý Lệnh Uyển đứng bên cạnh chứng kiến hết tất cả, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng.

Bộ dạng thế này của Lý Duy Nguyên chính là biểu hiện của bệnh tâm thần. Nhưng hiện tại nàng không thể giúp gì cho hắn.

Rõ ràng nàng vẫn ở bên cạnh hắn gần hắn như vậy, thậm chí nàng còn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng hắn đều không cảm nhận được sự tồn tại của nàng cũng như hắn không nghe thấy nàng nói gì.

Từ sau khi trở về hắn chỉ ngồi ngây ngốc bên thi thể của nàng, không màng ăn uống. Hắn phân phó Cẩn Ngôn ra ngoài mua một cổ quan tài đem về đây, còn căn dặn Cẩn Ngôn phải lựa chọn một cổ quan tài thật lớn.

Lý Lệnh Uyển nghe hắn dặn dò Cẩn Ngôn như vậy, nàng ngăn không được những giọt nước mắt của mình tuôn rơi. Hắn đây là, là muốn chết cùng nàng sao.

Ngày kế tiếp, Thuần Vu Kỳ lại đến Lý phủ. Nhưng Lý Duy Nguyên một mực không muốn cho hắn vào phủ, Lý Duy Nguyên sai người ngăn cản hắn. Bất quá hắn vẫn xông vào.

Hôm nay Thuần Vu Kỳ mặc y phục màu trắng, hắn đến đây để bái tế nàng. Hắn không thể đi vào bên trong đành bất lực đứng tại nơi đó.

Còn về phần Lý Duy Nguyên, hắn đang quỳ gối bên cạnh linh cữu nàng trên tay cầm một xấp tiền vàng mã, hắn cúi đầu đưa tay bỏ chúng vào chậu lửa đang cháy.

Lý Lệnh Uyển vẫn luôn đứng bên cạnh hắn... Căn bản những thứ tiền này nàng cũng không thể dùng được hắn đốt nhiều như vậy để làm gì.

Đột nhiên Thuần Vu Kỳ nhanh chân chạy vào, khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy hắn tiến vào.

Lý Duy Nguyên liền ra tay đấm Thuần Vu Kỳ một cái, hai người bọn họ lại xảy ra tranh chấp.

Theo như Lý Lệnh Uyển suy đoán, có lẽ Lý Duy Nguyên thấy nàng đã chết, hắn cũng không muốn tính toán những chuyện đã qua với Thuần Vu Kỳ nữa.

Nhưng trong lúc Thuần Vu Kỳ tiến vào lại nói những lời làm cho Lý Duy Nguyên tức giận, cho nên đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Thuần Vu Kỳ, lập tức buông xấp giấy tiền vàng mã trong tay xuống, xông về phía Thuần Vu Kỳ.

Nàng nhìn thấy hai người đó đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết. Vốn dĩ trong truyện nàng luôn miêu tả một người thì lạnh lùng cao ngạo, người còn lại nho nhã phong độ. Nhưng hiện giờ tại nơi đây, hai người bọn họ không màng hình tượng đánh nhau kịch liệt.

Hơn nữa bọn họ ra tay vô cùng mạnh dường như muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy cảnh tượng này mà lo lắng không thôi. Nhưng nàng lại không thể làm được gì cả.

Ngay cả đám nha hoàn cùng hạ nhân cũng không kịp trở tay, không ai dám tiến lên ngăn cản. Đôi lúc có một vài người muốn tiến lên ngăn hai người bọn họ ra, thì lại bị Lý Duy Nguyên cùng Thuần Vu Kỳ đồng thanh lên tiếng không cho phép bất kỳ ai xen vào. Hai người bọn họ muốn hôm nay cùng nhau giải quyết mọi ân oán.

Cuối cùng, Lý Duy Nguyên bất ngờ lấy ra một thanh đao nhỏ đâm vào người Thuần Vu Kỳ.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Duy Nguyên dùng tay lau đi vết máu nơi khoé môi mình, còn nghe hắn lạnh lùng nói: " Vốn dĩ thanh đao này ta muốn dùng cho chính ta, nhưng hiện tại ta sẽ dùng chúng cho ngươi."

Sắc mặt Thuần Vu Kỳ tái nhợt, đám người Trường Thanh thấy thế liền nhanh chân đến đỡ hắn rời đi.

Lúc này Lý Duy Nguyên xoay người đi về phía thi thể nàng, hắn ôm lấy nàng, ôn nhu nói: " Uyển Uyển, nàng có sợ lắm không? Là ta sai rồi. Vừa rồi ta nên cùng hắn ra bên ngoài đình viện đánh một trận, ta không nên đứng trước mặt nàng mà đánh nhau với hắn như vậy."

Lý Lệnh Uyển chỉ biết đứng yên lặng. Cho dù các bọn họ có đi đến nơi nào đánh nhau, nàng đều có thể nhìn thấy được. Chỉ là tình trạng hiện giờ của Lý Duy Nguyên...

Nàng thầm thở dài một tiếng. Đối với Thuần Vu Kỳ nàng không có chút lo lắng nào. Tuy rằng hắn đã bị Lý Duy Nguyên đâm một đao, nhưng hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Sau này hắn còn có nhiệm vụ phò tá Tạ Uẩn lên ngôi.

