Trần Cẩn Ngôn sau khi rời thành phố vào đêm hôm đó biết được rằng loại thuốc đó ngoài tạo ra ảo giác và tính kích dục, thức dậy vào ngày hôm sau cũng sẽ gây ra mất trí nhớ ngắn hạn, và anh sẽ quên những gì đã xảy ra vào ngày hôm trước sau khi dùng thuốc.
Thảo nào Tôn Hạo Hãn lại dám liều lĩnh như vậy.
“Đừng quan tâm đến tôi, mọi người cứ quay của mọi người.” Trần Cẩn Ngôn đã mong đợi màn trình diễn của cô ấy trong bộ phim này hơn là ngay lập tức đi vào và bắt lấy chú sóc nhỏ này ra., “Đúng rồi, cho tôi một bản kịch bản.”
Thẩm Khanh Khanh thậm chí còn không để ý từ khi nào có thêm một người đứng ở cửa, và sau khi nhấm nháp hai miếng bánh bông lan cuộn trong tay, lại tất bật chuẩn bị cho cảnh quay bắt đầu sôi nổi dưới sự chỉ đa͙σ của đa͙σ diễn.
Cảnh tiếp theo được quay là về việc giáo viên dạy toán phát hiện ra Chiêm Phù Phù có cảm tình khác thường với mình, nên đã kêu cô ở lại lớp sau buổi tối tự học, chuẩn bị khai sáng cho cô gái vị thành niên này.
ở bên ngoài trường quay Trần Cẩn Ngôn cũng lật đến đoạn này, sau khi anh nhìn lướt qua nội dung, đại khái đã hiểu được Chiêm Phù Phùt cô bé nhạy cảm, đã linh cảm rằng thầy giáo sẽ tiến hành diễn giải tâm lý cho mình, khi anh ngước mắt lên lần nữa, anh tình cờ chạm phải ánh mắt thấp thỏm lo lắng và sợ hãi của Thẩm Khanh Khanh.
“Thầy Trình.”
.
Cô bé nắm chặt tay áo đồng phục, rõ ràng lo lắng đến mức bắt đầu lén nuốt nước bọt, nhưng cô vẫn giữ thẳng tắp lưng mình.
Từng cử động nhỏ và phong thái tinh tế của cô đều được kiểm soát tốt, với những cung bậc phong phú và tinh tế, khi bị thầy khéo léo từ chối khóe mắt đỏ lên chỉ trong chốc lác, khiến người rất kén chọn như Trần Cẩn Ngôn không khỏi thầm khẳng định trong lòng.
“OK, qua!” đa͙σ diễn đương nhiên cũng hài lòng, ông đứng lên: “Tốt lắm, cứ để nguyên trạng thái này, nghỉ ngơi mười phút, lát nữa chúng ta sẽ bù them mấy phân cảnh khác, rồi hôm nay sẽ kết thúc!”
Thẩm Khanh Khanh mệt đến mức não đông cứng lại, cô gần như nhảy dựng lên vì sung sướиɠ khi nghe thấy hai chữ kết thúc, sau đó cô mới nhận ra có một người đàn ông đang đứng ở cửa lớp.
Rõ ràng là anh khác với những người phục vụ cho trường quay mệt tới đứng không thẳng lưng xung quanh, dáng người mảnh khảnh cao ráo, nhìn từ xa trông anh giống như một cây tùng đang đứng giữa bãi cỏ cao.
Đó là Trần Cẩn Ngôn.
Và mãi đến lúc này, cô mới nhớ ra tấm thẻ có ghi số điện thoại của Trần Cẩn Ngôn, ngày đó nó được cô cẩn thận đặt ở tầng lửng sâu nhất của chiếc túi, giờ nó chắc nằm cùng nhau với chiếc túi trong tủ trong phòng ngủ của cô.
Nhớ lại sai sót của mình, Thẩm Khanh Khanh vừa ngước mắt lên, lại cứ tình cờ bắt gặp ánh mắt bình tĩnh phẳng lặng của Trần Cẩn Ngôn, sau lưng cô chợt nổi da gà, cô nhanh chóng đặt cuộn bánh bông lan vừa cầm xuống, bước nhanh tới trước mặt anh: “Xin chào, anh Trần. Bộ phim này cũng là do studio của anh đầu tư sao?”
Bởi vì cô không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, Thẩm Khanh Khanh rất cẩn thận từ cách chào đến lời nói và giọng điệu của cô. Trần Cẩn Ngôn đưa một phần kịch bản mà anh đã đọc cho phó đa͙σ diễn ở bên, và rất sảng khoái thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Cho hỏi”
Thẩm Khanh Khanh muốn hỏi về chuyện số điện thoại và cảm thấy có quá nhiều người ở đây có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Cẩn Ngôn, nghĩ rằng còn có mười phút nghỉ ngơi nên cô liền dẫn Trần Cẩn Ngôn đến cạnh cửa cầu thang của tầng lầu, sau đó cẩn thận mà hỏi:
“Số điện thoại đó là do anh viết cho tôi sao?”
“Đúng vậy.” Thái độ của Trần Cẩn Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Nếu cô đã nhìn thấy nó, tại sao cô lại không gọi cho tôi?”
Câu hỏi của anh rất trực tiếp, Thẩm Khanh Khanh cúi đầu, vành tai có chút đỏ lên: “Chuyện là như vậy, hôm đó tôi bận quay về đoàn phim thu dọn đồ đạc, bởi vì người quản lý đợi tôi cả đêm, cho nên sau đó được thông báo phải vào đoàn phim nên tôi lập tức”
Cô ấp a ấp úng hồi lâu nhưng Trần Cẩn Ngôn không hề xen ngang hay ngắt lời, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt cô và chờ cô đi đến kết luận cuối cùng.
“Tôi chỉ, tôi chỉ là không cẩn thận mà quên, tôi thực sự xin lỗi.”
Trên thực tế, từ góc nhìn của cô gái nhỏ này, Trần Cẩn Ngôn có thể hiểu cô sẽ bối rối như thế nào khi thức dậy vào sáng hôm đó, chưa kể trí nhớ của cô về đêm hôm trước gần như trống rỗng.
Sau đó, Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc lấy hết can đảm ngẩng đầu trước mặt nam thần tượng: “Về sự việc của đêm hôm đó, sau khi quay phim xong tôi sẽ mời anh đi ăn tối, lúc đó anh có thể nói cụ thể với tôi được không?”
“Được chứ.” Đôi mắt của Trần Cẩn Ngôn vẫn bình tĩnh, và giọng điệu của anh cũng thế: “Tôi chờ cô.”
Có câu tôi chờ cô này, trong lòng Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng lắng xuống một chút. Cô thở phào nhẹ nhõm và nhận thấy có một vết vảy máu nhỏ trên môi dưới của Trần Cẩn Ngôn. “Anh Trần, môi anh có vẻ hơi khô nẻ, chỗ tôi có cần son dưỡng môi. Tất nhiên rồi, vẫn chưa sử dụng qua.”
“Cô nói cái này chăng?”
Đương nhiên Trần Cẩm Ngôn cũng biết trên môi dưới có một vết thương nhỏ, anh đưa tay lên sờ rồi lắc đầu:
“Không cần, nó không phải khô nứt.”
“Thế đó là?”
Anh bình tĩnh bắt gặp ánh mắt tò mò của Thẩm Khanh Khanh.
“Do bị một đứa nhóc cắn đó.”
“Ah?”
*
Thẩm Khanh Khanh: Tôi cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng!
Trần Cẩn Ngôn: Đúng vậy.