Duyên Đến

Chương 1

Trước Sau

break
“Khương …Hồng Lăng?”

Đột nhiên nghe được có người kêu to tên mình, Khương Hồng Lăng bất giác quay đầu lại, là ai đang gọi cô nha?

Cô bé nhìn phải nhìn trái, hai mắt không ngừng liên tục nhìn xung quanh, muốn tìm xem ai biết mặt cô, dù sao chỉ có người quen biết mới nhận thức cô, mới có thể gọi tên cô không phải sao?

Kỳ quái, rốt cuộc là ai đang gọi cô, vì sao cô chính là nhìn không thấy một khuôn mặt quen thuộc nào?

” Khương Hồng Lăng?”

Dọa! Vừa mới gọi cô đúng là cái âm thanh này!

Cô bé nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai cây cột nhà. . . . . . Ách, không phải, là hai cái chân phủ quần dài thật dài, cô theo cặp chân dài kia chậm rãi ngẩng đầu hướng nhìn lên trên xem.

Wow, chú này làm sao có thể cao như vậy nha? Cô đã muốn nâng cằm lên nhưng vẫn nhìn không tới mặt của hắn.

Cô cẩn thận từng bước lui ra phía sau, lại ngẩng đầu lên ——

“A!” Trước mắt Khương Hồng Lăng nhất thời nhìn thấy một người mặt chứa đầy râu, quả thực giống người xấu như trên TV, sợ tới mức kêu to ra tiếng.

Cô bé giương đôi mắt nhìn đầy toan tính, chân bước lui về phía sau, trong nháy mắt xoay người, liều mình không muốn sống chạy về phía trước, nhưng cô cao mới bất quá 100 cm, không phải đối thủ hai cái chân dài trước mặt cô bé, chỉ nháy mắt, cô đã bị người xấu đáng sợ kia ngăn chặn đường đi.

“Không phải sợ, anh không phải người xấu.” Chú kia nói như thế.

Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi lui về sau, trong trí nhớ của cô mẹ nói trăm ngàn lời không thể tin tưởng lời nói của người lạ.

“Cẩn thận.” Mắt thấy cô bé lui về sau nữa sẽ rớt xuống khe suối, Ngôn Nghiễm nói vội vàng đưa tay đem cô kéo lại phía mình.

Khương Hồng Lăng bị hù dọa, trong nháy mắt ánh mắt mở thật lớn, sau đó nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc, anh thật không phải là người xấu, nếu không. . . . . . Anh mời em ăn kẹo được không?” Ngôn Nghiễm bị dọa, vội vàng trấn an cô.

“Oa a. . . . . .” Vốn chỉ là kế sách miệng, sau khi Khương Hồng Lăng ngừng khóc đang nghe lời của anh, đột nhiên tiếng khóc lớn lên.

Ô. . . . . . Cô thật sự gặp phải người xấu, bởi vì mẹ nói, người xấu ngoại trừ sẽ nói mình không phải là người xấu, còn có thể mời cô ăn kẹo. Ô. . . . . . Mẹ nói, nếu quả thật đụng tới người xấu nhất định phải chạy, nhưng là cô có chạy, lại bị bắt trở về. Ô. . . . . . Mẹ nói, nếu chạy không thoát bị người xấu bắt được…, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời không được khóc, bằng không người xấu sẽ đánh cô. Nhưng mà cô rất sợ nha, ô. . . . . .

Ngôn Nghiễm nhất thời chân tay luống cuống, liền đem cô bé ôm trước ngực, vỗ nhẹ trấn an cô.

“Đừng khóc a, đừng khóc. . . . . .” Nhưng anh càng nói, cô lại càng khóc to hơn.

Làm sao bây giờ? Tại sao ông trời muốn đối xử anh như vậy? Ngôn Nghiễm nói, nhất thời có loại cảm giác bất lực muốn kêu trời.

Anh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng mình khóc đến đáng thương. Anh có cảm giác rất là quen thuộc.

Trước kia trong lòng hắn là cô gái, là hình dáng của một nữ nhân, mà nay. . . . . .

Ngôn Nghiễm nhịn không được lại lần nữa nhìn lên trời, trong lòng tự hỏi, tại sao lại đối xử với ta như vậy?

