Buổi sáng Đường thi vừa vươn vai thức dậy cũng là lúc nhà người ta dọn cơm trưa ra ăn. Nhìn sang bên cạnh không thấy Quang Anh cô đoán chắc anh ấy đã đi làm rồi.
Nghĩ lại buổi tối hôm qua đúng là nực cười. Với kinh nghiệm của cô sao cuối cùng lại để Quang Anh lừa một cách trắng trợn như vậy? Thật là mất mặt. Sau này, nếu trường hợp này xảy ra nữa cô nhất định sẽ đề phòng.
Vệ sinh cá nhân xong cô bước xuống nhà. Thấy trống huơ trống hoác. Cô liền cất giọng gọi:
- Hạ quản gia!
Không có ai trả lời.
Cô đi ra chỗ phòng khách thấy tivi đang bật. Vội vàng bĩu môi nghĩ thầm:
- Bà già này hễ không có chủ là lại nổi bản tính lười ra.
Rồi không thèm đoái hoài gì đến, cô đi đến chỗ bình nước. Rót một cốc….nhưng lạ chưa kìa. Ngay đến một giọt cũng không có. Thật là quá quắt mà. Dù gì cô cũng là cấp trên của bà ta, là người đưa lương cho bà ta hàng tháng, vậy mà ngay đến cả nước bà ta cũng không cho cô uống. Đường thi tức quá tay chống nạnh, không thèm nhìn mặt bà ta mà hét lớn:
- Này. Tôi không biết ở nhà cũ, bà mẹ chồng già của tôi đã dạy bà như thế nào, nhưng đến đây rồi bà cũng cần phải tỏ ra biết điều một tí đi. Đừng cho rằng bà sống ở nhà mẹ chồng tôi, cưỡi lên đầu lên cổ bà ta thì được, còn đến đây. Phân định rõ ràng, một là một, hai là hai…Nếu không nghe lời tôi, tôi cắt giảm biên chế đưa bà về quê đấy.
Không khí vẫn im lặng.
Hạ quản gia thường ngày đúng là có hơi vô lễ nhưng tính khí chua ngoa cũng chẳng kém cô là mấy. Nếu cô nói những lời như thế này, theo lẽ thường bà ta đã chém lại cô như chém một miếng chả rồi. Làm gì có chuyện im hơi lặng tiếng như là chết rồi thế này.
Khoan đã.
Đường Thi từ từ quay người lại. Trong đầu cô đang có một ý nghĩ: Biết đâu bà ta đột tử thật thì sao? Dạo này khí hậu trái đất thay đổi, gió độc cũng không phải là ít.
Nhưng khi vừa quay người lại thì cô đã nhìn thấy khuôn mặt “không phải ngày nào cũng được nhìn thấy” của bà mẹ chồng. Cô đang nghĩ có phải sáng nay mình bước chân trái xuống giường không? Hay là đêm qua mình mơ cái gì đấy đồi trụy chẳng hạn.
Không. Chắc chắn trên đầu cô đang có một ngôi sao quả tạ ngàn cân chiếu xuống.
Đường thi thấy các cơ trên mặt mình giật giật vài cái. Cuối cùng cô cũng nặn ra được một nụ cười hoàn mĩ. Đảm bảo rằng từ bé đến giờ, đây là nụ cười mà cô phải vận nội công nhiều nhất. Cộng với nụ cười này là đôi bàn tay vẫy vẫy:
- Con chào mẹ!.
Bà Trinh lườm xéo Đường Thi một cái. Trong đầu bà giờ đây vẫn là câu nói lúc nãy của cô ta. Cái gì mà bà mẹ chồng già? Năm nay bà mới có 49, chưa bước sang 50 chưa thể gọi là già được. Ra đường bây giờ ối kẻ gọi bà là cô đấy.
- Hôm qua con phải thức đêm làm việc gì à?
Đường Thi chợt hiểu ra ngay. Thực ra cái câu hỏi này đang lẽ ra phải là: Sao con gái con đứa gì mà ngủ bây giờ mới dậy?.
