Thiên mị vương triều tháng năm Khai Nguyên năm thứ ba mươi sáu, tam hoàng tử phi đương triều trụy nhai, sinh tử không rõ. Tam hoàng tử từ đó bệnh không dậy nổi. Hôn mê suốt một tháng mới rốt cục tỉnh lại.
Không có rít gào tê tâm liệt phế, không có nước mắt cắt từng khúc ruột, cũng không có gióng trống khua chiêng điều tra, có chăng chính là càng thêm lãnh khốc vô tình, ánh mắt thật vất vả mới có chút ôn nhu cũng biến mất hầu như không còn. Tác phong làm việc càng thêm ngoan tuyệt sắc bén, không để đường lui.
Thiên mị vương triều tháng sáu Khai Nguyên năm thứ ba mươi bảy, ánh trăng sáng rực, mặt trời chói chang thiêu đốt, tam hoàng tử Nam Cung Ngự Cảnh đánh tan thế lực bí ẩn của hoàng hậu trong triều, thâu tóm từng chút một. Đem hoàng hậu giam lại trong thâm cung.
Tháng hai Khai Nguyên năm thứ ba mươi tám, hoàng đế Nam Cung Liệt thoái vị, tam hoàng tử Nam Cung Ngự Cảnh kế vị, xưng Cảnh Hề đế, niên hiệu Niệm Hề. Phong tam hoàng tử phi Thủy Dạng Hề làm Liên Thanh hoàng hậu, miễn chế độ ba năm tuyển tú một lần, quần thần không thể dị nghị.
Niệm hề năm thứ tư, tứ hải thái bình, quốc gia hưng thịnh phồn vinh, quanh năm mưa thuận gió hoà, nhân dân an cư lạc nghiệp. Cảnh Hề đế lấy đức trị nhân, lấy hiếu trị quốc, thu phục dân tâm.
Dân gian đồn đãi, Cảnh Hề đế mặc dù chăm lo việc nước, nhưng thân thể nhiều bệnh, mỗi tháng thời gian vào triều nhiều nhất hai mươi ngày. Suốt ngày điều dưỡng cũng không thấy hiệu quả rõ ràng, cả triều văn võ lo lắng không thôi. Có người nhân chuyện này muốn lập hậu nạp phi, bị cắt đi chức quan, từ nay về sau, ở trong triều không ai dám nói đến việc này.
Tháng chín, đúng là không khí cuối thu, gió lạnh phơ phất.
Núi Mạn La ở phía Nam kinh đô, đúng là núi mà Tam Hoàng phi ngày xưa nay là Liên Thanh hoàng hậu Thủy Dạng Hề trụy nhai. Chỉ tiếc, ngày đó Thủy Dạng Hề trụy nhai là địa phương thần bí nhất của núi Mạn La, vách núi sâu không thể tưởng được, đến nay chưa có người nào biết được điểm cuối cùng của vách núi
Ở khe núi của Mạn La sơn gần kinh đô, một con sông yên ả chậm rãi mà chảy.
Sương mù buổi sáng bao phủ tràn ngập không gian, từng chút từng chút một bao phủ toàn bộ khe núi, tạo thành một tầng lụa mỏng trắng, ở trong gió sớm lạnh căm căm khiến người ta phải đem tầm mắt mở lớn mới nhìn thấy rõ, dòng sông trong rừng phải gợn sóng lăn tăn lập lòe thì người ta mới biết đó là mặt nước.
Mọi thứ dường như rất tuyệt vời, như mộng như ảo, mà tất cả, lại lộ ra tầng tầng quỷ dị, quá yên tĩnh, thì lại làm tâm thần người ta không yên.
Mấy tiếng chim hót, vài tiếng cá nhảy lên, làm khung cảnh yên tĩnh trống vắng có thêm một chút sinh khí. Cẩn thận nghe, thì tựa hồ có tiếng vó ngựa từ phương xa lại gần, cùng với âm thanh của mấy chục người chạy bộ âm vang qua lại trong khung cảnh trống vắng, rốt cục làm cho khung cảnh tĩnh mịch này thêm một chút nhân khí.
