Cả quá trình, Đường Hinh Duyệt chẳng còn chút sức lực nào nữa, tất cả đều để cho anh tự làm. Phó Dịch Thần rửa người cho cô, thay đi tấm ga giường đã nhăn nhúm kia đi.
Phó Dịch Thần đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai, anh hít một hơi sâu cất giọng: “Bảo bối, em thật biết cách hành hạ người khác.”
Sáng sớm, cả hai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Phó Dịch Thần, hình như là mẹ anh gọi điện thoại đến.
Dù muốn dù không thì Phó Dịch Thần vẫn phải nghe máy: “Alo, con nghe đây mẹ?”
Bà Phó cất giọng hỏi: “Con đang ở đâu đấy?”
“Ở nhà.”
“Mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ đến ạ?”
“Ừ.”
Phó phu nhân nói xong liền tắt điện thoại, đợi Phó Dịch Thần ra mở cửa.
Người con gái nằm trong lòng anh vốn đang say giấc nồng liền bị lời nói kia làm cho tỉnh cả ngủ, cô luống cuống: “Mẹ anh đến ạ?”
“Ừ.”
“Em…” Đường Hinh Duyệt ấp úng.
Nhìn dáng vẻ luống cuống của Đường Hinh Duyệt, Phó Dịch Thần liền nhoẻn miệng cười: “Sao thế? Sợ à?”
“Em không sợ, chỉ là gặp mẹ anh trong tình huống này có hơi…”
“Không sao, mẹ anh rất hiện đại. Em đừng lo.”
“Nhưng mà…”
“Mẹ anh lại chẳng vui đến nhảy cẩng lên ấy chứ.”
“Nhưng em lấy cái gì mặc bây giờ. Không lẽ anh muốn em lại mặc áo sơ mi này của anh để gặp mẹ anh à.”
Đường Hinh Duyệt vừa nói vừa đưa tay chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng đang diện trên người, quả thật nó không hợp cho tình huống này chút nào.
Phó Dịch Thần hiểu ý của cô, anh xuống giường, mở vali lấy một túi quần áo đưa cho cô: “Đây, em thay đi.”
Đường Hinh Duyệt mở ra xem, bên trong là một bộ quần áo của nữa: “Phó Dịch Thần, anh đang đùa với em có phải không?”
“Đồ đáng ghét nhà anh.” Đường Hinh Duyệt cầm lấy chiếc gối ném thẳng về phía anh.
Phó Dịch Thần vẫn xem như không có chuyện gì, vẻ mặt ra vẻ vô tội lên tiếng: “Không phải hôm qua anh bảo có quà cho em ở trong vali rồi à. Em không lấy ra xem bây giờ lại quay sang trách anh là thế nào.”
“Phó Dịch Thần, tên lưu manh nhà anh.”
Phó Dịch Thần ghé sát vài tai cho, nói nhỏ: “Hay là em thích mặc áo sơ mi của anh hơn nên mới…”
“Anh… anh ngậm miệng lại cho em.”
“Được rồi, em vào thay quần áo đi, anh xuống mở cửa cho mẹ kẻo mẹ đợi.”
“Nhưng mà… em chưa sẵn sàng.”
“Ngoan, sẽ không sao. Tin anh.” Phó Dịch Thần lên tiếng trấn an cô.
Đường Hinh Duyệt cầm lấy chiếc váy anh đưa vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo cho chỉnh tề rồi mới chậm chạp đi xuống nhà.
Phó Dịch Thần xuống nhà mở cửa cho Phó phu nhân. Bà vừa nhìn thấy anh liền khó chịu lên tiếng: “Con làm gì ở trong đó mà tới bây giờ mới chịu ra mở cửa thế hả?”
“Mới sáng sớm mẹ đến đây làm gì thế?”
“Thích thì đến. Con quản được chắc.”
Phó phu nhân đẩy Phó Dịch Thần sang một bên, ung dung đi vào nhà. Vừa vào đến phòng khách, bà Phó có vẻ hơi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữa xuất hiện trong nhà của con trai bà.
Bà Phó đưa tay về phía Đường Hinh Duyệt, cất giọng hỏi Phó Dịch Thần: “Thần, cô gái kia là…”
Phó Dịch Thần đi đến bên cạnh Đường Hinh Duyệt, ánh mắt cực kỳ nuông chiều nhìn cô, nhẹ giọng lên tiếng giới thiệu: “Con dâu mẹ.”