Đấy. Cô biết ngay mà. Đúng là bà mẹ chồng này sống sắp thành tinh rồi đấy. Độc mồm độc miệng không kém gì Hạ quản gia. Đúng là chủ nào thì tớ nấy.
- Hôm qua con và…”chồng” con có làm một số việc.
- Việc gì?
Nói bà già này bại não quả không sai. Cô đã nói đến đây rồi thì nên hiểu rồi chứ? Lại còn muốn cô nói thẳng toẹt móng lợn ra hay sao? Nghĩ đến đây cô mới ngẩng đầu lên nghĩ ngợi có phải các loại rau cô ăn hàng ngày được trồng trên mảnh đất kia không? Ý cô là óc của bà ta đấy.
- Việc gì ấy ạ?….Việc này quan trọng lắm mẹ ạ. Phải có ít nhất là hai người làm, mất rất nhiều sức lực và sự khéo léo. Mẹ hiểu rồi chứ ạ?
Bà Trinh nhíu mày. Cái việc quái gì mà rắc rồi thế cơ chứ? Cuối cùng bà nói một câu xanh rờn:
- Còn khó hơn cả việc nam nữ làm tình hay sao?
Amen. Đường Thi ngẩng mặt lên trời với hai hàng nước mắt lăn dài. Theo như cách nghĩ của một số người về câu nói này thì là: Nói đúng rồi mà lại hoàn toàn sai.
Thôi vậy, dù sao cô cũng nên thông cảm. Những ngôn ngữ của cô có lẽ hơi khó hiểu.
- Đi nấu bữa trưa đi.
Ai nói câu này? LÀ ai?
Đường Thi đang truy tìm thủ phạm thì phát hiện ra ở đây có hai người. Và theo suy luận của Conan, chắc chắn người vừa nói câu này là bà mẹ chồng đáng kính của cô.
Đường thi trố mắt ngạc nhiên:
- Hạ quản gia đâu ạ?
Bà Trinh đứng dậy nói:
- Hạ quản gia đâu phải ô sin nhà này. Bà ấy không thể lúc nào cũng hầu hạ các con được. Vả lại, con lại là người phụ nữ đã có gia đình. Việc gia chánh là điều con nên biết. Đừng nói với mẹ là con không bao giờ động đến mấy việc này.
Đường Thi nhắm chặt hai mắt lại. Chỉ ước là mình sẽ lịm đi ngay lúc này. Gia chánh là gì? Từ bé đến giờ cô chưa bao giờ biết đến.
Mẹ kiếp. Ở đời vẫn còn những phong tục cổ hủ như thế này sao? Cô là người phụ nữ hiện đại. Đầu đội trời chân đạp đất chẳng kém gì mấy vị hào kiệt ngày xưa và có phần ăn đứt mấy tên con trai thời nay. Vậy mà giờ đây lại có người nói cô đã về nhà chồng là phải thuận việc gia chánh như thế này.
Chánh cái tát.
Đường Thi nén giận trong lòng rồi nói giọng ngon ngọt:
- Thế mẹ có biệt việc gia chánh không hả?
- Sao lại không biết? con hỏi thế là có ý gì?
Đường Thi nuốt nước bọt cái ực. Thôi vậy, sự đã thành rồi, Hạ quản gia chết tiệt lại đi đột tử ở đâu không biết. Cô không phải là mẫu người hay chịu đựng. Mẹ chồng tỏ thái độ như vậy cô cũng chẳng muốn giữ kẽ làm gì:
- Vậy thì mẹ nấu cơm trưa hộ con nhé?
Bà Trinh như bị sét đánh ngang tai, vội vàng tiến thêm một bước hỏi lại cho chắc chắn:
- Dạo này mẹ có hơi lãng tai. Có phải vừa nãy con bảo con sẽ nấu cơm không?
Đường thi vẫn ngây thơ như một con sói:
- Dạ. Con có nói đến từ nấu cơm nhưng người nấu thì con nói là mẹ ạ.
Bà Trinh trong phút chốc đóng băng. Phải mất đến mấy chục giây để tiêu hóa câu nói vừa rồi.