Tiếng vang càng ngày càng gần, đi đầu là ba người thị vệ cỡi trên ba con tuấn mã, sau ba con tuấn mã là một cỗ kiệu vô cùng hoa lệ, đi theo hai sườn cỗ kiệu là hai mươi người, trên người mặc quần áo vải thô, chỉ là dưới chân bước đi không để lại mấy dấu vết có thể kết luận người người đều là những người mang tuyệt kỹ.
Một loại không khí không hài hòa nhất thời tràn ngập toàn bộ khe núi, bá đạo đánh vỡ tĩnh lặng nguyên bản của khe núi, kiêu ngạo ồn ào náo động là đương nhiên.
Chầm chập đi dọc theo dòng sông, dần dần chỗ sâu của rừng rậm mà đi.
Lại vào lúc này, đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua, trong rừng lá cây sàn sạt rơi xuống, không có khúc nhạc dạo đầu, không có xoay tròn, trực tiếp rơi xuống. Thanh âm của cành cây va chạm với cành cây giống như côn bổng trên chiến trường giao chiến vô cùng kịch liệt, điên cuồng mà lắc lư những cành cây trụi lủi, nhẵn nhụi không vương chút lá.
Thấy tình cảnh như vậy, toàn bộ tinh thần đội nhân mã không khỏi đề phòng hẳn lên, cẩn thận nhìn chăm chú động tĩnh quanh mình. Chân vẫn vững vàng đi trên mặt đất, mỗi một bước đều vô cùng thận trọng.
Đột nhiên, trong rừng thoáng hiện một cái bóng trắng, trong nháy mắt lại biến mất không thấy. Trong chớp mắt, lại xuất hiện ở trước mắt, trong nháy mắt, lại vô tung vô ảnh. Phảng phất quỷ mị thần bí khó lường.
Gió tựa hồ lại lớn hơn một cấp, thổi trúng con ngựa làm ngựa không thể nhấc chân ngửa đầu kêu tê tê, giống như cảm nhận được nguy hiểm vội vàng xao động bất an.
Toàn bộ tinh thần mọi người cũng đề phòng, tình cảnh quỷ bí âm trầm như vậy làm lòng người rất sợ e ngại.
Trong chốc lát, gió ngừng, mây tan, bầu trời trong xanh . Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành cây chiếu vào trong rừng, loang lổ lác đác rời rạc, mang theo hơi thở sáng sớm, mùi thơm thoang thoảng qua mũi.
Nhưng mà, phía trước cách đó không xa, không biết đã xuất hiện một người từ khi nào.
Người tới mặc một thân áo choàng như màu tuyết trắng, đứng đưa lưng về phía mọi người, áo choàng rộng thùng thình khoác trên người, nhưng lại đem thân hình như ẩn như hiện. Nhìn hình dáng này, có thể là một nữ tử.
Mọi người ngưng thần nín thở nhìn một hồi, trong đó một cái thị vệ cỡi ngựa cố lấy dũng khí hỏi: "Phía trước là... Người là quỷ, vì sao... Chắn... Đường đi của chủ nhân nhà ta?" Hắn cố hết sức đem câu nói cho hoàn chỉnh, bất quá thanh âm đứt quãng vẫn như cũ tiết lộ sự khiếp đảm của hắn.
Bạch y nhân vừa nghe, chậm rì rì xoay người lại, một đôi đôi mắt đẹp nhợt nhạt nhìn chằm chằm cỗ kiệu hoa mỹ kia. Cũng không biểu lộ cảm xúc nhiều lắm.
Theo của nàng xoay người, phía sau có hai đứa bé đi đến. Xem hình dáng, bất quá đứa bé bốn năm tuổi. Hai đứa bé ánh mắt cơ hồ hoàn toàn giống nhau thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mọi người, trong đó thoáng hiện hưng phấn như muốn đem người nuốt ăn.
Ba người giống như thiên tiên. Tuy rằng nhìn không thấy khuôn mặt, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tiên khí, lưu loát, lại một lần nữa mọi người giật mình ngây dại ngay tại chỗ, đúng là đã quên sợ hãi lúc trước.
"Không kể vị trong kiệu kia, vừa tròn hai mươi ba người, " đứa bé bên trái mở miệng đầu tiên, nghe ra là giọng nói non nớt của một bé trai, cười nói đối với đứa bé bên phải, "Mười một tên bên trái thuộc về ngươi, mười một tên bên phải về ta." Nói xong, nhặt một nhánh cây trên mặt đất, thân hình chợt lóe liền đã hướng mọi người nhảy đến.
