Bên ngoài nhà, âm thanh ồn ào huyên náo. Bên trong nhà không khí lại trái ngược hoàn toàn. Một chiếc bàn dài nằm giữa phòng, mặt bàn được trải một chiếc khăn trắng muốt. Xung quanh một đầu bàn, mấy người mang gương mặt hung thần, mặc tây trang mầu đen đứng dàn hàng ngang.
Đồng hồ treo tường kêu lên báo hiệu 12 giờ. Đúng lúc này, cửa phòng chậm rãi mở ra. Mấy người áo đen lập tức quay người, rút súng chĩa thẳng ra cửa. Ba bóng người xuất hiện sau cánh cửa nhìn tình hình trong phòng lấy làm ngạc nhiên. Những người cầm súng vẫn đứng nguyên bất động.
Cổ Tinh Nhã đi trước, tà áo sườn sám màu tím lay động theo từng bước chân. Ngang hông thắt một dải lụa trắng. Mái tóc đen mượt được vấn gọn gàng sau đầu, cài lên đó một chiếc trâm ngọc cổ. Những sợi tóc mai nhẹ ngàng rơi xuống bên tai làm tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Bên phải, Sở Thiến với mái tóc quăn gợn sóng, mặc váy dài xẻ một bên đùi, để lộ cặp đùi trắng muốt như ẩn như hiện sau làn váy. Tay cầm hờ hững chiếc áo khoác mỏng. Ai cũng ngỡ ngàng với vẻ đẹp chói sáng của cô.
Nếu nói Sở Thiến là vẻ đẹp chói sáng thì Liễu Thuần Đình lại có vẻ đẹp lạnh lùng. Một thân kimônô màu lam được thiết kế cách điệu làm lộ ra bờ vai trắng ngần. Cô dùng mấy chiếc trâm cài lên mái tóc mượt mà. Mấy làn tóc tơ đen mượt lẫn trong những chiếc trâm bạc sáng bóng.
Ba người nhẹ nhàng đi đến đầu bàn bên kia cùng ngồi xuống. Cận Nghị lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, cao giọng nói: "Bỏ súng xuống."
Phía sau, đám người đồng loạt hạ súng xuống. Chỉ có cái nhìn vẫn chiếu thẳng vào ba cô gái trước mặt. Một thân lễ phục mê người, không có một chút nào giống như người đi chuộc con tin cả.
Cận nghị ra lệnh mới làm bọn chúng hoàn hồn, khôi phục ánh mắt hờ hững ban đầu.
"Không hổ danh là Nữ Tu La trên thương trường. Nghe tin con trai bị bắt cóc mà vẫn giữ được bình tĩnh." Hừ! Không tin cô còn có thể giữ bình tĩnh được bao lâu.
"Ở đâu! Cận tiên sinh, ngài xác định tôi không có năng lực giữ tỉnh táo sao?" Cổ Tinh Nhã thản nhiên cười.
"Đương nhiên, nếu hôm nay cô đi cùng năm lãnh đa͙σ của tập đoàn Ân Long, tôi sẽ không hoài nghi nhưng. . . . . ." Nhìn hai cô gái ngồi cạnh cô, hắn gợi lên một chút cười lạnh, "Một thư ký, một nhân viên văn phòng, sự tự tin của cô thật đáng ngạc nhiên."
"Trên thương trường không được khinh địch, đa͙σ lý này ngài học chưa thuộc rồi, Cận tiên sinh." Cổ Tinh Nhã cười, nhưng trong mắt lộ vẻ âm ngoan đủ để làm người ta rung động.
Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình mới rồi nhìn rất phong tình, trong chốc lát vẻ mặt thay đổi thành lạnh băng.
"Nhưng sự thật đúng như lời tôi nói không phải sao? Hai bên thực lực khác xa nhau, chỉ cần liếc mắt là biết, vẫn là. . . . . .tập đoàn Ân Long có quá nhiều người tự tin?"
