Kỷ Trà nguyên quán là người Diệc Thành, ở phương bắc. Thật ra gia cảnh hắn bần hàn, nơi hắn ở chỉ là một xóm nhỏ gần Diệc Thành. Năm hắn lên năm, Man tộc cướp bóc đến thôn nhà hắn, lại giết chết không ít người trong thôn, trong đó có cha mẹ hắn. Hắn thành trẻ mồ côi.
Hắn còn có người họ hàng ở trong Diệc Thành, là em họ của cha hắn. Tiểu thúc vốn cũng không phải người ác độc gì, nhưng cưới phải thê tử keo kiệt dữ dằn, thấy nhà hắn nghèo nàn lại bị cướp bóc, cha mẹ đều chết hết, rất không muốn thu lưu hắn. Hắn còn nhỏ tuổi, không biết làm việc kiếm tiền, thu nuôi hắn chẳng khác nào nuôi một thứ vô dụng. Nhưng lại sợ hàng xóm láng giềng nói bậy, cho nên cắn răng nhận hắn về nhà.
Dĩ nhiên, tiểu thẩm không chịu cho hắn ăn không ngồi rồi. Năm tuổi, Kỷ Trà làm hết việc trong nhà, nấu cơm rửa bát tới quét tước nhà cửa, giặt giũ quần áo, chặt củi. Hắn không làm tốt, nhất định sẽ bị đánh một trận còn bị bỏ đói. Nhưng hắn chỉ mới năm tuổi, thân thể nhỏ gầy ốm yếu, làm sao chịu được lao động nặng nhọc như vậy? Tiểu thẩm ghét bỏ hắn vô dụng, đánh đập liên tục. Cuối cùng thân thể hắn không chịu nổi mà sinh bệnh. Đúng thời gian đó, tiểu thúc có việc xa nhà, tiểu thẩm ngại mời đại phu tốn tiền, liền xưng với bên ngoài là hắn chết bệnh, quấn hắn bằng một cái chiếu rách, vứt ở bãi tha ma ngoài thành.
Có lẽ là hắn phúc lớn mạng lớn, sinh bệnh lại bị bỏ đói nhưng vẫn kéo dài mấy ngày chưa chết. Một lão giả đầu tóc bạc trắng đi ngang qua bãi tha ma thấy hắn nhỏ như vậy nhưng tâm tính kiên cường hiếm thấy, liền nhận hắn làm đệ tử, mang về Đoạn Trường Cốc. Quả nhiên lão nhân nhìn không sai, mặc dù ốm yếu nhưng cốt cách thanh kỳ, tâm tính lại cứng cỏi hiếm thấy, không đến mười năm, hắn đã học hết bản sự của lão nhân, có thể xuống núi. Lão nhân biết hắn vẫn nung nấu ý định báo thù cho cha mẹ. Nhưng Man tộc gồm hàng chục bộ tộc hợp thành, tại phân tán trải rộng, biết năm đó ai đến tiểu thôn cướp bóc mà báo thù? Một mình hắn làm sao có thể diệt được Man tộc? Lão nhân liền khuyên hắn nhập ngũ, tương lai nhất định sẽ có cơ hội.
Kỷ Trà theo lời sư phụ, gia nhập quân đội. Ban đầu, hắn chỉ là một tiểu binh, nhưng bộ dạng anh tuấn võ công cao cường lại luôn lạnh như băng, khiến cho không ít người chú ý. Xông pha vài trận, hắn anh dũng giết địch, đạt được khen ngợi, thăng quan nhanh chóng. Mới 17 tuổi đã là đô úy, khiến không ít người đỏ mắt ghen tị.
Dĩ nhiên, những kẻ có bối cảnh tự cho mình là siêu phàm, bắt đầu gây khó dễ với hắn.
Kỷ Trà tính cách ngay thẳng, lạnh lùng ít nói, thật dễ dàng đắc tội với người. Mà điển hình căm ghét hắn là Chu Thăng, một người dung mạo coi như tuấn tú, võ công không thấp, nhập ngũ được bốn năm, so với Kỷ Trà chỉ mới một năm thì Chu Thăng được xem là lão binh, có không ít tiểu đệ xung quanh. Lại nghe nói, hắn có một ông cậu là ngũ phẩm giáo úy, chức vụ không cao không thấp, nhưng cũng đủ cho hắn làm bậy. Kỷ Trà anh tuấn hơn Chu Thăng, võ công cao hơn Chu Thăng, làm người lại có vẻ lạnh lùng khốc khốc, so với Chu Thăng thì được nhiều tiểu binh sùng bái hơn, chẳng qua bọn họ không dám tiếp cận mà chỉ đứng từ xa thần tượng. Chu Thăng ghen tị với Kỷ Trà, muốn dạy dỗ Kỷ Trà một trận để cho hắn biết ai mới là lão đại ở trong quân.
