Dạo này cô có vẻ bớt trầm lặng hơn, mở lòng hơn với mọi người, và đặc biệt là với các bạn nữ trong lớp.
Các bạn nữ theo thời gian cũng dần chấp nhận cô hơn.
Nam Tú ngày nào xong việc trên phòng dành cho hội trưởng hiệp hội sinh viên cũng đều xuống đón Vũ Anh ở cửa giảng đường. Anh ân cần chăm sóc cô, kéo áo cho cô khi trời trở lạnh, mang bình nước ấm cho cô uống khi gió đông bắt đầu ùa về.
Phải, vì anh là bạn trai cô mà.
Cô cũng tự nhiên đón nhận tình cảm của anh.
Các bạn nữ bạn cô thấy thế thì ồ lên trêu chọc.
Ngoài mặt hững hờ không để cho Nam Tú thấy gì, nhưng khi quay ra lại ngại ngùng "đuổi đuổi" các cô gái đi hết.
Họ làm cô ngại muốn độn thổ cơ!
Vũ Anh hơi dỗi những cô bạn, nhưng mà cũng vui. Chỉ là...
Có bạn trai là người nổi tiếng cũng phiền thật đấy...
Nhưng cô vẫn rất coi trọng tình cảm anh dành cho cô.
Quả thực rất ấm áp và yên bình.
Tựa như thế giới là một khối ấm áp.
Thời gian qua đi, nhóm Nhẫn giả của cô sau khi có một "kì nghỉ" dài liền bắt đầu "khởi động" lại.
Nghe nói, Tử Thạch đang bắt đầu hành động!
**********
Nhóm Nhẫn giả đại học A đang tập trung tại một con cầu lớn bắc qua một con sông.
Sau khi thu hoạch được những kết quả là những thông tin quý giá sau ba tháng đi làm nhiệm vụ trở về, Giang Mạn lập một kế hoạch cho toàn nhóm:
Cảnh Sinh cùng Team 7 nấp trong bụi rậm, chờ nhận lệnh.
Thẩm Phương ở vị trí trên cây quan sát.
Nam Tú đứng dưới gầm cầu sẵn sàng.
"Vũ Anh..." giọng anh hơi run một nhịp, rồi ngay lập tức bình tĩnh nói tiếp "Ở trên cầu tiếp xúc với Tử Thạch"
Còn tôi ở dưới cầu với Nam Tú.
Tất cả sẽ sẵn sàng chờ lệnh!
Mọi người ngạc nhiên, cho Vũ Anh vị trí là người trực tiếp gặp mặt Tử Thạch ư? Có nguy hiểm quá không?
Vũ Anh cũng không hiểu, cô mơ hồ nhìn sang Giang Mạn, chỉ thấy anh khẽ ho một cái, ánh mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng, nhưng giọng nói vẫn trầm trầm vang lên:
"Vũ Anh là người gặp Tử Thạch nhiều nhất trong số chúng ta, cô ấy có thể làm được!"
"Nhưng, Tử Thạch rất nguy hiểm, giờ đã là người đứng đầu nhóm Nhẫn giả tội phạm quốc gia, anh thực sự tin vào khả năng của cô ấy sao?" Cảnh Sinh nói.
"Tôi tin!" Giọng anh trầm trầm, nhìn thẳng Vũ Anh. Trao trọn niềm tin của mình vào cô ấy. Dù chuyện này rủi ro, nhưng đã có anh và Nam Tú gần đó.
Vũ Anh lại mơ hồ nhìn Giang Mạn.
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào mắt nhau sau khi Giang Mạn trở về.
Ánh mắt Giang Mạn cương nghị nhìn vào đôi mắt cô, dù đã phải chấp nhận việc cô là bạn gái của Nam Tú, nhưng khi đối diện với cô, và là lần đầu tiên đối diện với cô sau ba tháng xa cách, anh có phần bị cuốn hút. Gắng không để tình cảm tri phối, xao động, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Cô nhìn anh. Tảng đá trong lòng như biến mất, nhẹ bẫng, rõ ràng, trung thực.
Tuy không biết vì sao Giang Mạn đang yên đang lành tự dưng lại lạnh nhạt, xa lánh cô ba tháng trước nhưng...
Giờ đây, cô đã có thể yên lòng...
Và an tâm với con mắt sáng của anh.
Cô gật đầu...
Dù vẫn chưa tự tin lắm vào năng lực của mình nhưng, cô có cảm giác an tâm...
An tâm lạ...
Vũ Anh hít một hơi sâu, rồi thở ra...
Vậy là, nhiệm vụ đầu tiên của nhóm, cũng là do cô trực tiếp chỉ huy, bắt đầu!