Anh ôn nhu trấn an cô bé nhưng vẫn không ngăn được cô khóc , anh đành phải sử dụng mẹo thôi.

“Anh mời em ăn MacDonald.”

Vừa nghe thấy MacDonald, tiếng khóc của Khương Hồng Lăng quả nhiên ngừng lại. Cô muốn ăn MacDonald, rất muốn ăn.

Cô có rất nhiều bạn học và có thể thường đi ăn MacDonald, nhưng cô chỉ có thể lâu lâu mới ăn một lần, bởi vì mẹ luôn nói MacDonald tất cả đều là đồ ăn bị bỏ đi.

Đồ ăn bị bỏ đi? Cô thật sự không hiểu vì cái gì gọi là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, đồ ăn chính là đồ ăn mà đồ bỏ đi không thể ăn, đồ ăn có thể ăn, kia MacDonald có thể ăn, hơn nữa ăn thật ngon, vì sao mẹ nói nó là”Đồ bỏ đi”?

“Có muốn ăn không?” Thấy cô bé rốt cục ngừng khóc, Ngôn Nghiễm đè nén hỏi.

Khương Hồng Lăng không chút do dự lập tức gật đầu, nhưng suy nghĩ lại lắc đầu.

“Em là muốn ăn hay không muốn ăn ?” Anh mỉm cười hỏi, ánh mắt chân thật, nhìn vẻ mặt do dự của cô bé, quả nhiên là cô.

“Mẹ nói không thể ăn đồ của người xấu cho.” Cô nghẹn ngào nói .

“Anh không phải người xấu.” Dắt tay cô bé, hắn liền hướng MacDonald đi đến.

“Mẹ nói người xấu đều nói hắn không phải là người xấu.” Khương Hồng Lăng nói sau đó thấy anh vẫn nắm tay của mình,.

“Kia mẹ em còn nói gì?”

“Mẹ nói người xấu mời ta ăn kẹo, ta trăm ngàn không thể ăn.”

“Nhưng là anh không mời em ăn kẹo, mà là muốn mời em ăn MacDonald, cho nên anh không phải là người xấu.”

Khương Hồng Lăng không xác định được nhìn hắn đang mỉm cười với cô, cảm giác cho cô biết theo lời mẹ nói, hắn chính là người xấu. Nhưng mà mẹ cũng có nói, người xấu bắt cô sau đó sẽ đối xử với cô rất hung ác, cho nên cô tuyệt đối không thể khóc, càng khóc người xấu sẽ đối xử với cô càng hung ác. Nhưng mà, chú này thật kỳ lạ bắt được cô sau đó vẫn tươi cười với cô, giọng nói rất là dễ nghe, còn muốn mời cô ăn MacDonald. . . . . . Hắn chắc không phải là người xấu, cô thật là hồ đồ .

” Sao lại nhìn anh?” Chẳng lẽ cô nhớ ra anh?

Không, Ngôn Nghiễm lắc đầu tự nói với mình không thể nào, sự kiện kia căn bản mà nói chính là tương lai của cô bé, cô làm sao có thể nhớ ra anh được? Đừng nói nhớ rõ, ngay cả nhận thức đều có vấn đề.

“Chú, chú . . . . .”

Vừa nghe cô xưng hô với mình như vậy , Ngôn Nghiễm không khỏi nhíu mày. Tại sao lại như vậy? Bất quá, cô nên bỏ từ “chú “thì hoàn hảo .

“Gọi anh là anh là được rồi, anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi nha.” Hắn nghiêm túc nói.

Khương Hồng Lăng hoài nghi nhìn hắn liếc mắt một cái, ở gần nhà cô có anh Trương cũng hơn cô chín tuổi, nhưng là hai người bọn họ thoạt nhìn bộ dạng hoàn toàn không giống nhau, anh Trương tựa như anh hai, mà trước mắt chú này có đầy râu. không giống anh cho lắm . . . . .

“Chú” nàng quyết định gọi hắn là chú có vẻ thích hợp, “Cháu thật sự có thể ăn MacDonald sao?”

“Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú.” Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?!

“Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú.” Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?!

