Ở một góc khuất tối tăm như vậy, tính xâm lược bên trong bản chất người đàn ông cuối cùng có dấu hiệu một lần nữa xuất hiện, nhưng cho dù hai người dán vào nhau cách lớp vải quần áo cũng có thể cọ xát đến phát hoả, nhưng anh vẫn khắc chế chính mình duy trì sự phong độ, để cho người ta nhìn không được nửa điểm manh mối.
Môi dưới mềm mại của Thẩm Khanh Khanh bị anh mài đến nhũn ra, hai cánh tay chống lên ngực của người đàn ông, bắt lấy áo khoác của anh không ngừng nắm chặt.
Cô ngửi được mùi khói nhàn nhạn trên người anh sau lưng liền dần dần không có sức lực, đôi môi rõ ràng đang mở to nhưng lại không nói nên lời, ở một nơi tối tăm như vậy hơi thở mập mờ hoà quyện vào nhau cô đã lạc mất giọng nói của mình.
Mà Trần Cẩn Ngôn lại giống như người thầy giáo kiên nhẫn đợi học sinh của mình tự tiêu hoá kiến thức vậy, thậm chí không có thêm một hành động nào, chỉ lẳng lặng đem nhốt cô bên trong cái bóng của mình, chờ đợi cô đưa ra lựa chọn.
Qua hồi lâu, cô gái nhỏ trong lòng giống như lấy lại được tinh thần, chậm rãi nhón chân lên, đem bờ môi của mình đưa lên.
Cánh tay mạnh mẽ của anh lập tức từ sau vòng lấy cái eo mềm mại của cô gái nhỏ, đem lưỡi của mình vào trong miệng cô, cuồn cuộn khuấy đảo. Sức lực ở hai chân Thẩm Khanh Khanh giống như bị đầu lưỡi anh hút đi từng hút một cuối cùng cô vươn tay ra vòng lên ôm lấy cổ của anh.
tìиɧ ɖu͙© trong bóng đêm tuỳ ý lên men.
Lúc Thẩm Khanh Khanh một lần nữa tỉnh táo lại đã bị Trần Cẩn Ngôn đè lên cửa phòng khác sạn, áo khoác đồng phục đã bị kéo ra, liền đến chiếc áo ngắn cũn cỡn bên trong cũng bị cởi ra, bàn tay người đàn ông cách lớp áo lót nắm lấy một bên tròn trịa của cô, nhiệt độ lòng bàn tay cách lớp vải nhanh chóng truyền lên trên người cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô một trận run rẩy.
"Trần, chú Trần"
Thẩm Khanh Khanh gọi như vậy hoàn toàn là do luống cuống nên phản ứng trong vô thức, nhưng lại làm cho Trần Cẩn Ngôn đang một tay ôm ngang cô lên nhịn không được cười lên:"Cô bạn nhỏ, em mặc đồng phục lại còn gọi tôi như vậy, làm cho tôi có cảm giác tôi lỗi khi xuống tay với học sinh cấp ba.
Cô gái nhỏ có lẽ là bị anh hôn đến mơ màng rồi, khuôn mặt đỏ cực ngoan ngoãn co rúc trong lòng anh, trong lúc thở dốc bộ ngực nâng lên hạ xuống, anh ôm cô đi thẳng đến bên giường, mới nghe cô nhẹ giọng nói:"Nhưng mà anh cũng gọi em là bạn nhỏ"
"Hử?" Trần Cẩn Ngôn đem người đặt lên giường, cởi toàn bộ áo khoác cùng chiếc áo ngắn bên trong ra, sau đó nghiêng người đè lên:"Cho nên đây là cô bạn nhỏ đang phản kháng sao?"
Anh có lẽ đang nói đùa, nhưng khi anh dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp như vậy nói ra câu này giống như muốn mạng Thậm Khanh Khanh vậy. Cô cảm giác bên dưới bắt đầu có đồ vật chảy ra bên ngoài, trong vô thức liền muốn nghiêng người sang kẹp lấy hai chân, nhưng ý đồ của cô bị Trần Cẩn Ngôn phát hiện lật trở về:"Không muốn nghiêng, chờ lát nữa tôi không cắm vào được.
Trần Cẩn Ngôn nói xong, nhìn Thẩm Khanh Khanh bị anh làm xấu hổ đến mức đồng tử cũng run lên bộ dạng này quả thực rất thú vị, không nhịn được nói thêm một câu:"Em vốn dĩ rất nhỏ mà."
A a a a cái người này sao có thể nói lời thô tục mà bình thản như kể một câu chuyện trước khi ngủ vậy chứ!
Thẩm Khanh Khanh biết giờ phút này khẳng định mặt mình đã đỏ như con tôm luộc. Trần Cẩn Ngôn nói không được nghiêng cô chỉ đanh đưa tay lên che mặt, chỉ để lại hai khe hở nhỏ nhỏ để quan sát hành động của Trần Cẩn Ngôn.
Trần Cẩn Ngôn vừa đem chiếc quần đồng phục của cô bỏ một chỗ với áo khoác, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đem mặt che lại, nhất thời khoé miệng cong lên sâu thêm:"Làm sao lại xấu hổ như vậy?"
Anh cúi người, một tay ôm cô một tay khác thì chống bên cạnh cô, đôi môi mềm mại nóng rực không ngừng chạm vào tai cô, từ xương sụn cho đến vành tai, mỗi chỗ anh chạm qua, cô gái nhỏ đều run rẩy cả người.
Ô chú Trần lần trước anh cũng thế, anh cũng làm như vậy sao? Như vậy cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Lần Trước?
Nghe cô nhắc tới Trần Cẩn Ngôn nhớ tới lần trước cô bị đụng vào vành tai cũng run rẩy không ngừng, liền trực tiếp dùng đôi môi cắn lên vành tai nho nhỏ của cô.
Lần trước là như vậy.
Còn chưa dứt lời, đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông vẽ theo hình dáng vành tai Thẩm Khanh Khanh.
Từ trong thân thể Thẩm Khanh Khanh bùng lên cảm giác nóng rực tê dại, cô giật mình một cái, khó chịu rên lên một tiếng, nước giữa hai chân liền không ngừng chảy ra.