Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương trở về tập đoàn tài chính Quân Thần. Thời gian gần đây anh cũng rất ít khi trở về nhà chính. Dưới sự thúc ép của Phó phu nhân, Phó Dịch Thần càng chán ghét khi phải đối diện với Lucsi.
Lucsi từ lâu đã thầm thương trộm nhớ Phó Dịch Thần. Khi còn ở Anh, Lucsi nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình với anh nhưng tuyệt nhiên đều bị Phó Dịch Thần gạt phăng ý định của cô ta.
Tiếp cận từ phía Phó phu nhân không thành công, ngược lại càng làm cho Phó Dịch Thần thêm chán ghét, cô ta tìm đến tập đoàn Quân Thần.
Vừa vào đến đại sảnh của tập đoàn, cô ta đã cao ngạo lớn tiếng với lễ tân: “Cho tôi gặp Phó tổng?”
Trước thái độ hống hách của Lucsi, lễ tân vẫn lịch sự đáp lời: “Cô có hẹn trước không ạ?”
“Không có.”
“Vậy xin lỗi ŧıểυ thư, tôi không thể để cô lên trên được.”
Bị từ chối, cô ta lớn tiếng mắng: “Cô có biết tôi là ai không hả? Tôi chính là bà chủ tương lai của tập đoàn Quân Thần này đấy. Cô dám không cho tôi lên, có tin tôi nói Dịch Thần đuổi cổ cô không hả?”
Phó Dịch Thần từ bên ngoài trở về, những lời kiêu căng từ miệng của cô ta đương nhiên anh nghe không sót một chữ nào.
Anh cười khuẩy, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có vợ từ lúc nào vậy?”
Lucsi nghe giọng anh liền quay đầu lại hớn hở đáp: “Anh Dịch Thần... Bọn họ không cho em lên gặp anh.”
Lễ tân nghe vậy liền phân minh cho bản thân mình: “Chủ tịch, cô ấy không có hẹn trước cho nên...”
“Không sao, cô làm tốt lắm.”
Phó Dịch Thần chẳng thèm liếc mắt đến Lucsi một cái, cứ như vậy đi thẳng vào thang máy chuyên dụng. Lucsi thấy anh rời khỏi liền hớn hải chạy theo, cô ta to gan khoát tay Phó Dịch Thần nhưng chưa vui vẻ được bao lâu liền bị Phó Dịch Thần phũ phàng hất ra.
Phó Dịch Thần khó chịu, cáu gắt: “Những gì lần trước tôi nói, cô nghe không hiểu?”
“Anh Thần... Anh thật sự không có một chút gì rung động với em sao?”
“Cô đầu đất đấy à?”
Lucsi bị Phó Dịch Thần mắng liền đứng ngây người ra, giọng ấp úng, sợ sệt: “Anh... thật sự không muốn kết hôn với em sao? Nếu như hai gia tộc chúng ta liên minh lại thì...”
“Thì sao?” Phó Dịch Thần ngắt lời cô ta.
“Cô nghe kỹ cho tôi. Nhà họ Phó không cần phải liên minh với bất kỳ một gia tộc nào, Phó Dịch Thần này cũng chẳng cần cái quyền lực ảo đó mà đi kết hôn thương mại với cô, tôi thừa khả năng cô rõ chưa. Nhà họ Phó không có cô ngán đường Phó Dịch Thần tôi còn phải cảm ơn. Muốn kết hôn với tôi để vực dậy gia tộc sao? Đừng ở đây mơ mộng vô ích, khéo tôi không vui lại khiến gia đình phải thân bại danh liệt, tôi xem lúc ấy cô còn nói yêu tôi được không?”
“Cất cái tình yêu vớ vẩn đấy của cô đi. Đừng có xuất hiện trước mắt tôi, bẩn cô biết chưa.”
Phó Dịch Thần quay sang Hoàng Dịch Dương: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiễn khách.”
Dứt câu, Phó Dịch Thần đi vào thang máy chuyên dụng đi thẳng tới phòng làm việc của mình. Hoàng Dịch Dương nhìn Lucsi, ái ngại lên tiếng: “Cô Lucsi, xin mời.”
Bị chính Phó Dịch Thần đuổi, cô ta một phen bẽ mặt, ấm ức rời khỏi Quân Thần.
[...]
Đường Hinh Duyệt với sự giúp đỡ của Yến Giang, cô cũng đã cắt đuổi được mối hôn sự với Phùng Minh Hạo, tuy bị ông bà Đường mắng như với cô việc nghe cô mẹ mắng hay giục có bạn trai còn dễ chịu hơn là phải lấy một kẻ như Phùng Minh Hạo.
Thời gian gần đây, Đường Hinh Duyệt vừa phải chạy đôn chạy đáo lo cho các dự án của tập đoàn vừa phải làm việc tại bệnh viện, công việc quá tải khiến cô bị suy nhược.
Yến Giang nhìn gương mặt nhợt nhạt của Đường Hinh Duyệt liền lo lắng: “Này, cậu làm sao đấy? Trong người không khỏe sao không ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay tớ có cuộc họp với ban giám đốc, không thể nghỉ được.”