Bà đã sống trên đời này gần 50 năm. Đã từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng mặt dày đến dộ không đếm được và được pha tạp chất của sự liều lĩnh như thế này thì đây là lần đầu tiên. Trong lòng bà thầm giấy lên sự ngưỡng mộ. Quả là có bản lĩnh, ngày xưa bà đã bị bà nội Quang Anh vùi hoa dập liễu đến không ngóc đầu lên được. Nếu Đường thi mà xuất hiện vào thời đó, chắc chắn bà sẽ tôn con dâu bà là sư phụ cuả sư phụ. Còn gọi cụ thể là gì thì bà cũng chịu. Đơn giản là mấy loại phim chưởng bà không hay xem.
Còn thời đại bà đang đứng là một thời đại khác. Bà là người vùi hoa dập liễu còn người bị vùi dập là Đường thi. Nhưng xem ra, đứa con dâu yêu quí này đang có ý định vùi dập tinh thần bà.
- Này. Ở nhà ai dạy cô?
Đường Thi trả lời không suy nghĩ. Gì chứ mấy cái kiểu hỏi chất vấn như thế này hồi cấp 3 cô bị Hiệu trưởng hỏi suốt. Và kết quả là ông ta đã phải uống đến 2 lần thuốc trợ tim khi nói chuyện với cô.
- Ở nhà chính của con có tất thảy là hơn 50 người. Nếu mẹ muốn hỏi về lĩnh vực võ thuật thì là chú Lưu, về lĩnh vực trộm cắp thì có chú Tam, về lĩnh vực đay nghiến hoặc đối đáp người khác thì có anh Lai Hoàng, về lĩnh vực quyến rũ đàn ông hoặc có thể lấy lòng đàn bà thì có cô An Hợp. Về lĩnh vực…
- Dừng lại. – Bà Trinh chợt hét lên.
Đường thi cười thầm trong lòng. Cô đã đoán được câu hỏi tiếp theo:
- Ai là người dạy lễ phép và lịch sự cho cô?
Đấy. Thấy chưa? Cô đã rút ra kết luận con người là động vật nhai lại quả không sai, ông hiệu trưởng trước kia cũng có hỏi cô câu này.
- Lễ phép và lịch sự được phân ra làm hai loại. Lễ phép với cảnh sát và khôn ngoan với những kẻ có trí hơn mình. Theo con nghĩ thì…Với mẹ con không nên dùng những thứ này.
Bà Trinh nhất thời không hiểu:
- Tại sao?
- Vì bố con nói, những người bình thường không bao giờ có thể có tâm tồn thâm thúy để hiểu được.
Thâm thúy.
Từng lời từng lẽ mà con dâu bà thốt ra thật quá thâm thúy, thâm thúy đến nỗi làm bà chết nghẹn.
- Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây?
Bà Trinh lại ngồi xuống ghế rồi trả lời từ tốn theo phong cách rất quý tộc:
- Mẹ không thể đến thăm con trai mẹ được hay sao?
Đường Thi nhún vai. Cô đang nghĩ: Gia đình này quả là yêu thương nhau. Cứ làm như đến ở với cô là đến hang hùm hang sói không bằng ấy. Cô quay ra phía mẹ chồng tươi cười:
- Vậy thì mẹ cứ ngồi đây cho đến khi nào Quang Anh về nhé. Nếu đói, trong tủ có đồ ăn.
Khi Đường Thi đang định nhảy chân sáo lên phòng và gọi điện cho Mac thì tiếng hét chói tai của mẹ chồng vang lên làm cô dừng bước. Cô thề là nếu bà ấy không phải mẹ chồng cô cô đã cho bà ta biết thế nào là sự lợi hại của Đường Thi này rồi. Ngay đến cả bố cô, ông ấy cũng chưa bao giờ gào thét tên cô trong đau khổ như vậy.
Bà Trinh bước đến chỗ Đường Thi nói hằn học:
- Cô quả là vô lễ. Cô có còn biết cái phép tắc lịch sự tối thiểu nữa không?
Đường Thi không để ý gì đến câu nói châm chọc của bà ta. Cô chỉ tỉnh bơ nói rằng:
- Ở nhà con, vô lễ tức là khi mình đánh đuổi người ta ra khỏi nhà. Còn cái kiểu để khách tự nhiên như thế này là một việc hết sức thành kính.
