Tuy rằng năm nay trong Lý phủ xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng không khí cuối năm vẫn càng ngày càng trở nên náo nhiệt.
Hôm nay sau khi tan triều trở về, Lý Duy Nguyên cầm trong tay một chậu hoa thủy tiên. Hắn đặt chúng vào trong chậu sứ, còn điểm thêm trên mặt chậu vài viên đá nhỏ.
Lý Duy Nguyên đặt chậu hoa trên bàn dài, rồi chỉnh góc cho thích hợp, hắn quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển cười nói: " Gần đây tuyết rơi khá nhiều, cây cối đều trở nên cằn cỗi, nếu trong phòng được đặt một chậu hoa sẽ làm cho tâm tình nàng dễ chịu hơn."
Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn đến chậu hoa thủy tiên. Thời tiết vẫn còn lạnh, hoa thủy tiên chưa nở rộ hết, trên cành điểm những nụ hoa xanh biếc. Bất quá vẫn có vài nụ đã hé mở, hoa trắng nhụy vàng nhìn cực kỳ thanh tao.
Nàng không đáp lời Lý Duy Nguyên. Tuy rằng gần đây, mối quan hệ giữa hai người bọn họ có cải thiện hơn một chút, thỉnh thoảng hắn nói gì nàng sẽ đáp lại vài câu, nhưng tóm lại vẫn không thể thân thiết như ngày xưa.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, thái độ của nàng đối với hắn chẳng còn giống như ngày trước, hắn cảm thấy vô cùng mất mát và đau khổ. Cho nên hắn luôn cố gắng cứu giãn mối quan hệ này.
Có lẽ do thời tiết trở lạnh cộng thêm tâm tình không tốt sẽ rất dễ nhiễm bệnh phong hàn. Hai ngày trước nàng vừa mới bệnh một trận, hiện giờ nàng lại bị nghẹt mũi.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng mặc váy áo thêu hoa lan màu tím, càng tôn lên da vẻ trắng nõn của nàng, trên cổ còn choàng thêm một cái khăn choàng làm từ lông hồ ly. Chỉ là nhìn nàng gầy đi không ít, đôi mắt cũng to hơn, thật làm cho hắn vô cùng thương tiếc.
Hiện tại nàng ngồi trên giường thấp gần cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách. Vẻ mặt của nàng đã đỡ tiều tuỵ hơn nhiều.
Nàng đang bị bệnh cho nên cơ thể không còn chút sức lực nào nữa, cũng không có tinh thần. Hơn nữa trong noãn các này rất ấm áp, nàng dựa đầu lên cạnh giường, dưới thân còn đắp một tấm chăn dày làm từ lông dê, thoáng chốc nàng đã mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày đông trời thường tối sớm, sau một giấc ngủ dài, nàng mở mắt ra bên ngoài cũng đã sụp tối, Lý Duy Nguyên tan triều đã liền đi đến đây.
Hắn ngồi trên mép giường từ từ cởi giày ra, hắn đưa tay ôm toàn bộ cơ thể nàng vào lòng. Hắn lấy quyển sách trong tay nàng đặt qua một bên, nói: " Trời đã tối rồi, cũng nên thắp đèn thôi, nhưng chung quy vẫn không nên đọc sách vào thời điểm này sẽ không tốt cho mắt đâu."
Kỳ thật trong noãn các tuy đã thắp đèn, nhưng cũng không thể nói là sáng như ban ngày, nếu đọc sách vẫn có thể nhìn thấy chữ, bất quá hắn không muốn nàng hao tâm tổn sức mà thôi.
Hắn cúi đầu, cúi đầu đặt vào hỏm cổ nàng, ngửi mùi hương giống như mùi hoa ngọc lan trên người nàng, hắn hỏi nàng: " Uyển Uyển, buổi sáng hôm nay nàng có đi dạo chơi trong phủ không?"
