Lúc ta định đi ra cổng tìm An An, thì thấy An An quay lại, mày khẽ chau như đang có điều gì phiền muộn. Thật ra không vui cũng phải thôi, tự nhiên bị cô em gái gài bẫy!
An An kéo tay ta đi về phía hầm để xe, “Sao xuống trễ vậy?” hiếm lắm mới thấy lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn với ta. Không thể không thừa nhận, dù ở trạng thái nào An An cũng đều rất đẹp trai, tới mức khiến ta đi không động, a, nói sai rồi, phải là tới mức ta lộ ra ánh mắt lấp lánh thuần khiết!
Ta đáp, “Lấy vài cuốn sách giùm em cậu, cao quá cô bé lấy không tới.” Trấn định! Không thể biểu hiện quá lộ liễu, phải làm một đứa trẻ ngoan chững chạc.