Còn Lý Duy Nguyên... Nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên dường như sắp phát điên rồi.

Qua hai ngày sau, quan tài đã được đưa đến. Lý Lệnh Uyển nghe thấy Lý Duy Nguyên dặn dò Cẩn Ngôn một số chuyện.

Khi màn đêm buông xuống, Lý Duy Nguyên liền kêu mọi người lui xuống, hắn cầm thanh đao nhỏ trong tay, bế thi thể nàng đặt vào quan tài, theo sau hắn cũng nằm vào quan tài cùng nàng.

Đã nhiều ngày qua, trong lòng nàng luôn xuất hiện một ý nghĩ là Lý Duy Nguyên muốn chết cùng nàng. Nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nàng cảm thấy vô cùng hốt hoảng, lo sợ không thôi.

Cho dù nàng lên tiếng gọi hắn như thế nào, khóc lóc nắm lấy tay hắn ra sao, tất cả hắn đều không hay biết.

Nàng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn hắn ôm chặt thi thể nàng, hôn lên môi nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt quấn quýt si mê, lại ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, ta đã từng nói sẽ không để nàng cô đơn dưới suối vàng. Dù cho nàng có đi lên trời hay xuống dưới đất, hoàng tuyền hay thiên đàng ta sẽ luôn đi cùng nàng. Nếu nàng hiểu rõ tấm lòng của ta xin nàng đi chầm chậm thôi, đợi ta, ta sẽ đến với nàng."

Lý Lệnh Uyển khóc lớn, nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực trái vô cùng đau đớn, đau đến hồn phi phách tán.

" Ca ca, đừng mà." Nàng khóc lóc nắm lấy cánh tay Lý Duy Nguyên, " Ta vẫn luôn bên cạnh chàng." Nhưng Lý Duy Nguyên không nghe thấy điều gì, hắn rút đao, lập tức hướng về phía lồng ngực mình.

Bỗng nhiên tay hắn chạm vào một thứ. Mấy ngày trước, Lý Lệnh Uyển có đi đến chùa Thừa Ân, trước lúc nàng gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, ông ta đã đưa cho nàng một sâu chuỗi Phật.

Bởi vì nhiều ngày qua, hắn vì quá đau khổ không còn muốn sống tiếp trên thế gian này nữa. Căn bản hắn không còn tâm trạng nào quan tâm những chuyện khác. Nhưng hiện giờ, trong đêm khuya vắng lặng hắn ôm trái tim héo mòn của mình, tâm tình bình thản vô cùng.

Lúc này hắn lại nhìn thấy sâu chuỗi này, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến rất nhiều chuyện. Sau đó hắn nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi quan tài, mở cửa phòng kêu Mộc Hương đến đây.

Mộc Hương nhanh chóng xuất hiện. Lý Lệnh Uyển vẫn đứng một bên khóc lóc thảm thương. Vừa rồi nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên muốn tìm đến cái chết, thời khắc đó nàng vô cùng sợ hãi.

Đột nhiên sau đó nàng lại nghe thấy Lý Duy Nguyên hỏi Mộc Hương: " Ngày ấy tiểu thư đi đến chùa Thừa Ân, gặp mặt Đại Giác Pháp Sư nàng đã nói những gì? Một chữ cũng không được bỏ sót, mau nói cho ta biết."

Nhưng ngày ấy Mộc Hương bị Lý Lệnh Uyển đuổi ra ngoài, hơn nữa hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nàng ta không thể nghe thấy được chuyện gì.

Bất quá Mộc Hương vẫn kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn có những chuyện hai nha hoàn lúc ấy đi theo nàng ta đã biết được chuyện gì.

Lúc này Lý Lệnh Uyển mới biết được, hai nha hoàn đó có thể đọc được khẩu hình miệng của mình. Cho dù ngày ấy, bọn họ không nghe thấy gì nhưng vẫn có thể nói rõ những lời nói của nàng và Đại Giác Pháp Sư. Thậm chí một chữ cũng không bỏ sót.

Lý Duy Nguyên nghe xong, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Sau đó không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, liền xoay người đi đến quan tài bế thi thể Lý Lệnh Uyển lên, hắn phân phó Cẩn Ngôn: " Mau chuẩn bị xe ngựa."

Hắn muốn trong đêm đưa thi thể nàng đến gặp Đại Giác Pháp Sư. Bởi vì trong lòng kích động nhiều ngày qua hắn không suy nghĩ được chuyện gì, bỗng nhiên vừa rồi có một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn.

Trong lòng hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ, hắn nghi ngờ Đại Giác Pháp Sư sớm đã biết hết tất cả mọi chuyện, có lẽ ông ta sẽ có biện pháp cứu Lý Lệnh Uyển.

Chỉ cần ông ta có thể làm cho nàng sống lại, cho dù có bắt hắn trả giá như thế nào hắn nguyện lòng đánh đổi.

——-————-//—//——————-

* Editor: thấy tâm trạng Nguyên ca như vậy rất giống bài hát " Giấc mộng của hai thế giới" ghê! Tớ đó có để link trên đầu chương các bạn vừa nghe vừa đọc truyện nhé!!
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc