Lý Lệnh Uyển nhìn về phía Thuần Vu Kỳ. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của nàng, thật sự có lúc nàng từng nghĩ đến việc, nếu như nàng thành thân cùng Thuần Vu Kỳ, với năng lực của hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng.
Hơn nữa Lý Duy Nguyên cũng không thể trói buộc nàng bên cạnh hắn nữa. Nhưng nàng không thể tự lừa dối bản thân mình, người nàng yêu là Lý Duy Nguyên, nàng không có bất kỳ cảm giác nào với Thuần Vu Kỳ.
Việc thứ nhất nàng không muốn làm tổn thương Lý Duy Nguyên, còn việc thứ hai nàng cũng hiểu bề ngoài Thuần Vu Kỳ là một con người ôn hoà nhã nhặn, nhưng bên trong hắn cũng có dục vọng chiếm hữu rất lớn.
Cho dù nàng ở lại bên cạnh Thuần Vu Kỳ, cũng giống như chuyển đến một nhà giam khác mà thôi.
Lý Lệnh Uyển bình tĩnh nhìn Thuần Vu Kỳ, nói: " Thuần Vu công tử, trước tiên ta cảm ơn ân cứu mạng của huynh, ta luôn khắc sâu trong lòng ân tình này. Ta cũng cảm ơn tình cảm của huynh dành cho ta, tất cả ta đều cảm nhận được. Nhưng thật xin lỗi, tình cảm của huynh ta không thể nào nhận lấy, cũng không có khả năng đáp lại. Cho nên sau này, chuyện hôn sự của chúng ta hãy chấm dứt đi. Tương lai nhất định huynh sẽ gặp một người tốt hơn ta, người đó sẽ yêu thương huynh suốt cả đời."
Ánh mắt Thuần Vu Kỳ tối sầm lại, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Kỳ thật hắn biết rõ nàng không dành tình cảm cho mình, nàng cũng đã nói rõ với hắn rất nhiều lần.
Nhưng khi ấy, hắn không muốn để tâm, hắn chỉ muốn yêu thương nàng, chờ nàng gả cho hắn qua một thời gian sau nàng cũng sẽ yêu hắn.
Chỉ là hiện giờ, nàng lại đứng trước mặt Lý Duy Nguyên nói với hắn như vậy. Hơn nữa, nàng còn cố tình để cho hắn nhìn thấy nàng cùng Lý Duy Nguyên thân mật ra sao...
Thuần Vu Kỳ nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn ghen trong lòng mình. Nhưng hắn quá yêu nàng, cho dù lúc trước hắn có khả năng tự chủ tốt như thế nào, giờ phút này trong lòng hắn chỉ là sự ghen tuông cùng phẫn nộ. Cho nên khi hắn mở mắt lên, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như cũ.
" Ta không đồng ý huỷ bỏ mối hôn sự này." Giọng nói hắn có chút bình tĩnh, nhưng đôi tay hắn sớm đã nắm chặt thành đấm.
Tuy rằng vừa rồi, Trường Thanh nhanh chân đến ngăn cản thanh kiếm của Mộc Hương, nhưng trên mu bàn tay vẫn bị kiếm chạm phải, có máu chảy ra. Bất quá hắn cố ý giấu đi mà thôi.
Không giấu đi thì còn có thể làm như thế nào? Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng liều mạng chạy về phía Lý Duy Nguyên, còn muốn nàng quay lại đây băng bó vết thương cho mình sao?
Hắn không thể đứng trước mặt Lý Duy Nguyên thể hiện ra dáng vẻ đau khổ cùng mất mát của mình. Làm như vậy chẳng khác nào hắn đã nhận thua.
Vì vậy hắn dùng bàn tay trái lau nhẹ vết máu trên mu bàn tay phải, kiên định nói: " Ta vĩnh viễn cũng không đồng ý huỷ bỏ mối hôn sự này, cho nên cuối cùng nàng vẫn sẽ là thê tử của ta."
Lý Duy Nguyên lạnh lùng đáp lại: " Đó là do một mình ngươi tình nguyện. Sau khi trở về ta sẽ viết một bức thư từ hôn kêu người đưa đến cho ngươi. Mối hôn sự này, chúng ta không cần."
Hiện tại toàn bộ Lý phủ đều do một tay Lý Duy Nguyên nắm quyền. Hơn nữa, lời huynh trưởng giống như phụ thân, cho nên mối hôn sự của Lý Lệnh Uyển hắn có thể tự mình làm chủ. Thậm chí, thời gian gần đây hắn đã suy tính muốn viết thư từ hôn đưa đến Vĩnh Hoan Hầu Phủ.
Dứt lời, Lý Duy Nguyên liền kéo tay Lý Lệnh Uyển: " Uyển Uyển, trở về cùng ca ca." Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn cứ đứng yên.
" Ta không muốn trở về," thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng đầy kiên quyết, " Ta không muốn sống một cuộc sống không có tự do, ta phải rời khỏi nơi này."
Lúc Lý Duy Nguyên quay người lôi kéo nàng đi, thì hắn lại nghe thấy nàng nói những lời này, hắn vô cùng bất ngờ.
Ngay sau đó hắn từ từ quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hắn cực kỳ u ám: " Uyển Uyển, nàng vừa nói cái gì?"
Dáng vẻ khi tức giận của Lý Duy Nguyên nàng đã gặp qua vài lần, cho nên khi nàng nhìn thấy hắn giận dữ như vậy, trong lòng nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng nàng cố gắng áp chế nổi sợ hãi trong lòng mình xuống, nhìn thẳng vào hắn, nói: " Ta nói ta không muốn trở về. Ta muốn rời khỏi nơi đây, ta muốn quay về nơi thuộc về mình."
" Nàng muốn đi đâu?" Lý Duy Nguyên nắm chặt tay nàng, ánh mắt hắn càng ngày càng âm trầm, " Nàng muốn rời khỏi ta sao?"
Lý Lệnh Uyển gật đầu, đáp: " Mấy ngày qua, chàng cũng đã nhìn thấy khi ta ở bên chàng không có ngày nào ta được vui vẻ. Chàng cứ như vậy, luôn giam lỏng ta, ta cảm thấy không vui vẻ mà chính chàng cũng vậy, cả hai ta chỉ đang dằn vặt nhau thôi. Cách đơn giản nhất là chàng hãy buông tay đi, trả tự do cho ta không phải tốt hơn sao? Nếu một ngày nào đó có duyên gặp lại, chúng ta còn có thể bình tâm ngồi xuống uống một ly trà, giãi bày tâm sự."
Ý của nàng chính là muốn chia tay. Bất quá con người nàng tương đối yếu lòng, cho nên nàng không thể trực tiếp nói thẳng với hắn nàng muốn chia tay, vì vậy nàng phải uyển chuyển nói những lời mềm mỏng với hắn.
Mặc dù nàng đã uyển chuyển nói như vậy, nhưng nghe vào tai Lý Duy Nguyên, thì giống như có một thanh kiếm đâm sâu vào trái tim hắn, ngay cả lục phủ ngũ tạn đều xuất huyết. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của mình cũng mang theo mùi vị của máu tanh.
" Chừng nào ta còn sống, nàng không được phép đi đâu hết." Hắn trầm mặc, nhưng lời nói vô cùng lạnh lùng, làm cho người khác nghe thấy cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Lời nói này chứa đựng một sự sợ hãi cũng như vài phần thỉnh cầu. Lý Lệnh Uyển nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Mặc dù như vậy, nàng vẫn không muốn ở lại bên cạnh Lý Duy Nguyên.
" Ta chịu đựng đủ rồi." Nàng cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lý Duy Nguyên, giọng nói có chút nghẹn ngào, " Ta là con người, một người đang sống, không phải là một con chim. Kể cả chim chốc cũng không thích bị người khác giam cầm mãi trong lồng, nó cũng muốn tự do bay nhảy trên bầu trời xanh. Chàng có bao giờ tôn trọng ý muốn của ta chưa? Ta đã nói với chàng rất nhiều lần ta không thích bị người khác trói buộc, cũng không muốn bị giam lỏng. Có bao giờ chàng nghe lời ta nói không? Chàng dựa vào cái gì muốn ta phải ngoan ngoãn chịu đựng cuộc sống như vậy?"
Nói đến đây, những cảm xúc kích động từ trong xương cốt bùng phát ra ngoài, nàng không muốn nhẫn nhịn nữa.
Nàng xoay người nhìn về phía Thuần Vu Kỳ, trong mắt đong đầy nước mắt, nói: " Còn huynh nữa. Ta cũng đã nói rất rõ ràng, ta không muốn thành thân với huynh, nhưng vì sao huynh luôn không nghe theo ý muốn của ta, tự ý đến Lý gia cầu hôn? Lại tự tiện làm chủ định ra mối hôn sự này? Huynh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta không? Hay là huynh cho rằng, chỉ cần huynh yêu ta là đủ rồi, hiện tại ta không có cảm giác với huynh, chỉ cần ta gả cho huynh, sống cùng nhau một thời gian dài, ta sẽ có cảm giác với huynh sao?"
Thuần Vu Kỳ nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị, muốn lên tiếng giải thích, nhưng hắn chưa kịp mở lời, thì Lý Lệnh Uyển đã lên tiếng trước: " Đủ rồi, ta không muốn nghe huynh giải thích gì nữa."
Sau đó nàng lại nhìn sang Lý Duy Nguyên: " Ta cũng không muốn nghe chàng nói điều gì. Ta phải đi, ta phải rời khỏi nơi này, cả hai người ta không lựa chọn ai hết. Chỉ mong sao cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại." Dứt lời, nàng muốn xoay người rời khỏi đây.
Nhưng đáng tiếc, nàng không thể đi. Bởi vì Lý Duy Nguyên vẫn luôn nắm chặt cánh tay nàng, hắn nói: " Nàng không được đi."
Tuy rằng sắc mặt hắn vô cùng hung ác, giọng nói lạnh lùng, nhưng ánh mắt hoảng loạn đã bán đứng hắn. Bề ngoài hắn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối: " Nàng không thể đi. Uyển Uyển, đừng rời khỏi ta."
Sau đó giọng nói của hắn càng ngày càng trầm xuống: " Uyển Uyển, ca ca cầu xin nàng, nàng đừng đi."
Nàng rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: " Ta chịu đựng đủ rồi. Thật sự ta không muốn ở bên cạnh chàng nữa, ta cũng không muốn quay về cái nhà giam kia. Cầu xin chàng, để ta đi đi."
Hiện tại nàng lại yếu lòng, nhưng nàng không tin Lý Duy Nguyên có thể thay đổi mọi thứ vì nàng. Nếu như nàng trở về, chẳng phải hắn vẫn sẽ giam lỏng nàng như trước? Bất quá cái lồng chim kia sẽ được nới ra một chút.
Nhưng Lý Duy Nguyên làm sao có thể dễ dàng buông tay nàng? Hắn không màng sự phản kháng của nàng, cúi người bế nàng lên quay trở về xe ngựa.
Hắn muốn nhanh chóng đưa nàng trở về Lý phủ. Chờ sau khi quay về hắn sẽ thỉnh tội với nàng sau. Nếu nàng không thích ở lại Di Hoà Viện, hắn sẽ sai người xây dựng nơi khác, chỉ cần nàng đừng rời khỏi hắn là được.
Còn chuyện gì quan trọng hơn nàng, chẳng phải nàng nhất quyết rời khỏi hắn thì người đau lòng chỉ có mình hắn thôi sao?
Nhưng hắn vác nàng đi được hai bước, liền nghe thấy Thuần Vu Kỳ quát lớn: " Thả nàng ra."
Hiện giờ mọi sự chú ý của Lý Duy Nguyên đều tập trung lên người Lý Lệnh Uyển, hắn chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm Thuần Vu Kỳ nói gì?
Cho dù hắn có nghe thấy tiếng quát lớn của Thuần Vu Kỳ, cũng xem như không nghe thấy, bước chân cũng không dừng lại, hắn bế Lý Lệnh Uyển đi về phía xe ngựa.
Lý Lệnh Uyển không thể thoát khỏi vòng tay của Lý Duy Nguyên, trong tình thế cấp bách nàng tức giận bấu chặt vào vai hắn, hung hăng cắn lên vai hắn.
Vết cắn này nàng dùng nhiều sức hơn khi cắn Thuần Vu Kỳ. Thậm chí vai hắn bị nàng cắn đến mức chảy máu, bất quá hắn chỉ rên lên một tiếng, cho dù như thế nào hắn cũng không thả nàng xuống,tiếp tục tiến về phía trước.
So với chuyện mất đi nàng, thì đau đớn này có là gì?
Thuần Vu Kỳ vô cùng tức giận. Hắn phất tay, ý bảo hộ vệ của mình tiến lên. Hắn muốn đoạt lại Lý Lệnh Uyển từ trong tay Lý Duy Nguyên. Hơn nữa, hắn cũng muốn hôm nay Lý Duy Nguyên phải phơi thây ở nơi đây.
Mặc dù vừa rồi, hắn bị Lý Lệnh Uyển lớn tiếng trách móc như vậy. Quả thật lúc ấy trong lòng hắn cũng có chút áy náy, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy Lý Duy Nguyên muốn đưa nàng rời đi thì sự áy náy đó đã bị sự ghen tuông áp chế.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ yêu thương chăm sóc nàng cả đời, hắn không tin tấm chân tình này của mình không làm nàng động lòng.