"Ha ha, có lẽ vậy! Nhưng hôm nay mục đích tôi đến đây không phải để chuộc ngươì."
"Chẳng nhẽ cô định cướp người?"
"Không." Phun ra một câu khinh thường, Cổ Tinh Nhã cầm chén rượu trên bàn hướng về phía hắn gật đầu: "Tôi muốn hủy một nửa thế lực của ngài."
Câu nói chưa dứt, ba người đồng loạt hành động. Cổ Tinh Nhã vung ra một cái roi bạc uốn lượn trên không trung trông như một con rồng đang ra oai, nhất tiếng kêu gào, than khóc nổi lên, máu tươi văng bốn phía.
Liễu Thuần Đình đưa tay tìm trong người, thoáng chốc lôi ra một thanh kiếm sáng loáng. Thân ảnh màu lam bay lượn xuyên qua làn đạn, gọn gàng hạ gục từng tên một.
Sở Thiến kéo váy như khiêu vũ, bước chân nhanh nhẹn như con thoi, tay cô nhẹ nhàng vung lên, kỳ lạ là đám người áo đen cứ vậy ngã xuống. Cô đi như giữa chốn không người.
Các cô hành động hoa lệ, không khỏi làm Cận nghị choáng váng, khẽ nguyền rủa quay súng bắn các cô.
Trong nháy mắt, đại sảnh một đống hỗn độn. Lúc này cả bốn người đều nhìn chung một điểm.
"Hôm nay ngươi đã cố gắng rồi, mặt khác. . . . . ." Cổ Tinh Nhã dừng một chút, ánh mắt liếc về phía Liễu Thuần Đình.
"Mặt khác. Trước khi đến đây chúng ta đã giải quyết hết người của ngươi rồi, còn có. . . . . ." Sửa sang lại ống tay áo, Liễu Thuần Đình lại đẩy cho Sở Thiến nói tiếp.
"Còn có, ngày mai ngươi liền nghe được tin công ty của ngươi đã phá sản và bị thu mua rồi." Sở chuyện rất nhanh tiếp tục nói, tuyên án tử hình cho hắn.
"Các cô. . . . . . Không, không có khả năng. . . . . ." Cận Nghị nghe xong, gương mặt trở dữ tợn, vết sẹo trên mặt càng lộ ra đáng sợ.
"Cận tiên sinh, trên thương trường đừng bao giờ khinh địch, nhất lại là nữ nhân, biết không!" Cổ Tinh Nhã lười biếng nói. ý cười lại lộ rõ trong ánh mắt.
Hung hăng trừng cô. Cận Nghị đanh mặt không nói.
Liễu Thuần Đình hài lòng cười cười, cẩn thận không để mưu đồ lộ ra trong mắt.
"Chúng ta đi thôi!" Cổ Tinh Nhã tiêu sái dời đi cùng hai người bạn.
"Đợi chút, muốn đi, trừ khi bước qua xác ta." Không cam lòng chịu nhục, Cận Nghị giơ súng hướng về phía các cô, lạnh lùng nói.
"Ha ha. . . . . ." Sở Thiến cười khinh đáp lại hắn, hắn liền giống như tượng đá, không cách nào động đậy.
"Ngươi cũng còn chút hữu dụng đối với chúng ta, rất tiếc ngươi lại làm hư rồi." Trước khi Cận Nghị ngã xuống, nghe được câu nói đầy thâm ý của Liễu Thuần Đình và nhìn thấy hình ảnh cười tươi của ba cô gái. Đó là ký ức cuối cùng của hắn.
"Cha, dậy đi!" Hai cậu bé đứng bên giường Cổ Tinh Nhã đẩy đẩy người Trọng Suất Ngụy, ý muốn gọi anh dậy.
Là ai. . . . . ." Trọng Suất Ngụy khẽ động mí mắt, nhìn hai bóng người mơ hồ trước mặt.
"Cha, dậy đi!" Tiếng gọi lần nữa của hai cậu bé làm Trọng Suất Ngụy mở bừng mắt.