- Cô…
Bà Trinh hối hận khi không uống thuốc an thần khi đến đây. Những tưởng con dâu bà chỉ là một con ranh bốc đồng có vỏ quýt dày. Những tưởng với bàn tay đầy những móng nhọn của mình bà có thể xuyên thủng chúng để cho chúng hết tự cao tự đại. Nhưng ai mà ngờ được nó đã đắc đạo thành tinh ngay từ khi con trẻ như thế này.
Rồi bà nghĩ đến một vấn đề. Nó làm sắc mặt bà tốt lên trông thấy. Các cơ mặt giãn ra hài hòa với từng đường nét trên khuôn mặt. Bà khoanh tay vào nói đầy bóng gió:
- Nghe nói cô và Quang Anh sắp li hôn.
Đường Thi đang giương giương tự đắc. Nghe thấy câu này bỗng chốc hụt chân ngã nhào xuống sàn. Trước mặt cô giờ đây ngoài cái bản mặt hoa phấn của bà mẹ chồng cô còn nhìn thấy rất nhiều sao. Không ngờ cuối cùng cũng có ngày cô là nhà bác học khi tìm ra hệ mặt trời mới. Nhưng chưa kịp vui sướng trong niềm hạnh phúc tìm ra vũ trụ mới thì cô đã phải đối mặt với 2 chữ li hôn mà mẹ cô vừa thốt ra.
Quả là sét đánh ngang tai, sấm dội vào đầu.
Đường Thi lắp bắp không thành câu:
- C…cái….gì…cơ ạ?
Bà Trinh đang rất hả hê vì thái độ của Đường Thi. Thế nào? Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Muốn dấu bà hay sao? Xin lỗi nhưng đây không phải là cái kim, đây là một cái dùi.
- Đừng giấu nữa. Hạ quản gia đã nói hết với mẹ rồi.
Đường Thi càng nghe càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kết hôn chưa được bao lâu, li hôn cái nỗi gì? Mà Hạ quản gia lấy thông tin ở đâu ra thế? Đến bây giờ cô cũng không dám tin là bà ta lại đặt điều một cách trắng trợn như vậy. Cô và Quang Anh vẫn còn “tình thương mến thương” như vậy mà bà ta dám nói sắp li hôn.
Càng nghĩ lại càng tức. Đợi khi nào gặp bà ta, cô nhất định sẽ cho bà ta một bài học.
Bà Trinh thấy Đường Thi im lặng lại càng tin vào những gì Hạ quản gia nói. Thế là bà tiếp tục thao thao bất tuyệt. Mưa xuân bắn tung tóe hết vào mặt con dâu. Vâng, đây mới chính là hình ảnh của một cà mẹ chồng thét ra lửa và nói ra…nước bọt:
- Thực ra. Ngày từ đầu tôi đã chẳng ưa cuộc hôn nhân này. Tôi là một người mẹ tốt, nếu không phải vì sự an nguy của con trai, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cho cô bước chân vào gia đình này.
Đường Thi hiểu ý ngầm của bà ta. Nhưng cứ để cho mẹ chồng cô nói hết nỗi lòng ra. Cô thông cảm cho bà ấy.
Bà Trinh lại càng được thể:
- Cô đừng tưởng tôi không biết cái ý đồ của cô. Cô muốn trèo cao, muốn với tới cây đại thụ lớn là nhà chúng tôi có đúng không? Thôi cô không cần trả lời đâu, tôi hiểu rồi. Cô nhìn cô đi, lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi, cô làm được cái gì cho đời? Chắc ngày nào cô cũng ngửa tay xin tiền thằng Quang Anh nhà chúng tôi có đúng không? Ôi! tội nghiệp con trai tôi. Nó đầu tắt mặt tối để ngày ngày đưa tiền cho cái đứa chỉ biết ăn chơi chác táng này đây.
Đường Thi im lặng.
Người có hơi lảo đảo.