Trước đó vài ngày, Lý Duy Nguyên đã an bài xong tất cả mọi chuyện trong Lý phủ, ngay cả hạ nhân cũng đã thay đổi hết.
Hiện giờ trong ngoài Lý phủ có thể nói là đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cho nên hắn cũng an tâm hơn rất nhiều, vì vậy hắn đã cho phép nàng tự do đi lại trong Lý phủ.
Chỉ là bên cạnh nàng lúc nào cũng phải có người của hắn, mỗi giờ mỗi phút bọn họ phải báo cho hắn biết nhất cử nhất động của nàng.
Vì vậy nàng cảm thấy bản thân mình đang sống một cuộc sống giống như cá chậu chim lồng, chỉ là hiện giờ cái lồng sắt này được nới rộng ra một chút mà thôi.
" Không có." Nàng lười biếng trả lời hắn: " Thời tiết lạnh, ta lười đi ra ngoài."
Nàng thật là không có tiền đồ gì mà chỉ giống một chú ếch xanh bị người khác trùng qua nước ấm vậy. Hiện tại nàng không hiểu do bị bệnh, hay là vì do buồn phiền trong lòng, nàng càng cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào cả, cũng lười biếng phản kháng. Hơn nữa, nàng không còn muốn mở miệng nói chuyện, mỗi ngày chỉ biết ngồi ngây ngốc thất thần trong phòng.
Mọi thay đổi của nàng, Lý Duy Nguyên đều âm thầm cảm nhận được, hắn vô cùng lo lắng. Trước kia nàng giống như một đóa hoa hướng dương xinh đẹp, gặp chuyện lớn gì nàng sẽ tựa vào lòng hắn khóc một trận, sau đó nàng sẽ trở lại bình thường, lại cực kỳ lạc quan. Nhưng hiện nay, tinh thần nàng càng ngày càng trở nên sa sút.
Nàng cũng không giống như trước đây ra sức phản kháng hắn nữa, nhưng nàng đã không còn vui vẻ kêu hắn là ca ca, thậm chí không còn tươi cười với hắn nữa. Cả người nàng dường như không còn chút sức sống nào.
Trong lòng có chút hốt hoảng, hắn ngẩng đầu hoảng loạn tìm kiếm đôi môi nàng, hắn muốn cùng nàng môi lưỡi triền miên. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Lý Lệnh Uyển cũng không đẩy hắn ra. Cho dù nàng muốn cũng không thể làm được, bởi vì hai tay nàng đã bị hắn gắt gao giữ lấy, nàng đành phải để cho hắn tuỳ tiện tàn sát đôi môi mình.
Lý Duy Nguyên hôn nàng một lúc, sau đó hắn từ từ rời khỏi môi nàng, vùi đầu vào hỏm cổ nàng, âm thầm thở dài, nói: " Uyển Uyển, nàng vẫn không đáp lại ta." Lý Lệnh Uyển cũng không lên tiếng trả lời.
Trước kia hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, mỗi lần bọn họ hôn nhau, trong lòng nàng rất vui sướng tất nhiên sẽ đáp lại hắn. Nhưng bây giờ, chỉ có một mình hắn tình nguyện mà thôi. Thậm chí nàng còn không muốn hắn đụng vào người nàng.
Lý Duy Nguyên ôm chặt nàng vào lòng, hận không thể cứ như vậy đem cả cơ thể nàng hoà nhập vào xương cốt của mình, chỉ có như thế nàng mới vĩnh viễn không thể rời xa hắn.
Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút bất an. Mặc dù bây giờ hắn có ôm chặt lấy nàng. Hắn cũng hiểu rõ, nội tâm của nàng càng ngày càng xa cách hắn.
" Uyển Uyển," hắn thấp giọng gọi nàng: " Nàng không phải thích nhất là hoa mai sao? Chờ dùng bữa tối xong, ca ca đưa nàng đi ngắm hoa mai, có được không?"