"ŧıểυ Thanh, ŧıểυ Ngụy, các con về lúc nào?" Trọng Suất Ngụy cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh, mở lớn mắt kinh ngạc hỏi."Đêm qua đi ngủ trước à!"
"Ngày hôm qua?"
"Mấy giờ rồi?" Anh chỉ nhớ Cổ Tinh Nhã tung thứ gì đó về phía anh, sau đó anh không biết gì nữa.
"Mẹ ạ! Mẹ cùng hai dì đang tắm ở đằng sau. Bởi vì mẹ nói hôm qua vận động nhiều nên mệt."
"Mẹ, hai dì? Vận động mệt chết đi?" Nghe hai con nói, Trọng Suất Ngụy không hiểu gì. "Quên đi, các con ra ngoài trước đi! Cha ra sau."
"Vâng ạ!" Hai cậu bé nhu thuận xuống giường, đi ra ngoài.
Chờ bọn chúng ra ngoài xong, Trọng Suất Ngụy mới đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ.
Xong hết mọi việc, Trọng Suất Ngụy vừa đi ra cửa thì cánh cửa lại nhanh chóng được mở ra. Cổ Tinh Nhã khoác áo lụa đi vào, gương mắt nhìn anh.
"Anh dậy rồi?" Không biết anh có nhớ hôm qua cô đã làm gì anh không nhỉ. Lậy thánh Ala, Quan Thế Âm Bồ Tát, chúa Jesus, tất cả các vị thần linh . . . . . . Hãy làm cho anh quên đi chuyện hôm qua. Nhìn vẻ mặt cô là biết, cô đang sợ rồi! "À, anh cảm thấy. . . . . ."
"Cái gì. . . . . . Em, em, không phải cố ý ! Thật sự không cố ý !" Thấy anh như có điều gì suy nghĩ cứ nhìn cô, Cổ Tinh Nhã không cách nào áp chế được nỗi sợ trong lòng, vội vàng thanh minh.
"Không phải cố ý" Trọng Suất Ngụy nhướng mày, ý không hiểu chuyện gì.
"Mà. . . . . . chính là. . . . . ."
"Chính là cái gì?" Anh thúc giục. Ánh mắt lộ rõ ý trêu đùa.
"Chính là chuyện em làm anh ngất đó." Nói đến đây, Cổ Tinh Nhã cúi thấp đầu, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ, không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trọng Suất Ngụy.
"Là chuyện tối qua à. Em không nói anh cũng không nhớ đâu ——" Giọng nói khoa trương dọa Cổ Tinh Nhã sợ hết hồn chỉ muốn chạy.
Chết cha! Cô không khảo mà khai hết rồi.
"Ha ha. . . . . . Quên thì tốt, quên thì tốt! Em đi trước, không quấy rầy anh." Cười lấp liếʍ, Cổ Tinh Nhã liền chạy.
Muốn chạy sao, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có luôn! "Em muốn đi đâu, ŧıểυ Tình nhi, để anh đi cùng em".
Anh nói rành rọt từng chữ làm Cổ Tinh Nhã không rét mà run.
"Không không. . . . . . Không muốn. . . . . . Em. . . . . . ưm!" Câu nói chưa dứt, đôi môi đã bị anh bá đa͙σ chiếm dữ.
"Ngoan, nói lại!" Trọng Suất Ngụy tươi cười. "Chúng ta cần nói chuyện. Em hình như còn nhiều điều phải giải thích đó. Nhưng mà không phải bây giờ, đợi lất nữa nói đi."
"Em. . . . . ." Lúc này ở lại mới là ngu ngốc đó.
Nhìn thấu tâm ý của cô, Trọng Suất Ngụy thản nhiên nói: "Muốn chạy mới là ngu ngốc, anh nhất định sẽ trừng phạt em thật nghiêm, biết không."
"ha ha! Sao em lại chạy chứ?" Oa a! Anh biết đọc ý nghĩ sao?
