Thủy Quang chầm chậm mở mắt, cô mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc thì không tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.
Cô còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó cô vừa từ nhà Chương Tranh Lam đi ra. Giọng nói của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”
Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ vô cùng lo lắng, sợ hãi.
Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.
Thủy Quang ngồi trong phòng chờ máy bay, cô bé con ở bên cạnh xán đến khẽ hỏi: “Chị ơi, vì sao chị khóc ạ?”
Thủy Quang nhớ mình đã nói một câu: “Bởi vì buồn quá.”
Hôm nay Thủy Quang dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, trong sân không có âm thanh gì ngoài tiếng côn trùng kêu rải rác. Cô rửa mặt xong thì đi vào thay đồ thể thao để ra ngoài chạy bộ. Nhiệt độ ở Tây An vào tháng Một xuống âm độ, cô chạy hai vòng quanh hồ trong công viên, đến khi phải thở hổn hển mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven lối đi.
Cô nhìn vầng mặt trời đang chậm rãi nhô lên từ phía chân trời, thấy người chạy buổi sáng quanh hồ ngày càng đông mới đứng dậy rời đi. Về nhà, cô tắm rửa thay quần áo, khi đang nấu cháo thì nghe thấy trong phòng của bố mẹ có tiếng động. Bà Tiêu ngủ dậy, đi ra ngoài nhìn thấy con gái, khẽ hỏi: “Sao con dậy sớm thế? Đi chạy bộ rồi à?”
“Vâng. Bố vẫn đang ngủ ạ?”
Bà Tiêu gật đầu. “Tối qua ông ấy trằn trọc cả đêm không ngủ…”
Sau sự việc đó, dường như bố cô đã già hơn rất nhiều, phần lớn thời gian ở nhà chăm hoa trồng cây nhưng tâm trạng luôn không tốt.
Thủy Quang cùng mẹ ăn sáng xong, khi đang thu dọn bát đũa thì di động báo có tin nhắn, là tin nhắn của Cảnh Cầm, bảo cô hôm nay giúp cô ấy chăm sóc em bé. “Hai ngày nay bố mẹ mình đi Hạ Môn, mình với chồng mình lại vừa nhận được thông báo phải tăng ca. Thứ Bảy còn phải tăng ca, cái công ty dở hơi này!” Cảnh Cầm kết hôn với một đồng nghiệp của cô ấy vào tháng Bảy năm ngoái, sau một năm yêu nhau. Bà Tiêu thấy con gái trả lời tin nhắn thì hỏi là ai tìm cô?
Thủy Quang nói: “Cảnh Cầm bảo con lát nữa đi đón Tư Lam.”
Bà Tiêu nghe thấy cái tên Tư Lam lại thở dài một tiếng. Tiểu Cầm đã kết hôn rồi sinh con, con gái mình thì lại lạnh lòng với chuyện tình cảm. Bà không hỏi quá nhiều về tâm sự của con gái, không phải vì không quan tâm cô và anh chàng từng đến đây đã xảy ra chuyện gì, mà vì nửa năm nay, toàn bộ tâm tư của bà đều dồn vào chuyện của chồng, không có thời gian để ý đến cảm xúc của con gái. Đến khi chuyện của chồng qua đi, bà mới chú ý đến vẻ tiều tụy trên mặt cô con gái vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Hôm đó bà đi vào ngồi xuống bên giường của con gái, nhìn thấy chiếc gối đã ướt một nửa dưới má cô, nghe thấy cô nói: “Mẹ ơi, con không sao, con chỉ là… muốn về nhà rồi.”
Con gái bà là người quật cường, khi Cảnh Lam xảy ra chuyện cũng không thấy cô mềm yếu thế này.
Thủy Quang ra ngoài gọi điện thoại cho Cảnh Cầm, nói bây giờ cô đang đến chỗ cô ấy, sau đó đi ra đầu ngõ gọi xe. Nhưng gần đến Tết, taxi cực ít, cô đứng đó đợi, chợt nhìn thấy ở cửa đại viện đối diện có người đang leo thang treo đèn lồng đỏ đón năm mới.
Cô nhớ lại Tết năm ngoái dường như mới là ngày hôm qua, chớp mắt một cái mà năm đã qua rồi, thật là nhanh. Người đang treo lồng đèn đỏ nhận ra cô, nói với sang: “Thủy Quang, sắp đi ra ngoài à?”
Cô mỉm cười, gật đầu nói “vâng”.
Nói chuyện đôi câu với người hàng xóm, mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe đi đến, Thủy Quang tạm biệt người đó, lên xe đi đến chỗ Cảnh Cầm. Cô đón chiếc xe đẩy của em bé ở dưới lầu một tòa nhà cao tầng, sau đó Tiểu Cầm lại đưa một chiếc túi lớn cho cô. “Bỉm và sữa bột, sữa bột ba tiếng uống một lần, pha bằng nước khoảng năm mươi độ…”
Thủy Quang gật đầu liên hồi. “Mình biết rồi, lần nào cậu cũng dặn nên mình thuộc từ lâu rồi.”
