Từ lúc chàng trai lạ mặt kia rút khỏi đó, Giang Mạn đã cả đêm không ngủ. Anh lặng lẽ châm lửa lên đống củi khô còn sót lại sau khi lửa trại đã tàn, im lặng ngồi đó suốt đêm. Trước đó, anh đã nhìn Vũ Anh rất lâu, dường như muốn xem biểu hiện của cô như thế nào, lại như đang hoài niệm điều gì đó, đôi mắt buồn rầu, rồi nhẹ nhàng bảo cô đi ngủ. Cô nghe lời anh, nhưng lòng buồn mênh mang.
Có phải anh ấy đang nhớ cô gái đó rất nhiều? Nhớ lại biểu cảm thẫn thờ trước ánh lửa của Giang Mạn, Vũ Anh lại không ngủ được.
Khi mặt trời đã lên, mọi người bắt đầu lục tục gọi nhau thức dậy, vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Họ, ngoài Vũ Anh và Giang Mạn ra thì không ai biết được đã có một trận chiến khá căng thẳng diễn ra vào đêm qua dưới ánh trăng bạc.
Khi mọi người bắt đầu ra khỏi lều trại, chợt thấy Giang Mạn ngồi đó, quay lưng về phía họ không một lời lên tiếng, dường như lạc lõng giữa thế giới này.
"Giang Mạn tiền bối!" Một nam sinh lại gần vỗ vai anh.
"Ơ hử, hả?"
"Tiền bối dậy sớm thế ạ?"
"À... ừ!"
"Anh mà cứ thờ thẫn như thế là Vũ Anh 'đại tỷ' sẽ cho rằng anh đang tương tư cô gái khác đó!"
Chẳng ngờ Vũ Anh ở ngay sau nam sinh đó, chỉ lặng lẽ quay đi, cùng mọi người dọn đồ lại, sau đó một mình lên xe.
Giang Mạn khi lên xe vẫn ngồi cạnh cô, thấy cô không nói gì, anh chủ động hỏi chuyện:
"Trời hôm nay đẹp nhỉ?"
"..." Vũ Anh ngồi trong, mắt vẫn hướng ra cảnh vật bên ngoài lớp kính cửa sổ, vẫn không nói gì.
"Vũ Anh, em... giận anh à?"
"..." Lúc này, cô nhắm mắt, đầu dựa vào kính, bắt đầu... giả vờ ngủ.
Sau một lúc không thấy Giang Mạn nói điều gì nữa, cô thất vọng định hé mắt ra nhìn thì...
Chụt...
Cô giật mình trợn tròn mắt quay sang anh.
"Anh...!"
Giang Mạn cười ranh mãnh nhìn sang Vũ Anh đang tỏ ra bất ngờ nhìn anh, hai tay cô ôm một bên má.
"Giang Mạn... anh..." Vũ Anh không nói nên lời, một tay vẫn nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị Giang Mạn hôn, mặt không khỏi kinh ngạc, tay run run chỉ vào anh không tin nổi.
"Anh vừa làm gì em vậy???" Mặt cô bỗng chốc nóng bừng. Giọng cao lên mấy phần nhưng chỉ là những lời thì thầm đầu môi.
Giang Mạn cũng thì thầm lại: "Anh chỉ muốn thơm má bạn gái anh mà thôi!"
"..." Vũ Anh không nói được gì, đành im lặng quay đi. Nhưng trái tim cô sớm đã như chú thỏ non nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
"Ồ, vậy ra em muốn hôn tiếp à?" Giang Mạn ghé mặt lại gần trêu chọc, Vũ Anh khẽ hét "không" một tiếng, lại nhắm chặt mắt lại. Anh dừng lại, đôi môi rời từ trước má vào sát tai, khẽ nói:
"Nếu không muốn anh hôn tiếp thì quay lại nhìn anh đi!" Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô khiến trái tim cô mềm nhũn tan chảy.
Vũ Anh đành chào thua, mở mắt nghe theo lời anh. Làn da trắng ửng hồng trên đôi má, khuôn mặt bầu bĩnh non nớt, bờ môi cong xuống, đôi mày nhướn nhướn cùng đôi mắt to tròn mở ra rồi lại rủ xuống, thầm biểu lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải phục tùng.
Vẻ mặt này của Vũ Anh thành công khiến Giang Mạn ngẩn ngơ một hồi.
Vũ Anh: "Sao vậy?"
Giang Mạn: "..."
Vũ Anh: "Mặt em dính gì sao?"
Giang Mạn: "..."
Vũ Anh: "Giang Mạn!"
Giang Mạn: "À, ừ! Về đến nhà, anh muốn em làm một chuyện cho anh".
"Chuyện gì vậy?"
"Nướng cho anh xúc xích heo rồi lấy tương cà ra cho anh chấm"
"..." Vũ Anh không còn gì để nói nữa, hóa ra là anh ấy thèm xúc xích với tương cà nên mới nhìn cô chằm chằm như vậy sao? Thật... "cạn lời" mà...