"Không có là tốt." Không vạch trần âm mưu nho nhỏ của cô, Trọng Suất Ngụy ôm eo cô cùng xuống lầu.
"Oa! Xuất hiện thật phô trương!" Vẻ mặt Liễu Thuần Đình khoa trương nhìn Trọng Suất Ngụy ôm Cổ Tinh Nhã đi xuống. Cổ Tinh Nhã bị trêu tức đỏ mắt.
"Thuần Đình, cô có tinh thần như vậy, nhất định có thể tử tế cho tôi biết, các cô ngày hôm qua đã làm gì không?"
Hai cô gái đang nhìn nhau, bất giác cùng quay lại nhìn anh. Không thể nào, sao anh ấy lại biết! Liễu Thuần Đình dùng ám hiệu nói với Cổ Tinh Nhã: "Là tại cậu dậy chồng không nghiêm nha, trách ai đây."
Cổ Tinh Nhã : "Ai biết được, tự nhiên anh ta trở nên khôn khéo vậy chứ! Rắm! Mình không tin anh ấy dám đem bộ mặt hung hãn ra hù dọa. Bây giờ lại còn nói mát nữa chứ! Còn không suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Lộ hết rồi biết phải làm sao?"
Liễu Thuần Đình : "Mình! Cậu không có cách gì sao?"
Liễu Thuần Đình : Đúng rồi! Các cậu không phải rất tình cảm sao? Dùng mỹ nhân kế đi, sao phải sợ anh ấy.
Cũng đúng! Cổ Tinh Nhã không khỏi gật đầu đồng ý.
Đúng thì phải làm ngay đi. Trọng Suất Ngụy đứng một bên không lên tiếng, xem hai cô làm trò.
Hừ! Mấy cô này ở cùng một chỗ với nhau chắc chắn không có gì là tốt đẹp cả.
. . . . . Hình như thiếu một người. . . . . .
Trọng Suất Ngụy Tứ một vòng, cuối cùng ở trước cửa nhìn thấy một người không được gọn gàng cho lắm đang lén lút trốn ra khỏi nhà.
"Đứng lại!" Anh quát khẽ. Bóng người trước cửa giật mình liền đứng lại. A! Chết chắc rồi! Sở Thiến âm thầm kêu .
"Các cô làm gì mà lại ăn mặc như vậy?" Nhìn qua bộ lễ phục trên người Sở Thiến, Trọng Suất Ngụy không hỏi bắt đầu đoán trắc.
Ba cô gái này bình thường đều làm việc cùng nhau, cô mặc như vậy đáng sẽ không. . . . . .
"Cổ Tinh Nhã! Em mặc đồ dạ hội để đi đâu vậy hả?" Mắt tràn đầy lửa giận, Trọng Suất Ngụy hai tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh.
"Em, em . . . . . ." Cổ Tinh Nhã khiếp sợ nhìn anh. Quanh co không nói được.
Anh quay đầu, chuyển ánh mắt sang Liễu Thuần Đình: "Thư ký Liễu, cô nói xem?"
". . . . . . Tổng tài. . . . . ." Cô chuyển hướng nhìn sang phía khác, không dám nhìn thẳng Trọng Suất Ngụy.
"Không nói được sao, ân, xem ra em muốn giải thích hạng mục lại nhiều như , đúng không?!" Hắn cầm khởi đã trình hiện ngu dốt trạng thái cổ quang đãng nhã "Các cô đưa ŧıểυ Thanh, ŧıểυ Ngụy đi ra ngoài."
Nghe câu nói, Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình như nhận được ân xá vội vàng chạy đi, lờ đi ánh mắt cầu cứu của bạn tốt, hai người. . . . . . Không, phải nói là bốn người mới đúng, thực không có nghĩa khí bỏ đi. Ai nấy chạy thật nhanh như đằng sau có ma đuổi vậy.
Một trận gió lạnh tràn vào giữa hai người.