Âu Thiệu Hoa - chồng của Cảnh Cầm đứng ở bên cạnh, lịch sự nói: “Thủy Quang, lại phải làm phiền em rồi.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao cuối tuần em cũng không có việc gì làm.”
Sau khi cô về nhà, mẹ bảo cô thi vào một cơ quan nhà nước. Công việc này lương không cao nhưng lại được nghỉ nhiều, một tuần được nghỉ hai ngày rưỡi, mà cô trước nay vốn là người không có nhiều hoạt động giải trí. Con người ta khi nhàn rỗi thường hay suy nghĩ nên cô cũng muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý.
Sau khi hai vợ chồng Cảnh Cầm đi, Thủy Quang đắp chăn cẩn thận cho em bé, đứa trẻ mới nửa tuổi nhưng rất ngoan, không khóc không quấy, chỉ duỗi bàn tay nhỏ rồi há miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa rất giống Tiểu Cầm hồi bé, cũng có chút giống Cảnh Lam.
Tư Lam, cái tên bà ngoại của đứa trẻ đặt. Thủy Quang nhìn nụ cười của em bé càng lúc càng tươi, khẽ giọng nói: “Tư Lam, ông bà ngoại nhớ bác của con nhiều biết bao nhiêu…”
Sau đó Thủy Quang đặt bàn tay nhỏ của cậu vào trong chăn, đẩy cậu đi trên con đường nhỏ sạch sẽ, định đến quầy bán báo ở gần tiểu khu chọn hai cuốn tạp chí rồi mới về nhà. Khi trả tiền, có hai cô bé đi đến, một người trong số đó nhìn thấy Thủy Quang thì đột nhiên bịt miệng lại vẻ rất kinh ngạc, chỉ vào cô rồi nói: “Á, chị… chị rất giống người trên áp phích quảng cáo game mà em chơi!”
Người đi cùng cô bé xấu hổ kéo cô bé lại, nói với Thủy Quang: “Xin lỗi chị, bạn ấy chơi Thiên Hạ đến phát điên rồi…”
Cô bé kia cười, mắng: “Cậu mới phát điên í.”
Thiên Hạ? Thủy Quang thẫn thờ một lát, sau đó cười cười vẻ không để bụng. Cô bé đó vẫn nhìn Thủy Quang và không ngừng lẩm bẩm: “Mình thật sự cảm thấy giống mà.”
Khi rời đi, Thủy Quang còn nghe thấy một câu: “Công ty game đó hình như sắp cho ra Thiên Hạ 2 rồi, thật đáng mong chờ!”
Thủy Quang cúi đầu nhìn bàn tay trái đang đẩy xe, mỗi lần nghĩ đến anh, cơn đau trên ngón tay đã không còn nhưng dường như lại khơi ra từng cơn đau đớn trong tim.
Tư Lam, người cô nhớ đến không phải là Cảnh Lam mà là anh.
Sẩm tối, vợ chồng Cảnh Cầm đến đón con, bà Tiêu giữ họ ở lại ăn cơm. Thủy Quang chẳng thấy ngon miệng, nhanh chóng ăn xong rồi bế em bé đi bộ trong sân. Bà Tiêu nhìn theo bất giác lắc đầu. Cảnh Cầm thấy vậy liền gắp đồ ăn cho bà Tiêu, nói: “Dì à, dì đừng lo lắng cho Thủy Quang nữa.”
“… Haizz, cháu không biết đâu, Tiểu Cầm à, con bé này cố chấp lắm.”
Ông Tiêu nhấp ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Âu Thiệu Hoa rót đầy rượu cho ông Tiêu, nói sang chủ đề khác. Bà Tiêu có tâm sự trong lòng, mới ăn được mấy miếng đã buông đũa. Cảnh Cầm thấy vậy thì chỉ biết thở dài một tiếng.
Ăn cơm xong, Cảnh Cầm bảo Âu Thiệu Hoa bế con, còn cô chuyển chiếc ghế dài đến ngồi cùng Thủy Quang dưới gốc cây ở trong sân giống như khi còn nhỏ họ thường ngồi. “Thủy Quang, còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ chứ? Ăn cơm xong lại ra đây ngồi.”
“Vẫn nhớ.”
“Haizz, quên mất, trí nhớ của cậu là tốt nhất.” Đứa bé ở trong phòng có lẽ không thích bố bế nên vặn vẹo người kêu í í a a, Cảnh Cầm mỉm cười. “Âu Thiệu Hoa bế con lúc nào cũng có thể làm cho con khóc, phục anh ấy thật đấy.”
Thủy Quang cũng nhìn qua đó, khẽ mỉm cười.