Cả bà Phó và Đường Hinh Duyệt đồng thanh lên tiếng: “Hả?”
Đường Hinh Duyệt không nghĩ anh sẽ thẳng thừng giới thiệu về cô như thế. Bà Phó có lẽ là người bất ngờ nhất, con trai bà có người yêu sao, từ lúc nào thế, sao người làm mẹ như bà lại chẳng hề hay biết gì thế.
Phó phu nhân hình như vẫn không tin vào lời giới thiệu của Phó Dịch Thần, bà ngập ngừng hỏi lại Đường Hinh Duyệt như thể muốn xác nhận lại một lần nữa: “Chào con. Con là…”
“Dạ con là Đường Hinh Duyệt, là bạn gái của anh Dịch Thần ạ.” Đường Hinh Duyệt vui vẻ đáp lời.
Bà Phó nhìn sang Phó Dịch Thần: “Thật?”
“Chính miệng em ấy nói mẹ còn chưa tin sao?”
“Mới sáng sớm mẹ sang đây chỉ như vậy thôi à?” Phó Dịch nói tiếp.
“Không phải chuyện của con.”
Phó phu nhân nói xong, ân cần đến chỗ Đường Hinh Duyệt, thẳng thừng gạt phăng tay của Phó Dịch Thần ra khỏi người cô, kéo cô ra phòng khách nói chuyện, để lại một mình Phó Dịch Thần với vẻ mặt khó hiểu vì bị cho ra rìa.
Bà Phó ngồi bên cạnh Đường Hinh Duyệt, ân cần hỏi chuyện của cả hai. Nói chuyện với mẹ anh được một lúc, Đường Hinh Duyệt cảm thấy việc ra mắt mẹ người yêu cũng không quá đáng sợ như cô từng nghĩ.
Phó Dịch Thần nhìn thấy hai người họ nói chuyện hòa hợp, vui vẻ với nhau anh cũng yên tâm vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.
“Ở đây không có nó nên con không cần phải sợ. Nói bác nghe con là…”
Đường Hinh Duyệt phì cười, khẳng định lại một lần nữa: “Là bạn gái ạ.”
“Sao con lại nhìn trúng cái thằng cọc cằn ấy chứ?”
“Anh ấy cọc cằn lắm sao ạ?”
Bà Phó khẳng định chắc nịch: “Rất nhiều tật xấu.”
Phó Dịch Thần định ra gọi hai người vào ăn sáng thì nghe thấy bà đang kể xấu anh với Đường Hinh Duyệt liền ho vài cái.
“Ho cái gì? Mẹ nói không đúng sao?”
“Mẹ làm cô ấy sợ chạy mất thì mẹ không có con dâu nữa đâu.”
Đường Hinh Duyệt cũng khá tò mò về tính cách của Phó Dịch Thần khi mẹ anh bảo rằng anh khá nhiều tật xấu và rất cọc cằn bởi khi ở bên cạnh cô anh rất chu đáo và cũng rất ân cần, có lẽ cũng vì thế mà cô rung động trước anh.
Bà Phó nhìn Đường Hinh Duyệt trông rất quen, hình như bà đã từng gặp ở đâu rồi thì phải: “Trông con rất quen mắt, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?”
“Cô ấy là bác sĩ Đường, công tác ở bệnh viện trung ương thành phố, cũng là bác sĩ điều trị cho con lần đó.” Phó Dịch Thần lên tiếng trả lời thay cho cô.
“Thì ra là như vậy.”
“Được rồi vào ăn sáng thôi, con chuẩn bị bữa sáng xong rồi.”
“Hai đứa ăn đi. Mẹ ăn rồi, mẹ chỉ đến xem con còn sống không thôi. Không ngờ không những khỏe mạnh lại còn có bạn gái.”
Phó Dịch Thần lắc đầu ngán ngẩm.
Phó phu nhân quay sang Đường Hinh Duyệt: “Khi nào rảnh đến nhà bác dùng cơm nhé.”
“Dạ vâng ạ.”
“Phiền con quản thằng nhãi ranh này giúp bác.”
“Được rồi, hai đứa vào ăn sáng đi, mẹ về đây.”
“Dạ con chào bác.”
Cả hai tiễn bà Phó về rồi cùng nhau vào trong thưởng thức bữa sáng. Hôm nay là cuối tuần, Đường Hinh Duyệt lại không đến bệnh viện nên thời gian của cả hai tương đối dư dả.