Thấy cô bình ổn lại tâm trạng, lại còn "bức xúc" đánh đánh anh, anh mới chọc:
"Chắc thích được hôn lắm nhỉ?"
Ơ...
Mèo con của anh đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu...
Thảo nào tên Uchiha, lại còn Đệ Tứ cũng thích cô!
Anh giờ đây đã biết được tình cảm của cô dành cho anh, có lẽ anh phải hành động thôi...
Anh trầm ngâm kìm xuống nụ cười nhoẻn cong cong đẹp đẽ, khẽ ra quyết định.
Tới hôm sau, mọi người quay trở lại nhà Giang Mạn, khi Vũ Anh ngái ngủ bước ra khỏi phòng, mái tóc còn bù xù rối tung, cô ngạc nhiên.
"Mọi... mọi người quay lại làm gì ạ?"
Hỏi xong cô mới nhìn xuống thấy những chiếc va li chất đống quần áo của họ.
"Em không quay về nhà chuẩn bị đồ à?" Cảnh Sinh hỏi lại.
"Là...là sao..."
Vũ Anh thắc mắc, Cảnh Sinh giải thích: "À thì, chẳng phải Giang Mạn bảo tất cả sẽ cùng chung sống ở đây sao? Em không nghe thấy sao?"
Vũ Anh ngẩn ra, thì ra...
Cô tưởng Giang Mạn cho cô ngủ lại một ngày rồi cô sẽ về nhà chứ?
Cảnh Sinh giải thích thêm:
"Giang Mạn bảo rằng, ở chung sẽ tiện hơn, anh ấy còn bảo chúng ta sẽ có một nhiệm vụ ở xa sắp tới"
"À..."
"Vậy em về chuẩn bị đồ..."
"Để anh đi cùng em, thay quần áo đi rồi cùng anh về nhà em..."
Giang Mạn chợt ở đâu xuất hiện, đổi cách xưng hô bấy lâu nay với cô.
Cô giật mình... liền quay sang nhìn mọi người...
Không biết ý họ ra sao nữa...
Tim đập nhanh, cô nhìn nhìn họ.
Quả nhiên Cảnh Sinh trầm ngâm, cũng nhận ra một điều gì đó.
Sử Kiêu mặt tối sầm.
Nam Tú trầm mặc, đôi mắt saphire ánh lên tia buồn mênh mang.
Đã từ lâu, anh biết rằng, Giang Mạn thích Vũ Anh. Chỉ vì kí ức về Kushina- vợ anh, anh đã làm ngơ điều đó, làm ngơ tình cảm thật sự của mình.
Tình cảm vợ chồng của anh với Kushina hẳn đã bị Lục Đạo phong bế, chỉ còn lại kí ức rỗng không về vợ anh, nên anh giống như đang trở lại thời trai trẻ của mình, không tình yêu về người vợ từng đầu ấp tay ôm hằng ngày với mình... dù tình cách anh khá chín chắn.
Anh thực sự rất trân trọng vợ mình. Cô ấy rất tốt và đã từng cùng anh đỡ móng vuốt của con quái vật từng có ý định giết Naruto- cũng là Dư Tú- con trai ruột của anh. Anh không nhớ cảm xúc khi đó của anh cho lắm...
Vô cảm...
Thẫn thờ...
Và thực ra... lương tâm anh không cho phép anh yêu Vũ Anh. Anh vẫn luôn dặn lòng, chỉ coi Vũ Anh như cô gái rất bình thường, hơn cả bình thường...
Nhưng mà, anh mệt mỏi quá...
Anh sẽ phải làm sao đây...?
Đấu tranh nội tâm bao nhiêu, rốt cuộc, anh sẽ phải làm gì...?
Thẩm Phương tròng mắt đỏ hoe, vì sao... vì sao lúc nào cũng là Vũ Anh...?
Còn cô thì sao? Đã bao giờ, anh để cô trong mắt chưa?