Thế là Chu Thăng tụ tập một đám tiểu binh tới khiêu khích châm chọc Kỷ Trà, dụ hắn ra một chỗ vắng người, bức Kỷ Trà nóng nảy đánh bọn họ. Lại gọi người tới báo Kỷ Trà vi phạm quân quy, đánh binh lính trong quân. Mặc dù Kỷ Trà uy vọng không nhỏ, nhưng chung quy là không có quyền thế, so với Chu Thăng yếu thế rất nhiều. Kế sách của Chu Thăng không cao minh, lại có thể nhục nhã được Kỷ Trà. Lúc đó, lại không ai đứng ra làm chứng cho Kỷ Trà hay lên tiếng bảo vệ hắn, ai cũng sợ đắc tội Chu Thăng.
Đúng lúc mọi người cam chịu trừng phạt Kỷ Trà, ngay cả bản thân hắn cũng lạnh lùng không lên tiếng, một thanh âm trong vắt vang lên, làm mọi người đều sững sờ.
- Hừ, rõ ràng là mấy người kia khiêu khích trước! Các ngươi đều mù mắt sao?
Từ sau lùm cây, một tiểu cô nương nhảy ra. Nàng thoạt nhìn mới 12, 13 tuổi, khuôn mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, hai má hồng hồng như một quả táo chín ngon miệng, đôi mắt đen láy linh động, đôi môi nhỏ nhắn giận dữ chu lên. Nàng mặc y phục rất gọn gàng, không có nhiều trang sức quý giá, mái tóc đen cột bằng dây lụa gọn gàng. Đáng yêu đầy sức sống, sạch sẽ thuần khiết như tinh linh. Một thoáng đó, hình bóng nàng vĩnh viễn in trong lòng hắn, muốn quên lại không thể quên được.
- U, nhà ai tiểu nương tử? Nhìn một cái, thực đáng yêu xinh đẹp a! Tiểu nương tử, đi theo ca ca có kẹo ăn…
Chu Thăng nhìn thấy tiểu cô nương, ánh mắt sáng rực. Mọi người lập tức giật mình tỉnh lại, đáng tiếc nhìn cô nương kia. Chu Thăng là một tên biến thái, thích nhất tiểu cô nương ở tuổi này, non nớt tươi mới, không quá nhỏ lại còn chưa thành thục. Không biết bao nhiêu tiểu cô nương vô quyền vô thế bị hắn đùa chết, này tiểu cô nương chỉ sợ không thoát khỏi tay hắn.
Tiểu cô nương nghe Chu Thăng nói vậy, giận dữ trừng hắn một phát. Lại không thèm quan tâm tới Chu Thăng, lườm gã quân trưởng.
- Quân quy của các ngươi là vậy sao? Hắn đánh người là tự vệ, không phải cố ý nên không vi phạm quân quy, các ngươi lại còn nghe lời của một bên mà xử phạt hắn!
- Tiểu nương tử đừng ngây thơ như vậy, có quyền thế mới là đại nhân. Ai bảo tên tiểu tử này vô thân vô cố? – Chu Thăng không đợi quân trưởng đáp lời đã lên tiếng, ánh mắt dâm tà đánh giá tiểu cô nương.
Tiểu cô nương lại không thèm quan tâm tới hắn, đi đến bên người Kỷ Trà, quan tâm nhìn hắn.
- Ngươi không sao chứ?
Kỷ Trà lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng hơi động. Bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai hỏi hắn một câu như vậy. Ở nhà nữ nhân kia, hắn chỉ nhận hết đau khổ, hàng xóm láng giềng lại không nói một câu quan tâm. Trong cốc, sư phụ chỉ dạy hắn võ công, cho hắn nơi ăn chốn ở, nhưng không nói chuyện nhiều với hắn. Vào quân, hắn lạnh lùng ít nói nên không người làm bạn, lại thấy hắn võ công cao cường, thường xuyên cho hắn làm xung phong chịu chết chứ không quan tâm hắn một câu. Chỉ đơn giản thấy ánh mắt trong suốt của nàng, một câu quan tâm thân thiết, khiến hắn suýt nữa không kiềm chế được ôm nàng vào lòng.
- Hắn võ công cao cường, cho dù đánh mười người cũng không có việc gì. – Không biết ai đó bĩu môi nói một câu.
- Cho dù giỏi võ tới đâu, hắn cũng là người! – Tiểu cô nương liếc nhìn người kia, lạnh lùng nói.