Lý Lệnh Uyển cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng. Bởi vì nàng còn chưa khỏi bệnh, cho nên mấy ngày nay Lý Duy Nguyên đều phân phó nhà bếp làm những món ăn thanh đạm cho nàng dùng, cũng kèm theo vài món tráng miệng.
Lý Duy Nguyên đối sinh hoạt hằng ngày của Lý Lệnh Uyển vô cùng quan tâm cẩn thận, thậm chí ngay cả những việc Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc không nghĩ đến, hắn sẽ nghĩ đến trước tiên, hắn luôn dặn dò các nàng phải chăm sóc Lý Lệnh Uyển thật tốt.
Mỗi lần hắn tan triều trở về luôn đi đến gặp mặt Lý Lệnh Uyển, cùng nàng dùng bữa tối, đợi nàng ngủ say hắn mới quay về tiểu viện của mình.
Buổi sáng trước khi hắn đi, nhất định sẽ đến Di Hoà Viện một chuyến, hỏi các nha hoàn tối qua nàng ngủ có ngon giấc không, sau đó hắn mới an tâm đi đến Công Bộ.
Mặc dù hắn có cố gắng như thế nào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nàng càng ngày càng xa cách mình.
Chờ sau khi hai người dùng bữa xong, Lý Duy Nguyên liền đi đến phòng ngủ lấy một cái áo choàng khoát lên người Lý Lệnh Uyển, lại tiếp nhận lò sưởi nhỏ trong tay của Tiểu Phiến đặt vào tay nàng, còn hắn cũng nhanh khoát áo choàng vào, nắm tay nàng bước ra cửa.
Vừa rời khỏi phòng, Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua người mình, khiến cho mặt nàng có chút đau rát. Nàng liền co người lại.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy như vậy, hắn xoay người đưa tay kéo mũ trùm đầu của nàng lại. Mũ trùm được viền một vòng lông hồ ly trắng, đem phân nửa khuôn mặt tú lệ của nàng che khuất, càng hiện rõ sắc mặt nhợt nhạt của nàng.
Trong lòng hắn chợt trầm xuống, nhưng cũng không lên tiếng nói gì, hắn đưa tay kéo nàng tựa vào trong lồng ngực mình, hai người sánh bước đi trên dãy hành lang dài.
Hoa viên của Lý phủ không trồng quá nhiều cây cảnh, bất quá chỉ có một vài cây mai mà thôi. Hai ngày trước trời còn có tuyết rơi, thời tiết ngày càng âm u, vì vậy những cây mai đều không thể nở hoa.
Tuyết trắng bao phủ những nụ hồng mai, trên cành cây lá khô héo úa, hành lang được treo những chiếc đèn lồng sáng chói giống như một quả cầu pha lê trong suốt.
Cho dù hiện giờ tâm trạng của nàng tĩnh lặng như nước, nhưng khi bắt gặp hình ảnh lung linh như vậy, cũng khó tránh khỏi việc ngẩn người một lúc.
Trước mắt nàng chính là những cây hồng mai, trên từng nhánh cây còn treo những chiếc đèn lồng nhỏ xinh giống như những viên dạ minh châu.
Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh nàng, một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại khoát eo nàng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi nàng: " Uyển Uyển, nàng thích không?"
Thời tiết lạnh lẽo như vậy, càng làm cho cơ thể nàng lạnh buốt, nhưng khi hơi thở của hắn phả lên má nàng thật là nóng bức.
Lý Duy Nguyên khẽ cắn nhẹ vành tai tinh xảo của nàng, hôn lên hỏm cỗ trắng nõn của nàng, dịu dàng nói bên tai nàng: " Uyển Uyển, chỉ cần nàng vui, nàng muốn điều gì ca ca sẽ cũng sẽ làm cho nàng."