"Em có thể bắt đầu giải thích rồi." Trọng Suất Ngụy ngồi đối diện Cổ Tinh Nhã trên sofa thản nhiên nói.
Không nghĩ đến nhanh như vậy. Cổ Tinh Nhã khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt quyết định.
"Phong Ấn Đường nói với anh một ít thông tin! Dù sao anh cũng tra được không ít tư liệu rồi."
"Anh. . . . . ." Làm sao biết?
Chuyện cô nhờ Phong Ấn Đường không có khả năng lọt ra ngoài. Cô nghĩ đến chuyện anh biết lại từ Phong Ấn Đường . . . . . .
"Không phải như em nghĩ, có người cho anh ít thông tin, anh tự nhiên muốn điều tra thêm rốt cuộc là ai, ngày đó sau khi em cùng Phong Ấn Đường gặp mặt, có xảy ra ít việc làm mờ ám anh cũng không phải không biết. Như vậy đáp án đã minh bạch chưa?"
Cô. . . . . . Cô biết, lúng túng không nói được. Trọng Suất Ngụy chỉ mới biết một nửa.
"Bất quá, em có thể cho anh biết, bối cảnh của em tuyệt không đơn giản như anh và Phong Ấn Đường nghĩ. Hai người chỉ biết em là người của tập đoàn Ân Long thôi!" Cổ Tinh Nhã liếc anh một cái.
"Chẳng nhẽ không đúng?" Trọng Suất Ngụy nghi vấn hỏi.
"Không! Nên nói em là người tập đoàn, thực ra tập đoàn được chuyển từ một tổ chức sát thủ tên là Qủy sát môn đa͙σ chuyển sang bạch đa͙σ.
"Em sẽ không nói. . . . . ."
Lẽ nào, cô thật sự là lãnh đa͙σ tập đoàn Ân Long?
"Ân, cũng coi như ! Dù sao hàng năm em cũng nhận không ít cổ tức đi." Cô trực tiếp chứng thực nghi vấn trong lòng anh.
"Vậy . . . . . . năm người lãnh đa͙σ của Ân Long là. . . . . ."
"Anh nói năm người đó hả! Bọn hắn là Đường chủ của quỷ sát môn, bất quá Thuần Đình nhìn thấy bọn hắn còn dùng được, thuận tiện điểm tô cho đẹp bộ mặt của tập đoàn, đã kêu bọn hắn trông nom tập đoàn vậy chúng em mới có thể nhàn nhã được chứ.
"Hơn nữa Ân Long hiện tại quá lớn, nếu chúng em thật sự làm việc, tuyệt đối sẽ không có thời gian nữa. Cho nên, chúng em không trực tiếp trông nom tập đoàn mà ra ngoài làm việc, Sở Thiến làm kiến trúc còn Thuần Đình làm thư ký cho anh."
Anh kinh ngạc không nói được. Cổ Tinh Nhã cắn nhẹ môi: "Em đã nói, em không xứng với anh." Cô ngồi cạnh anh, nhẹ giọng nói.
Trọng Suất Ngụy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt phức tạp, "Vì sao, phải biết là anh mới không xứng với em. . . . . ."
Anh vừa nói xong, Cổ Tinh Nhã vội đưa tay bịt mồm anh, thê thương nói: "Anh biết em làm thế nào để có Qủy sát môn không? Anh biết tài chính của Ân Long lớn mạnh thế nào không? Anh không biết, có phải không?" Ánh cô mắt trống rỗng, suy nghĩ tự động quay về quá khứ.
"Kỳ thật Quỷ sát môn không chỉ là tổ chức hắc đa͙σ, nó còn là tổ chức sát thủ lớn nhất." Cô sâu kín thở dài, tay xoa nhẹ gương mặt khiếp sợ của anh. "Anh cũng không biết kỳ thật tay em đã nhuốm đầy máu tanh khi em diệt Qủy sát môn, giành lấy quyền lực cao nhất, rồi mới dựa vào Thuần Đình cùng Sở Thiến giúp việc cải tổ tổ chức, mới có tập đoàn Ân Long hôm nay."