Thực ra cô biết, Giang Mạn rất tốt. Thời còn tại chức hội trưởng hội sinh viên, Giang Mạn luôn quan tâm tới sinh viên dưới mình.
Anh có một dáng người cao lớn đáng ngưỡng mộ, một khuôn mặt vô cùng điển trai, tính cách tuy không hẳn thân thiện nhưng rất tốt, rất ấm áp, rất được lòng phái nữ. Dù là một người lãnh đạo, anh nhiều lúc tỏ ra uy nghiêm, nhưng, những nữ sinh quanh cô gọi đó là "Ngầu", lại không sợ hãi tính cách anh, có thể an tâm tin tưởng ở anh.
Ở anh vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm nhưng thực ra cô biết, trái tim anh rất nồng ấm. Cô càng si mê anh hơn. Cô càng ích kỉ hơn, cô càng quyết tâm chiếm được trái tim anh bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn.
Phải, cô bắt đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy...
Vũ Anh ngần ngừ, ngẩng xem Giang Mạn thế nào... cô ngại ngùng nhưng hạnh phúc trong lòng vì người ấy đang nắm tay cô, đôi tay thật ấm...
"Giang Mạn, em có chuyện này cần phải nói với anh ngay lập tức!" Thẩm Phương nhanh nhẹn bước tới, ánh mắt kiên định nói.
"Tôi bận rồi, tí nữa hãy nói, tôi phải đưa Vũ Anh đi..."
"Về Tử Thạch 5 năm về trước...Cháu của Boss"
Thẩm Phương nói thẳng.
Giang Mạn kinh ngạc.
Vũ Anh không hiểu vì sao Giang Mạn lại có biểu hiện như thế.
Thế nhưng, ngay lập tức, Giang Mạn liền đi cùng Thẩm Phương, bỏ lại Vũ Anh.
Cô ngạc nhiên, chuyện gì vậy nhỉ?
Thế nhưng...
Khi trở về cùng Thẩm Phương, Vũ Anh ngẩn ra, Giang Mạn lạnh lùng trông thấy.
Khi cô nhìn anh, anh lại lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác...
Tại sao?
Tại sao...?
Cô của sau này mãi không hiểu... Ánh nhìn đó cứ ám ảnh trong giấc mơ cô, cứa vào trái tim nhỏ bé của cô, bóp nghẹt cô, đau đớn khôn tả...
Chỉ biết rằng, sau đó, Giang Mạn lại lạnh lùng nói với mọi người một tin động trời...
Là động trời với chính cô...
Đó là, Giang Mạn sẽ đi làm nhiệm vụ ba tháng, với Thẩm Phương...
Với một mình Thẩm Phương?
Mọi người vẫn không hiểu gì hết.
Giang Mạn chỉ bình thản giải thích:
"Nhiệm vụ lần này cần tới sự giúp sức của Thẩm Phương, cô ấy có năng lực đặc biệt".
Vũ Anh nghe nhưng tâm hồn đã đi tới miền xa xăm... Ở đó, anh và cô đã rất ngọt ngào, vui vẻ bên nhau.
"Vũ Anh!" Cô giật mình tỉnh mộng, Dư Tú ở kế bên khẽ hỏi "Cậu làm sao thế? Sao cứ ngẩn mãi ra thế?"
Anh Đào: "Cậu ốm rồi sao?"
Vũ Anh chỉ nặng nề đáp:
"Không, tớ không ốm..." rồi bất giác nhìn Giang Mạn.
Cô đau lòng thấy anh lạnh nhạt liếc mắt đi chỗ khác.
Cô...
Cô đã làm gì... tại sao... người ấy lại xa cách, lạnh lùng với cô như vậy?
Vũ Anh chỉ cụp mắt, cố ngăn dòng nước mắt nóng hổi quanh tròng mắt đã sớm đỏ, ngăn không cho nó trào ra...
Mọi người vẫn chỉ ừ hừ, thể hiện trạng thái bình thường, không để ý gì đến điều bất thường của Vũ Anh...