Hắn lại thấp giọng cầu xin nàng: " Uyển Uyển, nàng yêu ta, có được không? Ta xin nàng. Ta tình nguyện để cho nàng đánh ta, mắng ta, nhưng xin nàng đừng đối xử lạnh nhạt với ta như vậy. Trong lòng ta thật sự rất khó chịu."
Lý Lệnh Uyển gắt gao nhấp môi, nhưng không đáp lời hắn. Bất quá trong đôi mắt nàng ẩn chứa vài giọt lệ.
Sau một lúc, nàng nhẹ giọng nói: " Ngày mai ta muốn đến chùa Thừa Ân."
Lý Duy Nguyên đang hôn cổ nàng chợt dừng lại, hắn hỏi: " Nàng muốn đi tìm Đại Giác Pháp Sư?" Lý Lệnh Uyển gật đầu.
" Nàng đi một mình ta không yên tâm." Tuy rằng Lý Duy Nguyên không mong nàng bước ra khỏi Lý phủ nửa bước, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hiện giờ mối quan hệ của của bọn họ quá xa cách, nếu hắn càng ngăn cản sợ rằng nàng chỉ càng đối xử lạnh nhạt với hắn hơn mà thôi.
Cho nên cuối cùng hắn cũng đành thoả hiệp: " Chờ hai ngày nữa là ngày nghỉ của ta, ta sẽ đi cùng nàng đến gặp Đại Giác Pháp Sư."
Hắn vẫn không yên tâm để nàng đi một mình, đối với hắn mà nói, hắn chỉ muốn lúc nào nàng cũng phải ở trong tầm mắt của hắn mà thôi.
Hơn nữa Đại Giác Pháp sư có thể biết trước được chuyện tương lai, mà hiện giờ Uyển Uyển lại muốn đi gặp mặt ông ta, rốt cuộc nàng dự định làm gì đây?
Trong lòng hắn có chút bất an, nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn xứ kiên trì nói: " Ngày mai ta muốn đi gặp ông ấy."
Lý Duy Nguyên trầm mặc, cúi đầu nhìn nàng. Thiếu nữ xinh đẹp đang nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Xem ra nếu hắn mà làm trái ý nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ nổi trận lôi đình.
Vì vậy Lý Duy Nguyên bất đắc dĩ đồng ý: " Được rồi, ngày mai ta sẽ phân phó người đưa nàng đến đó. Nhưng nàng phải nhớ kỹ nhất định phải trở về sớm một chút đấy."
Lý Lệnh Uyển nhẹ giọng ừ một tiếng, hắn mới thoáng yên tâm, sau đó hắn ôm chặt nàng vào lòng, sợ nàng sẽ bị lạnh, hắn còn dùng áo choàng của mình phủ kín nàng lại.
Hai người bọn họ cứ như vậy cùng nhau ngắm hoa mai. Sau một lúc, hắn mới đưa nàng trở về Di Hoà Viện, chờ nàng ngủ say hắn mới quay trở về tiểu viện của mình.
Sáng hôm sau lúc Lý Lệnh Uyển thức dậy thì Lý Duy Nguyên đã đi đến Công Bộ. Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc đưa nước đến cho nàng rửa mặt, hầu hạ nàng dùng bữa sáng.
Sau khi dùng bữa xong, liền có một tiểu nha hoà tiền vào phòng. Dáng người của tiểu nha hoàn này khá cao, đôi tay cũng khá thô.
Lý Lệnh Uyển biết rõ đây chính là người mà Lý Duy Nguyên đưa đến để trông coi nàng, tiểu nha hoàn đó tên là Mộc Hương.
Tuy rằng Mộc Hương cũng làm việc trong Di Hoà Viện, nhưng nàng ta rất hiếm khi xuất hiện trước mặt Lý Lệnh Uyển.