Anh vẫn im lặng. Cô cố nén khóc nói: "Nếu anh đổi ý, hiện tại có thể đi."
Mà thôi! Lúc bắt đầu cô đã nói hai người họ không cùng thế giới, cho dù hiện tại anh hối hận, cô cũng chỉ có thể nói là hai người có duyên không phận mà thôi.
Trong đầu Trọng Suất Ngụy là một đống hỗn độ. Cổ Tinh Nhã là môn chủ của Quỷ sát môn, một phần tử hắc đa͙σ, một sát thủ, cô còn là lãnh đa͙σ của tập đoàn Ân Long, với tình hình hiện tại anh có thể vì an toàn cuả bản thân mà rút lui! Nhưng khi anh nhìn thấy giọt lệ trực trào ra của cô thì anh không ngăn được suy nghĩ muốn bảo vệ cô cả đời.
Suy nghĩ hỗn loạn, nhưng thân thể so với lý trí đã sớm có phán đoán, anh kéo cô vào người, ôm chặt lấy cô.
"Em đừng nghĩ có thể dời khỏi anh, anh không phải nhà giàu sợ chết, cũng không phải không thấy qua phàm phu tục tử, mặc kệ em là ai, anh chỉ muốn em, chỉ cần em." Anh khẳng định lại với cô tình yêu anh giành cho cô là thật.
Chỉ cần cô! Không biết vì sao, anh có thể nói được những câu nói đầy tình cảm để an ủi cô, để cô yên lòng về anh.
"Mặc kệ thế nào đều là em sao?" Cổ Tinh Nhã ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào.
"Muốn em, chỉ cần em." Anh trầm thấp khẳng định, cũng như là lời thề với cô.
Tâm tình cô trôi nổi. Cuối cùng, khi anh ôm cô vào lòng, cô cảm thấy mình đã tìm được chốn bình yên, không bao giờ còn có người thứ hai nguyện ý vì cô mà mở lòng chấp nhận. Lời anh nói như dòng nước ấm chảy trong lòng cô, làm tan chảy lớ băng lạnh hắc ám, để cho cô thấy ánh dương rực rỡ ấm áp, làm cho cô như được tái sinh trở lại.
"Xem kìa, cứ như sợ người ta không biết tình cảm hai người rất tốt hay sao ấy? Ta chịu không nổi rồi!" Sở Thiến tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Cổ Tinh Nhã cùng Trọng Suất Ngụy.
Liễu Thuần Đình cũng có cùng vẻ mặt với Sở Thiến, chỉ biết nhún vai bất lực.
"Thế nào? Là hâm mộ hay đố kỵ?" Cầm cốc nước do chính tay người yêu làm cho, Cổ Tinh Nhã dựa vào người Trọng Suất Ngụy, nhìn anh yêu kiều.
Từ lúc hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau, tình cảm càng thêm gắn bó, lúc nào cũng quấn lấy nhau như đôi sam vậy.
"Ngụy, làm sao bây giờ? Chúng ta hạnh phúc làm người khác không vui rồi!" Cổ Tinh Nhã giả vờ hỏi nhưng trong mắt hiện rõ ý cười.
"Anh sao biết chứ? Anh còn thấy chưa đủ ấy!" Trọng Suất Ngụy bầy ra bộ mặt nghiêm chỉnh, cùng cô đối đáp.
"Là như vậy sao?" Cổ Tinh Nhã cười híp mắt.
"Đương nhiên a! Nào, em lại đây ăn một miếng dứa đi." Anh xiên một miếng dứa đút cho cô ăn ra vẻ lấy lòng.
Ôi trời ơi! Hai người này diễn tuồng sao. Nhìn mà nổi da gà.