Cô nói thì ít mà nghe thì nhiều. Buồn ngủ là điều không thể tránh khỏi. Thế là cứ mỗi câu mà mẹ chồng nói cô cứ nghe tai này rồi lại nuột sang tai kia. Tuy là vừa mới ngủ dậy nhưng…Sức ru ngủ quả là khủng khiếp.
- Này…
Thấy đứa con dâu gật gù bà tưởng nó bị bà nói đến nỗi sợ quá không dám phản bác lại. Ý nghĩ này khiến bà hả hê phải biết. Đúng như Hạ quản gia nói, con nha đầu này chỉ là một hạt cát trong một đám sỏi.
Đường Thi mắt lờ đờ quay ra hỏi mẹ:
- Mẹ đã nói xong chưa ạ?
Bà TRinh đờ người, nhất thời không hiểu hàm ý sâu xa của câu nói này:
- Cô còn muốn nghe tôi lăng mạ nữa hay sao?
Đường Thi lắc đầu.
- Vậy thì hãy mau mau sắp xếp đồ đạc đi.
Câu nói này khiến Đường Thi tỉnh hẳn ngủ. Cô rất muốn quay ra tát vào mặt mẹ chồng vì những câu nói quái gở của mẹ. Nhưng may sao cô vẫn còn kiềm chế được.
- Để làm gì ạ?
- Cô thường ngày vẫn tỏ ra thông minh sao bỗng nhiên lại ngớ ngẩn đến như vậy? Sắp li hôn rồi cô còn muốn ăn bám ở đây nữa hay sao?
Đường Thi muốn vặt trụi tóc bà ta nhưng 1 lần nữa cô phải kiềm chế. Cô dự đoán mình sẽ bị yếu sinh lí nếu cứ kiềm chế như thế này mất. Phải chấm dứt ngay.
Thế là cô liền mỉm cười nói:
- Vậy cũng được. Nhưng trước khi đi con muốn bố con đến đây ăn 1 bữa cơm chia tay với gia đình.
Bà Trinh chưa bao giờ gặp bố của Đường Thi. Trong lễ cưới, nhà nào lo nhà nấy. Trong tính cảnh “tức chết mẹ” khi thấy con trai mình thò cổ vào tròng con yêu tinh này bà còn để ý gì đến họ hàng thông gia và lễ cưới chứ. Cho dù nó có rầm rộ cỡ nào đi nữa. Hôm đó bà đã kéo theo chồng bỏ về trước.
Khi nghe Đường Thi nói như vậy bà cũng nghĩ là nên gặp ông bố của Đường Thi xem ông ta là người như thế nào. Người ta có câu: Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Giờ nhìn đứa con gái của ông ta như thế này có thể suy ra…chắc chắn ông ta là 1 tên nát rượu.
Có lẽ bà Trinh đã bị phim truyện hóa ý nghĩ.
- Được. Vậy chiều nay chúng ta tổ chức luôn chứ?
Đường Thi giơ cả hai tay tán thành.
Cô chỉ hận 1 nỗi là không tổ chức ngay từ bây giờ được.
Bà mẹ chồng của cô mãi mãi sẽ không thể đắc đạo như cô được. Nếu bà mời bố cô tức nghĩa là đã mời cả Đông Bang hội rồi.
Để xem mẹ chồng cô đối phó với đại gia đình cô như thế nào. Chắc bà chưa bao giờ nghe danh “Đại An Hợp” đâu nhỉ? Đó là một người phụ nữ có sức quyến rũ đến khuynh quốc khuynh thành. Ngoài ra, mức độ chua ngoa có thể vượt cả mức chanh tươi. Tài trí ứng phó còn hơn cô gấp bội phần.
Xem ra mẹ chồng cô có rủ thêm cả Hạ quản gia thì cũng đành ngả mũ chào thua thôi. Cô rất chờ đợi.
- Mẹ! Chiều nay con muốn cả Hạ quản gia cũng đến. Con muốn chia tay bà ấy.
Rồi ánh mắt Đường Thi chợt ranh mãnh lạ thường. Cô sẽ cho bà ta thấy đối đầu với cô theo cái cách đại chiến lâu dài là tự mình nhận lấy một kết cục như thế nào.
Bây giờ phải chuẩn bị chút đã. Màn kịch hay sắp diễn ra rồi.