Đứa bé bên phải hừ lên một tiếng yêu kiều, cũng điểm chân nhảy lên, coi như không chịu nổi lạc hậu, hướng về mọi người bay đi.
Bất quá giống như tia chớp, thanh âm vừa dứt, người đã đến.
Tiểu nam hài người tuy nhỏ, ra tay cực nhanh, nhánh cây đánh ở khắp nơi, nhưng lại làm cho người ta không có sức chống trả, chỉ vung lên, liền đem người ta chế trụ một cách thoải mái. Ra tay thuần thục đến cực điểm.
"Nếu lần này ta đem người còn lại chế phục trước Tuyền Tuyền, ta cũng không cần mặc đồ trắng được không." Nhánh cây cái quét ngang một cái, vừa lúc điểm huyệt vị của người tới, làm cho hắn không thể động đậy. Hắn quay đầu lại đối với áo trắng nữ tử làm nũng nói.
Nữ tử áo trắng mở miệng cười khẽ, gật gật đầu, trong mắt là vô tận sủng nịch.
Mà bé gái gọi là Tuyền Tuyền kia, cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, chỉ thấy hai tay nàng càng không ngừng múa sợi tơ tinh tế trong tay, Bất cứ chỗ nào đi qua cũng có một người ngã xuống: "Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thất bại cho cái đầu ngốc như ngươi sao?" Thanh âm tràn đầy kiêu căng, đi theo trong mắt là một cái khinh thường. Cổ tay mềm mại kéo một cái, kim thêu bay ra cắm vào cánh tay của địch nhân.
Ngay tại lúc vài cái tay giơ lên, hai mươi hai người toàn bộ ngã xuống đất chống đỡ hết nổi.
Còn lại vị kia là người giục ngựa đến trước mặt nói chuyện lúc trước. Hắn nhìn hai cái đứa bé không cần tốn nhiều sức giống như chơi đùa đã đem mọi người chế phục, kinh hãi đến quên giục ngựa chạy trốn, chỉ ngơ ngác nhìn tại chỗ, tựa hồ đã muốn mất đi năng lực tự hỏi.
Một tiếng cười non nớt quái dị, một tiếng không chịu thua khẽ kêu, hai cái thân ảnh nho nhỏ đã muốn đánh đi lên.
Mũi nhọn nhánh cây, tú hoa châm (kim thêu) nho nhỏ cơ hồ đồng thời điểm trên huyệt vị của hắn. biểu tình khiếp sợ của hắn tức thì dừng ở trên mặt, thân mình cứng ngắc lập tức ngã quỵ xuống dưới.
"Ngươi..." Tiểu nam hài dùng nhánh cây chỉ vào tiểu cô nương, sắc mặt tựa hồ tức giận đến có chút xanh mét, đem nhánh cây vứt đi, "Vì cái gì luôn phá hư chuyện tốt của ta?"
"Hừ, " tiểu cô nương ngửa đầu hướng lên trời, liếc mắt miệt thị hắn một cái, "Ta chính là không muốn ngươi toại nguyện, ba cái áo trắng thật dễ nhìn, ai muốn ngươi muốn phá hư phần hài hòa này." Quả nhiên là tâm tính tiểu hài tử.
Tuy rằng tranh cãi ầm ĩ, lại nhìn ra cảm tình bọn họ phi thường thâm hậu.
Lúc này, rèm của cỗ kiệu, hoa mỹ tinh xảo run rẩy hiện lên, truyền ra thanh âm có chút của người nhiều tuổi: "Các ngươi là người nào, vì sao ngăn cản đường đi của lão phu?" Người này hiển nhiên là một lão thái, ánh mắt đục ngầu mà ẩn một loại tinh thần của người gian xảo giả dối.
Hai cái tiểu hài tử vừa nghe, rất ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái, nhất tề nhảy qua hướng hắn, mỗi người bắt một cánh tay như là bắt gà vậy đưa hắn đến bên người nữ tử áo trắng.
Hai người nhỏ bé dẫn theo một cái thân hình người lớn cơ hồ là gấp hai chính mình, xẹt qua trên không, tình cảnh này nói có bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiều quái dị.