Nếu như cứ để cho Lý Duy Nguyên đưa nàng đi, có lẽ suốt đời này nàng sẽ không động lòng với hắn nữa. Sau khi suy tính cẩn thận, tất nhiên hắn muốn cướp lại nàng.
Đám hộ vệ của Thuần Vu Kỳ đã rút kiếm tiến lên phía trước, bên này Mộc Hương cũng nhanh chóng chỉ thị đám người của mình tiền lên. Hai bên giao đấu vô cùng kịch liệt.
Lý Duy Nguyên đã bế Lý Lệnh Uyển đến xe ngựa, hắn đặt nàng ngồi lên cạnh xe, sau đó lại phân phó Tiểu Phiến: " Trông chừng tiểu thư cho thật tốt."
Nhưng Lý Lệnh Uyển không muốn lên xe ngựa, nàng nắm chặt thành xe, nhất quyết không chịu đi vào bên trong.
Lý Duy Nguyên cố gắng kéo nàng vào trong, hắn vuốt nhẹ gương mặt nàng, nói: " Ở bên ngoài nguy hiểm lắm. Nghe lời ta, nàng vào trong xe ngồi trước đi, chờ sau khi trở về chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
Tiếng đao kiếm vang lên không ngừng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Ngay trước mắt nàng chính là cảnh tượng hai bên giao tranh, kẻ sống người chết, máu chảy khắp nơi. Đó không còn là hình ảnh chiếu trên tivi nàng từng xem, tất cả mọi thứ đều là sự thật. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy tay chân mình trở nên lạnh lẽo, tay nắm thành xe cũng run lên.
Phía đối diện, Thuần Vu Kỳ lạnh giọng phân phó Trường Thanh: " Lấy cung tên đến đây."
Thuần Vu Kỳ chính là một tay thiện xa. Tài bắn cung của hắn vô cùng cừ khôi, ngay cả một con chim đang bay trên bầu trời cao, hắn cũng có thể chuẩn xác bắn trúng nó.
Trường Thanh vâng một tiếng, nhanh chân đi về phía tuấn mã, lấy một bộ cung tên mang đến cho Thuần Vu Kỳ.
Đây chính là bộ cũng tên Thuần Vu Kỳ thường sử dụng, cây cung này trọng lượng tầm hai mươi cân, người bình thường không thể dễ dàng sử dụng được nó. Tuy rằng bề ngoài Thuần Vu Kỳ nhìn có vẻ không cường tráng lắm, nhưng động tác khi hắn vươn cung rất dễ dàng.
" Tên." Thuần Vu Kỳ khẽ nói. Trường Thanh nhanh tay đưa một mũi tên cho hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy mũi tên Trường Thanh đưa đến, hắn lại nói: " Đổi một mũi tên khác."
Sắc mặt Trường Thanh chợt thay đổi, nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng đáp ứng. Sau đó lấy một mũi tên được đựng trong hộp gỗ, cung kính đặt lên tay Thuần Vu Kỳ.
Hộ vệ của Vĩnh Hoàn Hầu phủ bình thường sử dụng hai loại tên. Một loại là mũi tên bình thường, loại còn lại trên đầu tên hình tam giác, bao xung quanh là những chiếc gai nhọn sắc bén.
Phàm chỉ cần kẻ nào bị trúng tên, sẽ chết ngay lập tức. Huống chỉ mũi tên vừa rồi còn tẩm thuốc độc.
Loại tên này chỉ có ba mũi, được hộ vệ của Vĩnh Hoan Hầu Phủ sử dụng trong những nhiệm vụ quan trọng, ví như muốn giết chết kẻ địch. Nhưng hiện tại, vì sao thế tử lại muốn... Trường Thanh chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn tiếp nữa.
Lúc này Thuần Vu Kỳ vươn cung đặt mũi tên đó vào trong, hắn nheo một mắt nhắm chuẩn xác về phía lồng ngực của Lý Duy Nguyên.
Mối thù cướp thê tử, không thể đội trời chung. Hôm nay hắn phải giết chết Lý Duy Nguyên. Sau khi canh chuẩn xác hắn liền bắn tên, trong chớp mắt mũi tên lao nhanh về phía Lý Duy Nguyên.
———————//—//——————-
* Tác giả có lời muốn nói: Tất nhiên kẻ ngốc cũng biết tức giận, huống hồ chi là Uyển Uyển. Có đôi lúc nàng cũng biết tức giận....