Liễu Thuần Đình hừ một cái, đưa tay vuốt tóc tiếp tục xem tạp chí, quyết định coi hai người kia là không khí. Chỉ tiếc, một người vui không bằng mọi người cùng vui. Cổ Tinh Nhã cười gian, vòng tay ôm cổ Trọng Suất Ngụy, thuận tiện thể hiện luôn nụ hôn nồng nàn.
Tay nắm chặt thành quyền, Liễu Thuần Đình bỏ tạp chí xuống, tức giận dứng dậy nói: "Được rồi, Hai người muốn diễn phim tình cảm thì về phòng. Đừng ở đây làm chướng mắt người khác."
Đối với lời nói tức giận của Liễu Thuần Đình, Cổ Tinh Nhã vẫn không thèm để ý, rúc vào lòng Trọng Suất Ngụy cười cười."Thật là! Mình thấy cậu suốt ngày làm bạn với mấy cái công văn nhàm chán nên tụi mình mới giúp cậu làm phong phú tình cảm đấy chứ!" Cô cố tình bầy ra bộ mặt thương cảm nhưng giọng nói lại mang ý trào phúng.
"Đừng kéo mình! Mình nhất định phải cho cậu ấy một trận mới được!" Liễu Thuần Đình bốc hỏa, lớn tiếng rít gào, xung lên đánh người. Nhưng bị Sở Thiến nhanh tay giữ lại, không đển cô kích động.
"Thuần Đình, đừng như vậy!"
"Bỏ ra ! Mình nhất định phải làm thịt cậu ấy."
"Ấy. . . . . . Như thế đã tức giận rồi sao, quả nhiên là thiếu tình cảm mà!"
"Cậu!"
"Tinh Nhã, sao lại trêu chọc cô ấy chứ!"
Phòng khách nhất thời hỗn loạn. Trọng Suất Ngụy ôm Cổ Tinh Nhã tránh né đòn tấn công không chút lưu tình của Liễu Thuần Đình. Trận chiến chỉ ngừng khi có tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai đi mở cửa?" Liễu Thuần Đình tĩnh táo, sửa sang lại quần áo trên người.
"Mình không đi!" Sở Thiến chu miệng. Mệt quá! Chạy theo hai cô điên này mệt chết mất.
"Đương nhiên không phải mình!" Cổ Tinh Nhã cũng cho ý kiến.
"Anh đi!" Nhận nhiệm vụ đi mở cửa, Trọng Suất Ngụy nhanh tay thu dọn lại phòng khách.
Mở cửa, thấy có năm người đàn ông đang đứng chờ, Trọng Suất Ngụy né người nhường đường cho họ vào. Tuy mọi người nhìn anh nghi vấn nhưng vẫn theo anh vào nhà. Trọng Suất Ngụy đi trở về phòng khách, đến bên Cổ Tinh Nhã thân mật công khai quyền sở hữu. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của năm người đi sau.
"Có việc sao?" Mặc kệ thái độ của năm người mới đến, Cổ Tinh Nhã thản nhiên hỏi.
Một bên Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình khôi phục thần thái ban đầu, vẻ mặt lãnh đạm ngồi một bên, toàn thân tỏa ra khí thế bức người.
An tĩnh ở một bên không lên tiếng. Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên nhìn ba người bất đồng thần sắc.Không thể tưởng được, khí thế của ba người như vậy khó trách năm người phụ trách của Ân Long không dám tùy ý mạo phạm.
"Các ngươi chậm rãi nói chuyện, tôi đến thư phòng." Trọng Suất Ngụy dời đi để mọi người bàn công việc được thuận lợi.
"Uh!" Cổ Tinh Nhã thản nhiên cười gật đầu.
Trọng Suất Ngụy vừa về tới thư phòng, liền mở máy tính, nhập mật mã rồi thoải mái nằm chờ.
"Ai? Có việc mau nói!" Cửa sổ hiện lên hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc.
Trọng Suất Ngụy không lên tiếng, chỉ nhìn người đang cắm cúi làm việc không ngừng, ánh mắt vui vẻ.