Nhất tề dừng bên cạnh nữ tử áo trắng, rất là thân thiết kêu lên: "Nương..."
Nữ tử áo trắng đối bọn họ hơi hơi gật gật đầu, ý cười trong mắt không giảm, có thể thấy được nàng đối với một đôi con trai con gái của nàng tương đối vừa lòng.
Người nọ bị ném một cái lảo đảo trước người nữ tử áo trắng, mới run rẩy đứng lên. Ánh mắt đục ngầu chăm chú trên dung nhan bị che đi một nửa của nữ tử, càng thêm vẻ đáng khinh.
"Không... Không biết... Nữ hiệp xưng hô như thế nào, có không... Cáo... Có thể báo cho biết tại hạ biết như thế nào mới thả tại hạ, " hiển nhiên đã sợ tới mức mồm miệng có chút không rõ .
"Thả ngươi?" Nàng kia tiến lên từng bước nói, thanh âm như nước chảy thanh nhuận dịu dàng, lại tự lộ ra một cỗ cường ngạnh, "Đại nhân vội vàng như thế chính là đi chỗ nào nha. Nếu là ta chưa nói sai, đại nhân chính là đương triều cáo lão hồi hương, nay phải chạy về phương bắc gia hương mới đúng, vì sao lúc này lại vội vàng theo hướng nam mà đi như thế?"
Nghe thấy một tiếng đại nhân gọi ra, nam tử kia chỉ trừng lớn mắt thấy nữ tử che mặt phía trước, trong mắt tràn ngập không thể tin. Hắn đã cải trang rồi, cho dù là người quen biết cũng rất khó nhận ra hắn, nữ tử chưa bao giờ gặp mặt này, có thể dễ dàng liền nói ra lai lịch của hắn như thế, điều này sao có thể không làm cho hắn cảm thấy kinh hoảng đâu.
Lúc này, hắn cảm thấy chính mình tựa hồ đã muốn thành con chim trong lồng của người khác.
Nữ tử áo trắng nhìn phản ứng của hắn thu hết vào đáy mắt, khóe miệng nổi lên trào phúng ý cười: "Nói đi, Nam Hạ ý muốn như thế nào?"
"Này... Này..." Bình thường miệng lưỡi trơn tru sảo quyệt như lưỡi rắn, nay lại không thể nào mở miệng. Nữ tử này gây cho hắn cảm giác áp bách quả nhiên là làm cho người ta không chỗ nào che giấu.
"Thái Hậu sai ngươi đi làm gì?" Nữ tử khẽ mở đàn khẩu, tựa hồ nói được không chút để ý.
"A..." Hắn rất kinh ngạc, nàng như thế nào biết được. Đang suy nghĩ , lại nghe thanh âm như nước vang lên: "Thành thật khai rõ, có thể giữ ngươi một mạng, nếu là có nửa điểm giấu diếm, cho ngươi chết không toàn thây."
Thanh âm rõ ràng là ôn nhu như vậy, khi nghe vào trong tai lại nhiều hơn một tia mao cốt tủng nhiên như vậy.
Hắn đã nghĩ nhiều, chỉ phải lắp bắp nói: "Thái... Thái Hậu làm cho ta truyền tin cho Lâm tướng quân."
"Thư đâu?" Nữ tử nhàn nhã hỏi, trong thanh âm bình tĩnh như trước không có một tia gợn sóng.
Trong lòng nam tử từ nơm nớp lo sợ lấy ra một cái phong thư tiến đi lên.
"Thái Hậu còn nói với ngươi cái gì?" Rốt cục thanh âm không hề vững vàng như lúc trước, đúng là lâm vào một tia lo lắng, phẫn hận hay là lo lắng. Trong tay gắt gao nắm bắt lá thư này, chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ làm cho nó hóa thành bột phấn.
Vô hình trung tức giận làm cho nam tử kia lại hoảng sợ, không ngừng nói: "Ta chỉ nghe thấy Thái Hậu nói Hoàng Thượng thân thể rách nát cũng đến cực hạn rồi, nay cũng đã đến lúc."
Chỉ nghe thanh âm của một trận gió, giương mắt đã thấy, không còn bóng dáng ba người kia. Thân mình khẩn trương của hắn nhất thời buông lỏng, như một vũng bùn trượt xuống mặt đất.