- U, tiểu nương tử hảo uy phong. – Chu Thăng thấy tiểu cô nương không thèm để ý đến hắn, rốt cục không nhịn được lên tiếng, ra hiệu cho đám huynh đệ chuẩn bị bắt lấy tiểu cô nương.
- Các ngươi muốn làm gì? – Tiểu cô nương thấy mấy người vẻ mặt cười dữ tợn đến gần nàng, lập tức hoảng hốt trốn đến bên cạnh Kỷ Trà.
Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh vô ba của hắn rốt cục có gợn sóng. Hắn giận dữ, những kẻ này cũng dám có ý đồ với nàng! Bọn họ nhục nhã hắn, hãm hại hắn, hắn nhận! Nhưng cũng dám có ý tưởng xấu xa với nàng, không thể tha thứ!
Kỷ Trà vừa bảo vệ tiểu cô nương, vừa đón đánh đám người Chu Thăng. Mặc dù hắn dũng mãnh vô song, nhưng hai đấm khó địch nổi bốn tay, lại còn phải che chở không làm nàng bị thương, cuối cùng bị một tên bắt được sơ hở, hung hăng trúng một chưởng. Kỷ Trà ôm lấy nàng, dùng thân thể làm đệm lưng, té xuống đất, nôn ra một búng máu.
- Ngươi không sao chứ? – Tiểu cô nương hoảng hốt thấy Kỷ Trà trúng chiêu, vội vàng ôm lấy hắn.
- Kỷ Trà, đừng có nhúng tay vào việc người khác! Không thì đừng trách ta Chu Thăng độc ác! – Chu Thăng cười dữ tợn.
Kỷ Trà chùi vết máu, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Thăng. Đôi mắt âm trầm như địa ngục, tối đen không thấy đáy khiến Chu Thăng đột nhiên rùng mình sợ hãi. Hoảng hốt một chút, Chu Thăng mới tỉnh lại, giận dữ thấy mình bị Kỷ Trà dọa sợ, không khỏi đỏ bừng mặt.
- Xú tiểu tử, đừng trách Chu gia ta! Có trách thì trách ngươi xen vào việc người khác!
Nói xong, lại muốn gọi người vây đánh Kỷ Trà. Tiểu cô nương vội vàng chắn trước mặt Kỷ Trà, hét lớn:
- Các ngươi dám! Không được đụng vào hắn!
- Tiểu nương tử tránh ra, lát nữa Chu gia sẽ cho ngươi dục tiên dục tử! – Chu Thăng cười dâm đãng.
Chưa kịp đợi hắn làm gì, một tiếng quát to đầy uy nghiêm vang lên.
- Ồn ào cái gì?
Mọi người quay đầu lại nhìn người vừa xuất hiện. Chỉ thấy một nam nhân trung niên vóc người cao lớn, không phải rất vạm vỡ nhưng lại tràn ngập uy hiếp, ánh mắt lạnh lùng như đao, tướng mạo anh tuấn uy vũ, trên ngược mặc áo giáp tinh xảo mà gọn gàng, khí thế uy nghiêm oai hùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người tâm sinh kính sợ.
Không cần nói cũng biết, khí thế này, y phục này, chỉ có tướng quân mới có được.
- Tham kiến tướng quân!
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành binh lễ.
- Cha! – Tiểu cô nương thấy nam nhân xuất hiện, vui mừng buông ra Kỷ Trà, nhảy đến gần nam nhân.
Nghe tiểu cô nương gọi, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhất là đám người Chu Thăng, cảm thấy cổ đều mát mát. Dám đùa giỡn ái nữ của tướng quân, chết chắc rồi!
- Nhã Nhi, ngươi lại không ngoan chạy loạn rồi! – Trình Khải Dương yêu thương đón nàng, sủng nịch trách cứ.
- Ở một chỗ buồn lắm, ta đi dạo chơi thôi mà. – Trình Nhã Y bĩu môi làm nũng.
Ánh mắt Kỷ Trà dõi theo bóng lưng Trình Nhã Y, trong lòng hơi hụt hẫng.
Hóa ra, nàng là nữ nhi của tướng quân. Thiên kim tiểu thư, quý nữ thế gia… Thân phận nàng cao quý như vậy, tâm địa lại thiện lương trong sáng như vậy… Hắn có tư cách gì ở bên cạnh nàng? Chẳng nhẽ, cuộc đời này chỉ có thể dõi theo bóng hình nàng?
Không, hắn không cam lòng. Nhất định có một ngày, hắn sẽ có tư cách đứng bên cạnh nàng, yêu thương che chở cho nàng.
Trái tim thiếu niên lần đầu tiên nếm ngọt ngào, lần đầu tiên hụt hẫng, cũng là lần đầu tiên dấy lên khát vọng.