Hoàng Dịch Dương xem Ân Tố Nhi như anh em tốt, họ cùng nhau hoạt động cho Hắc Long đã được nhiều năm, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới có thể được sự tin tưởng của Phó Dịch Thần.
Nếu Hoàng Dịch Dương một lòng trung thành với Phó Dịch Thần, cùng anh vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần thì Ân Tố Nhi lại khác, cô ta đem lòng yêu Phó Dịch Thần và mong muốn trở thành nữ chủ nhân của Hắc Long dù cho chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
“Tôi biết mình phải làm gì.”
“Ừ biết. Biết mà để bị phạt những hai năm à.”
“Thì sao? Liên quan gì đến anh?”
“Đúng là không liên quan đến tôi thật nhưng dù sao cùng là người của Hắc Long, tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ đó đi.”
“Cô ta có gì hơn tôi?”
“Lão đại chọn Đường ŧıểυ thư chứ không phải là cô. Chỉ như vậy thôi thì cũng đủ biết địa vị của cô ấy trong lòng lão đại như thế nào rồi, cần phải nói nữa sao?”
Hoàng Dịch Dương nói xong liền đi làm việc của mình, thôi không để tâm đến Ân Tố Nhi nữa. Anh đã hết lời khuyên ngăn nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy anh cũng đành chịu.
[…]
Phó Dịch Thần lái xe đưa Đường Hinh Duyệt đi xem phim, đi ăn tối rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
Đường Hinh Duyệt tắm xong, cô sấy khô tóc rồi ngồi xem điện thoại. Phó Dịch Thần từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô đã yên vị trên giường, một nụ cười gian manh hiện lên trên khuôn mặt điển trai kia.
“Hinh Duyệt…”
“Hửm?”
“Em nghĩ sao nếu chúng ta…”
Đường Hinh Duyệt không đợi anh nói hết câu đã vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Không.”
“Không? Em biết anh định nói gì à mà đã bảo không chứ?”
“Em đương nhiên không biết anh định nói gì nhưng nhìn biểu cảm gian xảo vừa rồi của anh thì em biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp rồi.”
“Em có vẻ rất hiểu anh?”
“Một chút.”
Phó Dịch Thần đi lại giường nằm xuống bên cạnh cô. Hai tay lần mò khắp người khiến Đường Hinh Duyệt bị nhột mà đánh vào tay anh.
“Đau anh.”
“Biết đau còn không chịu bỏ tay ra.”
“Mình tiếp tục chuyện lúc trưa còn dang dở nhé.” Phó Dịch Thần ghé sát vào tai cô thì thầm khiến Đường Hinh Duyệt một phen nổi hết cả da gà.
“Ngưng ngưng. Anh đừng có đòi hỏi vô độ.”
“Cục cưng.”
“Đi ngủ thôi, em buồn ngủ rồi.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt bật đèn ngủ, kéo chăn đắp kín cả người, hai mắt cũng nhắm chặt như đang ngủ.
“Em cứ như vậy mà đi ngủ à?”
“Anh cũng ngủ đi. Đừng có ở đấy mà luyên thuyên.”
Phó Dịch Thần đương nhiên không dám làm trái ý Đường Hinh Duyệt, ngoan ngoãn ôm cô đi chìm vào giấc ngủ.
[…]
Sự xuất hiện của Đường Hinh Duyệt như một cái gai trong mắt của Ân Tố Nhi. Cô ta tham gia vào Hắc Long từ rất lâu và mất rất nhiều thời gian mới có thể ở bên cạnh Phó Dịch Thần, trở thành một trong những cánh tay đắc lực của anh.
Cũng chính vì sự tài giỏi của Phó Dịch Thần mà Ân Tố Nhi đem lòng cảm mến anh, lâu dần lại muốn chiếm anh làm của riêng. Phó Dịch Thần là một người cực kỳ nhạy bén nên dĩ nhiên chuyện Ân Tố Nhi có tình cảm với anh anh đều biết nhưng trong mắt anh chỉ xem cô ta là cấp dưới của mình và dĩ nhiên điều đó khiến Ân Tố Nhi cực kỳ không cam tâm.