Mộc Hương tiền vào, cúi người hành lễ với Lý Lệnh Uyển, giọng nói trầm thấp, không chút lo lắng nào: " Đêm hôm qua, đại thiếu gia đã phân phó nô tì hôm nay phải đi cùng tiểu thư đến chùa Thừa Ân. Nô tì đã chuẩn bị xe ngựa đợi ngoài cửa phủ, mời tiểu thư lên xe."
Lý Lệnh Uyển ừ một tiếng, rồi đứng dậy. Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc vội vàng lấy áo choàng, cùng lò sưởi nhỏ đến cho nàng.
Chờ sau khi nàng bước ra ngoài cửa phủ, nàng nhanh chóng lên xe, bên trong xe ngựa đã trải sẵn đệm dày, còn có một lò sưởi vô cùng ấm áp.
" Tiểu thư, bên trong xe ngựa có một hộp điểm tâm của Quế Hương Trai, đại thiếu gia biết người thích ăn chúng, nên sáng sớm hôm nay đã căn dặn nô tì đến đó mua cho người."
Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn trong góc xe ngựa có một hộp gỗ mạ vàng trên nắp hộp còn khảm hoa văn mẫu đơn, nàng đưa tay mở nắp hộp ra.
Bên trong chia làm chín ngăn nhỏ, có bánh hoa hồng, táo dẻo, bánh vị quýt, bánh quế hoa, kẹo ngọt, toàn là những món nàng yêu thích nhất.
Lý Duy Nguyên luôn biết rõ nàng yêu thích thứ gì. Nàng chỉ yên lặng đóng nắp lại, nhẹ nhàng vén màn cửa sổ xe ngựa lên.
Nàng nhìn thấy ngoài Tiểu Phiến ra còn có Mộc Hương đi cùng hai nha hoàn nữa, thân thủ các nàng cực kỳ nhanh lẹ không giống như các nha hoàn bình thường. Phía sau còn có mười mấy người hộ vệ, có lẽ công phu cũng không phải dạng tầm thường.
Hiện giờ nàng chỉ đi ra ngoài một lúc mà Lý Duy Nguyên đã bài binh bố trận như vậy, nàng thầm tự giễu. Sau đó nàng buông màn xuống, tựa đầu vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa lắc lư di chuyển, cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Phiến nhanh tay vén màn xe ngựa lên, thấy giọng kêu nàng: " Tiểu thư, đã đến chùa Thừa Ân."
Lý Lệnh Uyển từ từ mở mắt, ngẩn người. Nàng đưa tay cho Tiểu Phiến đỡ mình xuống xe.
Sau khi xuống xe, Mộc Hương cùng hai nha hoàn nhanh chân đi theo phía sau nàng, dáng vẻ vô cùng gấp gáp giống như sợ nàng sẽ trốn mất.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ cười khổ, nàng cũng không lên tiếng nói điều gì, tay ôm lò sưởi nhỏ từ từ bước lên bậc thềm đá xanh đi đến cửa chùa.
Khi vừa bước vào chùa, nàng liền tìm một tiểu hoà thượng hỏi thăm Đại Giác Pháp Sư có ở đây không. Sau đó tiểu hoà thượng nói ông ta vẫn còn trong chùa, hiện giờ đang ở thiện phòng, tiểu hoà thượng còn tự đích thân dẫn nàng đến đó.
Đi đến thiện phòng, tiểu hoà thượng liền nhanh chân vào trong thông báo, còn nàng chỉ đứng ngoài cửa chờ đợi. Chỉ trong chút lát, Đại Giác Pháp Sư đích thân bước ra ngoài đón nàng.
" A di đà phật." Đại Giác Pháp Sư cúi người, đưa tay mời nàng vào phòng. Theo sau ông ta mới ngồi xuống, từ bi hoà ái nhìn nàng, hỏi: " Trong lòng lão nạp sớm đã đoán được việc ngài sẽ đi đến đây gặp lão nạp, cho nên lão nạp vẫn luôn ở lại đây chờ ngài. Cuối cùng thì ngài cũng đã đến."