Hai người nói chuyện một lát, Tiểu Cầm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, khẽ giọng nói: “Thủy Quang, cậu từng nói với mình hình như cậu đã thích người khác ngoài anh… Lúc đó mình đã có chút bất ngờ, nhưng thật lòng mình cảm thấy mừng cho cậu.” Biết cô đang nghe, Cảnh Cầm tiếp tục nói: “Tết năm ngoái, cậu nói anh ấy đến Tây An, muốn đưa anh ấy đi gặp mình nhưng hai hôm ấy mình lại phải đến nhà họ hàng chúc Tết nên không thể gặp được người cậu nói. Sau đó cậu quay lại, mình đến gặp cậu, cậu ôm mình khóc. Trong nửa năm nay, mình bận chuyện kết hôn, bận sinh con, không thể nói chuyện tử tế với cậu… Thủy Quang, vì sao… cậu và người đó… không ở bên nhau nữa?”
Thủy Quang cứ nhìn bóng cây loang lổ dưới ánh trăng. “Có lẽ chỉ là không đủ yêu… nên không thể đến cuối cùng.” Cô bỏ ra quá muộn, còn anh… khi tất cả những lời thề thốt hóa thành một câu “kết thúc nhé” thì mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thủy Quang, cậu có hận anh ấy không?”
Giọng nói của Thủy Quang rất bình tĩnh, trong đêm tối ngày đông lại có chút trống trải. “Không, chỉ có điều, mình cảm thấy rất khó chịu.”
Cô vẫn luôn tưởng rằng, năm đó nghe tin Vu Cảnh Lam qua đời đã là điều đau khổ nhất mà cuộc đời này cô phải trải qua, nhưng hóa ra không phải vậy.
Khi anh lỗ mãng xông vào cuộc sống toàn màu xám của cô, hết lần này đến lần khác khuấy động trái tim mà cô vốn dĩ cho rằng sẽ không còn dậy sóng được nữa. Đến khi cô dần thoát khỏi đầm lầy do chính mình tạo ra, bắt đầu để ý đến người khác ngoài Vu Cảnh Lam, khi cô tưởng rằng mình có thể có được một chút hạnh phúc, bắt đầu thêu dệt một chút mộng đẹp… thì đâu ngờ rằng, cái gọi là hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, mộng đẹp lại tan nhanh như vậy.
Có lúc cô muốn xông đến nói với anh, Chương Tranh Lam, cầu xin anh… Nhưng rốt cuộc cô chẳng làm gì cả.
Cảnh Cầm nghe xong, cuối cùng chỉ biết nói: “ Quang Nhi, cậu có biết trước đây mình thích cậu nói câu nào nhất không? Cậu nói: “Mình đói rồi.” Cậu luôn dễ đói, sau đó liền ấn bụng kêu đói quá, muốn ăn thứ gì đó.” Cô luyện võ nên phải vận động nhiều, trước nay là người dễ đói nhất trong số bốn người họ. Lúc này Tiểu Cầm lại nói: “Khi đó anh thường để một ít đồ ăn vặt trong túi… Có một lần bị nữ sinh trong lớp tìm thấy kẹo bảy màu, anh bị cười mấy ngày liền. La Trí thì luôn gây chuyện, còn mình luôn muốn vượt qua anh trai… Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao.”
Đúng vậy, nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao.
Cô sẽ nói câu “em thích anh, Vu Cảnh Lam” muộn một chút, cô sẽ không gọi điện cho anh vào hôm đó… Cô cũng sẽ không quen biết Chương Tranh Lam…
Ngày Hai mươi ba tháng Chạp, Tây An có tuyết rơi, khi Thủy Quang tan làm, tuyết đã tích thành một lớp mỏng. Giữa đường nhận được điện thoại của La Trí, nói ngày mai anh sẽ về.
La Trí vẫn ở thành phố đó, sự nghiệp của anh ngày càng khởi sắc. Lúc mới đến chỗ cô, anh nói là ở đó có tiền đồ, dù sao cũng là thành phố lớn số một, số hai cả nước, nhưng nói cho cùng, anh qua đó vì lo lắng cho cô. Sau này cô quay về Tây An, La Trí không hỏi nhiều, chỉ nói, em ở nhà cũng tốt.
Thủy Quang không biết thế nào mới được coi là tốt, nhưng cô thật sự thấy mừng vì La Trí có thể gây dựng được sự nghiệp cho mình, đâu có giống cô, đến đến đi đi, cuối cùng chẳng được tích sự gì.
Thủy Quang nói với anh, Tây An tuyết rơi rồi.
La Trí cười, nói: “Vậy khi anh quay về, chúng ta có thể chơi ném tuyết.” Sau đó anh nhờ cô nói với bố mẹ anh rằng anh sắp về, trước đó anh đã gọi điện cho họ nhưng chẳng ai nghe máy, xem ra họ đã đi đánh mạt chược cả rồi.
Thủy Quang nói “vâng”, cười rồi dập máy. Cô nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn, lấy chiếc ô trong túi ra. Nhìn một mảng trắng mờ mịt phía trước, cô nghĩ không biết trận tuyết này sẽ rơi bao lâu?