Đường Hinh Duyệt vừa bước vào sảnh chính tập đoàn Quân Thần đã bắt gặp bóng dáng Ân Tố Nhi cũng đang ở đó. Cô không hề để tâm đến, trực tiếp đến đợi thang máy đi lên phòng làm việc của Phó Dịch Thần.
Ân Tố Nhi nhìn thấy Đường Hinh Duyệt đi vào cũng nhanh chóng tiến lại gần. Đường Hinh Duyệt nhìn thấy cô ta liền cất giọng lên tiếng: “Tôi có hẹn trước với Phó tổng nên cô Ân không cần phải bận tâm đến tôi. Bạn trai tôi hôm nay rảnh.”
Hai từ bạn trai, Đường Hinh Duyệt còn cố ý kéo dài ra như thể muốn khẳng định rằng Phó Dịch Thần chính là bạn trai của cô.
Ân Tố Nhi thấy Đường Hinh Duyệt cố ý nhắc lại chuyện hôm trước liền lên tiếng đáp: “Tôi cũng không nói hôm nay chủ tịch bận.”
“Ồ. Lần trước là do tôi sơ xuất khiến cô Ân phải nhọc lòng, thật ngại quá.”
“Đường ŧıểυ thư không cần khách sáo.”
Thang máy xuống đến, Đường Hinh Duyệt bước vào bên trong, cũng không quên đáp lời Ân Tố Nhi: “Tôi là bạn gái của Phó Dịch Thần, bà chủ tương lai của Quân Thần. Vậy tại sao tôi phải khách sáo với cấp dưới của chồng mình, cô Ân nói có phải không?”
“Đường Hinh Duyệt tôi không phải là người dễ dàng để người khác đè đầu cưỡi cổ mình đâu. Cô cứ đợi mà xem.” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Hinh Duyệt hả hê bao nhiêu thì Ân Tố Nhi bực dọc bấy nhiêu. Cô ta xem Đường Hinh Duyệt như cái gai trong mắt, cần được loại bỏ càng nhanh càng tốt. Ánh mắt căm ghét nhìn chăm chú về phía thang máy như đang toan tính điều gì đó.
Đường Hinh Duyệt vui vẻ lên tìm Phó Dịch Thần nhưng tuyệt nhiên không đả đụng gì đến chuyện cô gặp Ân Tố Nhi.
Nhìn thấy cô bước vào, Phó Dịch Thần cất giọng: “Hôm nay có ai làm khó em không?”
“Không có.”
“Ừ.”
“Đến tìm anh có chuyện gì không?”
“Đến xem anh có giấu em bao nuôi nhân tình không.”
Phó Dịch Thần vỗ tay lên đùi, ý chỉ bảo cô ngồi lên. Đường Hinh Duyệt đương nhiên không ngại ngàng mà ngay lập tức liền sà vào lòng anh nũng nịu như một chú cún con.
“Câu này anh hỏi em mới đúng. Dạo này siêng đến Quân Thần thế, sợ người ta bắt mất anh đi à?”
Đường Hinh Duyệt nghe anh nói liền ngóc đầu ra khỏi lồng ngực anh: “Người ta trong câu nói của anh là đang muốn ám chỉ ai đây?”
“Đường tổng thông minh như vậy chắc không cần anh nhiều lời đâu nhỉ?”
“Phó tổng yên tâm. Bạn trai em tốt như vậy đương nhiên em phải giữ thật kỹ rồi.”
Phó Dịch Thần đưa tay nhéo nhẹ vào hai bên má cô: “Không cần phải sợ bất kỳ ai. Anh chống cho em.”
“Cảm ơn anh nhưng bạn gái anh biết mình phải làm gì mà, anh yên tâm. Chỉ cần anh không ngã vào lòng người con gái khác thì chắc chắn dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra Đường Hinh Duyệt em cũng sẽ không buông tay anh.”
“Em hy vọng anh không vì dung túng cho cấp dưới của mình mà làm ra chuyện gì có lỗi với em. Nếu anh dám, em tuyệt đối không bỏ qua cho anh.” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Phó Dịch Thần anh chỉ dung túng cho một người con gái duy nhất chính làm em, Đường Hinh Duyệt. Ngoài ra không có bất kỳ người phụ nữ nào có được đặc quyền này nên bạn gái cứ yên tâm.” Phó Dịch Thần khẳng định chắc nịch.