Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Thế em cho anh chuộc lỗi với em nhé?”
Đường Hinh Duyệt hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh cho lắm. Nhân lúc cô không để ý, Phó Dịch Thần đã kéo người cô sang, áp môi hôn xuống.
Thang máy đã xuống đến tầng 1, Phó Dịch Thần mới chịu buông môi cô ra. Đường Hinh Duyệt nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, tránh cho mọi người để ý đến.
“Xấu hổ sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi ăn tối. Em đói rồi.”
Cả hai cùng nhau tay trong tay bước ra khỏi Đường thị dưới sự bàn tác rôm rả của các nhân viên có mặt ở đây.
“Chủ tịch và Phó tổng của Quân Thần đang quen nhau sao.”
“Ôi mẹ ơi, đúng là trai tài gái sắc.”
“Xem họ đẹp đôi chưa kìa.”
Các nhân viên nhìn thấy hình ảnh cả hai tay trong tay rời khỏi tập đoàn liền không khỏi trầm trồ trước sự đẹp đôi của cả hai.
Phó Dịch Thần lái xe đưa cô đến nhà hàng đã được đặt sẵn để dùng bữa tối. Đồ ăn được chuẩn bị rất chu đáo, tươm tất không hổ danh là nhà hàng 5 sao nổi tiếng nhất nhì cái thành phố này.
Đường Hinh Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh bàn thức ăn một lượt, các món ăn đều không có hành lá, cô tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn.
Phó Dịch Thần đương nhiên biết cô đang cười chuyện gì. Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống xong anh đi về phía chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống.
“Vui vẻ đến thế à?”
Đường Hinh Duyệt bĩu môi, tâm tình vui vẻ của cô không hề bị anh xô đổ: “Anh biết em vui vì chuyện gì không mà bảo thế?”
“Em vui vì anh vẫn nhớ em không ăn được hành hay vui vì thức ăn ở đây không có hành?” Phó Dịch Thần điềm nhiên hỏi ngược lại cô.
“Anh đoán thử xem?”
Phó Dịch Thần tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ nhưng sau cùng câu trả lời vẫn là: “Anh không biết.” kèm một nụ cười vừa đủ.
Đường Hinh Duyệt không hề hài lòng với câu trả lời của anh, miệng đang định lên tiếng phản kháng lại nhưng chiếc bụng lại không nghe lời, lên tiếng kêu đình công khiến cô một phen ngại ngùng trước mặt anh.
“Anh cười cái gì chứ? Ăn tối thôi, anh không thấy bụng em nó lên tiếng rồi sao?”
“Được rồi, em ăn đi không bụng lại đình công bây giờ.”
“Anh… ngậm miệng lại.”
Phó Dịch Thần cũng thôi không chọc Đường Hinh Duyệt để cô có thể tập trung dùng bữa tối. Anh vừa dùng bữa vừa gắp thức ăn cho cô. Tôm cũng đã được anh lột vỏ sạch sẽ trước khi bỏ vào chén của cô. Công việc của Đường Hinh Duyệt chỉ đơn giản mà gắp thức ăn cho vào miệng và nhai còn lại mọi chuyện hầu như đều được Phó Dịch Thần làm cho cô.
Cả hai dùng bữa xong, Phó Dịch Thần lái xe đưa cô đi dạo một vòng thành phố rồi mới lái xe đưa cô về.
“Em về nhà họ Đường hay là về chưng cư?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi.
“Anh đưa em về nhà họ Đường đi, em có chuyện muốn bàn bạc qua với ba.”
“Ừm.”
Phó Dịch Thần xoay vô lăng, đánh tay lái về phía bên kia đường, lái xe đưa Đường Hinh Duyệt về Đường gia.
Đường Hinh Duyệt cởi dây an toàn, cô chòm người tới hôn nhẹ lên má anh, giọng cực kỳ nhẹ nhàng: “Em vào nhé. Anh lái xe về cẩn thận.”
Khi bóng dáng người nhỏ nhắn của Đường Hinh Duyệt khuất sau cánh cổng Đường gia, Phó Dịch Thần mới nhấn ga rời đi.
Đường Hinh Duyệt đi vào trong, nhìn thấy ông bà Đường đang ngồi ở phòng khách liền lên tiếng: “Ba mẹ, con mới về.”
“Ừ, đã ăn uống gì chưa?”
“Dạ con ăn bên ngoài rồi ạ.”
“Thế lên phòng tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi.”
Đường Hinh Duyệt quay sang thấy ông Đường vẫn đang xem tạp chí liền lên tiếng: “À, ba này. Con nói chuyện với ba một lát có được không ạ?”
Đường Đức Chính bỏ cuốn tạp chí sang một bên: “Con có chuyện gì thì ngồi xuống đi rồi từ từ nói.”
Cô bỏ túi xách sang một bên rồi ngồi xuống đối diện với Đường Đức Chính.
“Con muốn hỏi ba chuyện gì à?”
“Dạ, con muốn hỏi về hợp đồng giao dịch cũng như các chứng từ liên quan đến việc mua bán các dự án bất động sản trước đây giữa ba và Phùng Thiệu Phong. Con tìm ở văn phòng nhưng không thấy. Ba còn giữ chúng không ạ?”
Đường Đức Chính có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe cô hỏi về những giấy tờ này: “Con cần chúng để làm gì à?”
“Tiền của Đường thị bị cha con Phùng Minh Hạo lừa, đương nhiên con phải tìm bằng chứng để vạch trần ông ta rồi, con không cam tâm khi nhìn ông ta ôm tiền của chúng ta rồi sống dửng dưng trước pháp luật như vậy được.”
“Nhưng hợp đồng cũng đã ký, giấy trắng mực đen chúng ta còn có thể làm được gì chứ.” Ba cô thở dài.
“Ba không còn giữ số giấy tờ đó sao ạ?”
“Còn, chúng ở thư phòng. Con đợi một lát, ba đi lấy cho con xem.”
“Dạ vâng.”
Đường Đức Chính đi vào thư phòng tìm số giấy tờ mà Đường Hinh Duyệt cần. Một lúc sau, ông trở ra với túi đựng hồ sơ trên tay.
“Tất cả những giấy tờ mà con cần đều ở đây.”
“Ba có cần giữ chúng làm gì không ạ? Nếu không ba cho con xin chỗ giấy tờ này nhé?”
“Ừ, nếu con cần thì cứ giữ lấy.”
“Con cảm ơn.”
“Ba phải là người cảm ơn con mới phải, nếu không có con thì Đường thị đã rơi vào tay Phùng Thiệu Phong từ lâu rồi.”
“Ba đừng nói như thế. Con là người nhà họ Đường, việc này đương nhiên con cũng có trách nhiệm.”
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì con đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ vâng ạ. Ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, con lên phòng đây ạ.”
“Ừ.”
Đường Hinh Duyệt ôm lấy túi hồ sơ lên phòng. Đường Đức Chinh trầm ngâm một lúc liền ngói đầu lên cầu thang, cất giọng: “Con làm gì cũng phải cẩn thận đấy. Phùng Thiệu Phong không phải loại người dễ đối phó đâu.”
“Con biết mình phải làm gì mà, ba yên tâm.”
Đường Hinh Duyệt vui vẻ cất túi hồ sơ vào ngăn tủ rồi lấy đồ chuẩn bị đi tắm thì thấy Phó Dịch Thần nhắn tin đến.
Bên kia cũng nhanh chóng hồi âm: “Anh yêu em. Em ngủ ngon.”
Đọc tin nhắn, Đường Hinh Duyệt bỏ điện thoại sang một bên rồi cầm lấy quần áo đi tắm rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.