“Cậu đúng là...” Yến Giang lắc đầu ngán ngẩm.
“Mà ban giám đốc có chuyện gì mà phải họp gấp như vậy chứ?”
Đường Hinh Duyệt thành thật đáp: “Bệnh viện chúng ta có người đồng tư vào để nâng cao hạ tầng cũng như trang thiết bị ở đây.”
“Cậu đùa đấy à, bệnh viện chúng ta là một trong những bệnh viện trọng điểm của cả nước. Cơ sở vật chất khang trang, thiết bị y tế đều là những dụng cụ tiên tiến nhất cơ mà.”
“Tớ cũng không rõ nữa. Cậu nghĩ xem, có người đầu tư vào đương nhiên ban giám đốc sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?”
Đường Hinh Duyệt thở dài: “Tốt cái gì chứ. Trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí đâu bác sĩ Yến ạ. Đổi lại, bệnh viện chúng ta phải đáp ứng đội ngũ y bác sĩ tốt nhất cho bên họ.”
Đường Hinh Duyệt càng nói, Yến Giang càng cảm thấy mơ hồ, khó hiểu: “Là sao? Tớ không hiểu.”
“Nói dễ hiểu thì khi phía đối tác cần thì các y bác sĩ trong khoa của chúng ta sẽ là những bác sĩ điều trị chính.”
“À, nhưng nói như vậy không phải đây là cơ hội tốt để chúng ta thể hiện chuyên môn của mình sao? Sao trông cậu có vẻ không vui thế?”
“Cậu thừa biết tớ không thích cái kiểu áp đặt đó mà.”
Cả hai nói chuyện một lúc thì bác sĩ Trần đi vào, anh nhìn về phía Đường Hinh Duyệt: “Bác sĩ Đường, vào họp thôi. Mọi người đã có mặt đông đủ rồi.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi vào ngay đây.”
“Tớ vào họp đây.”
“Ừm, cậu đi đi.”
Đường Hinh Duyệt sửa sang lại trang phục rồi đi vào phòng họp. Nhưng một lần nữa, Đường Hinh Duyệt lại trố mắt nhìn phía đối tác, trong đầu xuất hiện hàng loạt câu hỏi.
“Phó Dịch Thần, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?”
Giám đốc bệnh viện lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Hinh Duyệt: “Bác sĩ Đường, ngồi vào đi.”
Đường Hinh Duyệt thôi không để ý đến sự có mặt của Phó Dịch Thần, cô kéo ghế ngồi vào. Cuộc họp cũng nhanh chóng bắt đầu.
Bác sĩ Trần đại diện cho phía bệnh viện báo cáo sơ qua tình hình hoạt động của bệnh viện cho phía Phó Dịch Thần nắm bắt được.
Đường Hinh Duyệt để ý dường như anh ta chẳng mảy may để ý đến lời nói của bác sĩ Trần, tay mân mê chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Bác sĩ Trần vừa kết thúc, chỉ thấy anh ta nhàn nhạt lên tiếng: “Được rồi, đến đây thôi.”
Giám đốc bệnh viện không hiểu ý, tưởng Phó Dịch Thần đổi ý không đầu tư nữa liền gấp gáp lên tiếng: “Ý của Phó tổng là...”
“Tôi là người làm ăn, trước khi đưa ra quyết định chắc chắn sẽ phải tìm hiểu qua đối tác của mình cho nên ông không cần phải dài dòng. Tôi sẽ đầu tư vào bệnh viện của các người.”
“Cảm ơn Phó tổng.”
“Mau đưa hợp đồng đây.” Giám đốc gấp gáp bảo bác sĩ Trần đưa hợp đồng đến.
Rất nhanh, Phó Dịch Thần đã đặt bút ký vào hợp đồng. Đường Hinh Duyệt càng nhìn lại càng khó hiểu trước những hành động của anh ta. Khi không lại đầu tư vào bệnh viện của cô, còn muốn cô làm bác sĩ điều trị chính khi hắn bị thương. Tên này có vấn đề sao?
Xong việc, Phó Dịch Thần rời đi, Đường Hinh Duyệt nhìn thấy anh liền đến gần cất gọi: “Phó tổng.”
Phó Dịch Thần dừng chân nhưng không hề có ý định lên tiếng đáp lại, đứng im đợi Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Phó tổng có thể cho tôi hỏi vài câu được không?”
Phó Dịch Thần gật đầu, ra hiệu cho cô hỏi.
“Tại sao ngài lại đầu tư vào bệnh viện của chúng tôi? Còn muốn tôi làm bác sĩ chính cho ngài?”
“Thích.”
“Theo như tôi được biết thì ngành y tế không thuộc trong những ngành nghề kinh doanh của Quân Thần.”
“Có vẻ như bác sĩ Đường rất hiểu về Quân Thần nhỉ?”
“Không nhiều. Chỉ là tôi đang tò mò vì sao Phó tổng lại có ý định đầu tư sang lĩnh vực y tế?”
“Hợp đồng cũng đã ký cô tò mò làm gì chứ. Tôi dư tiền nên muốn đầu tư, không được sao?”