Cuối cùng phát hiện người bên kia không nói gì, người đàn ông ngẩng đầu lên, gương đôi mắt cú mèo nhìn màn hình nói: "Không có chuyện thì đừng làm phiền tôi, không biết tôi bận sắp chết sao? Hoàn. . . . . ."
Đang ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, nhìn thấy người gây họa cho mình, anh ta kinh ngạc cùng tức tối lập tức mở đài tiếp: "Anh, anh hiện ở đâu vậy chứ! Lẽ nào anh không thấy công việc ngập đầu sao. Chết tiệt đám công văn này đi. Làm tôi phải tăng ca suốt, không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn đống giấy tờ không ngừng gia tăng đè chết mình. Không biết kiếp trước tôi nợ anh cái gì mà giờ bị anh ngược đãi thế này chứ. Anh mà không về là tôi bỏ việc cho công ty sập luôn đấy!"
"A, đừng nói như vậy chứ! Tôi chỉ đi nghỉ vài ngày thôi mà, cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ."
Trọng Suất Ngụy nghe anh ta nói mà không lo lắng gì, chỉ cười nhàn nhã.
"Sao lại không nghiêm trọng chứ. Vợ tôi nói muốn ly hôn kìa, anh xem có nghiêm trọng không? Tôi mà không tốt thì anh cũng đừng mong được yên ổn."
"Là sao? Hiện taị tôi chưa có ý định trở về."
"Anh nói cái gì, lâu rồi anh chưa bị đánh hả, có muốn suy nghĩ lại không?” Anh ta xoa tay, làm như muốn đánh người.
"Nóng gì chứ, không cần phải bất mãn vậy đâu!" Trọng Suất Ngụy vẫn bình thản chọc giận anh ta.
"Trọng Suất Ngụy!" Anh ta nhìn không được hét lên.
"Tốt! Tốt! Tôi chỉ nói tôi không quay về, không nói tôi không giúp cậu!"
Hừ! Cuối cùng cũng nói được một câu làm khuôn mặt anh ta giãn ra đôi chút.
"Gửi ít tài liệu qua mail cho tôi, xong tôi gửi lại cho cậu."
"Hừ! Vậy cũng được." Cuối cùng cũng có thể ăn tan tầm đúng giờ về nhà với vợ rồi. Vạn tuế!
"Tốt lắm, không nói nhiều nữa, phiền anh rồi."
"Quên đi! Ai bảo tôi xui xẻo, làm gì không làm lại đi làm trợ lý đặc biệt cho anh chứ."
Tắt máy tính, Trọng Suất Ngụy thong thả bước đến phòng khách, chỉ thấy năm người đàn ông sắc mặt không tốt, còn ba cô gái vẫn lãnh đạm như cũ. Anh không lên tiếng ngồi xuống cạnh Cổ Tinh Nhã.
Cho đến khi xong công việc, bọn họ đi hết, ba cô gái mới thả lỏng tâm tình, bỏ chén trà trên tay xuống, mỉm cười không chút kiêng kỵ.
"Trời ạ! Năm người đó không có nửa điểm tiến bộ, ngay cả chút cảnh giác cũng không có." Sở Thiến cười nói.
"Thiến, cậu vừa bỏ gì vào trà thế?" Liễu Thuần Đình chỉ vào ấm trà nói.
"Có gì đâu,chỉ giúp dạ dày hoạt động tốt thôi mà."
". . . . . ." Cổ Tinh Nhã nhìn nhìn ấm trà, lại nghĩ đến năm người vừa rồi, không nhịn cười được .
Trọng Suất Ngụy lắc lắc đầu, đáy lòng không khỏi bi ai cho năm người kia. Có chủ nhân như vậy, chỉ có thể coi là bọn hắn không may thôi.
Năm người đang lái xe về nhà tự dưng thấy lạnh hết sống lưng, không khỏi lo lắng. Nhanh như vậy, thời tiết đã chuyển lạnh rồi sao?