Khương Hồng Lăng miệng nhất biển, lập tức hất tay anh ra khóc.”Chú gạt người!”

“Anh gạt người? ﹗” Anh bị phản ứng của cô hù dọa choáng váng. Cô bé tại sao lại đột nhiên khóc?

“Chú nói muốn mời ta ăn MacDonald căn bản là gạt người, chú là người xấu, người xấu.”

“Anh không có lừa. . . . . .”

“Người xấu! !”

Anh không kịp nói không lừa cô, cô đã xoay người bỏ chạy. Ngôn Nghiễm liền giật mình, lập tức đuổi theo sau, nhưng đột nhiên lại xuất hiện hai nữ sinh chặn đường đi của anh.

“Học Trưởng, không nghĩ gặp anh ở nơi này.” Giọng nói vui mừng từ một nữ sinh vang lên.

“Đúng rồi, không nghĩ trùng hợp như vậy.” Học Trưởng Ngôn Nghiễm nói, ” Anh ở gần đây sao?” Một nữ sinh hưng phấn kêu lên.

“Thực xin lỗi, cho qua.” Ngôn Nghiễm nói, hoàn toàn không nghe các nàng nói những gì, một lòng chỉ nhanh chóng đuổi theo Khương Hồng Lăng đã cách anh càng lúc càng xa, nhưng anh đi hướng trái hoặc hướng phải đều có người chắn ở trước mặt.

“Học trưởng, anh không nhận ra chúng tôi sao?”

” Chúng tôi là học muội trung học của anh.”

“Thực xin lỗi, cho qua.” Hắn không nhịn được giận tái mặt.

“Ta gọi là Trương Nhã Linh còn cô ấy là Trịnh Thục Phân. Năm trước trường học có tổ chức hội thi bơi lội, lúc đó Học Trưởng từng đến lớp chúng tôi có bán đồ ăn ngọt không cay, chúng tôi muốn mời khách, Học Trưởng lại kiên quyết muốn trả tiền.”

“Đúng rồi, chúng tôi đành phải nhận lấy tiền sau đó cho Học Trưởng một dĩa đồ ngọt, anh còn nói là anh rất thích ăn đồ ngọt.”

“Học trưởng, anh có nhớ việc đó không? Khi đó hai người chúng ta là người phục vụ anh. Anh cũng không biết. . . . . .”

Hai người kia giống như chim sẻ nói chuyện không ngừng, Ngôn Nghiễm căn bản không đấu lại các cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé Khương Hồng Lăng biến mất trong tầm mắt anh.

Đáng ghét, hôm nay anh thật sự là gặp chuyện xui xẻo nha!

☆☆☆

” Khương Hồng Lăng.”

Vừa nghe đến cái giọng nói quen thuộc này, Khương Hồng Lăng nhịn không được thở dài một hơi, giống cái tiểu đại nhân đeo bám không buông, ngẩng đầu trừng mắt đã qua một tuần liên tục chú xuất hiện ở nơi này đợi cô.

“Quái thúc thúc, chú lại muốn làm cái gì?”

“Chú. . . . .” Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa bị nghẹn chết khi nghe cô nói vậy , thân hắn cao trừng mắt chỉ tới phần eo cô bé, nghiêm trang nói “Không nên gọi anh là quái thúc thúc, bảo anh Nghiễm ca ca.”

Khương Hồng Lăng nhịn không được nhìn người trước mắt cô, cô bây giờ đã biết, trước mắt chú này không phải là người xấu, chính là rất kỳ quái mà thôi. Bởi vì hắn liên tục xuất hiện một tuần, còn chưa có ý làm hại cô, nhưng lại muốn mời cô ăn MacDonald, cho nên hiện tại cô đối mặt hắn cảm thấy không đáng sợ, chính là cảm thấy tò mò mà thôi.

“Chú. . . . . .”

” Anh Ngôn Nghiễm, gọi anh là anh Ngôn Nghiễm.” Ngôn Nghiễm nói, cảm thấy mình cũng sắp muốn nổi điên .

“Chú hôm nay lại muốn tìm cháu làm cái gì?” Khương Hồng Lăng không để ý đến anh kháng nghị, chính là tò mò hỏi anh.

Gần một tuần rồi, anh mang cô đi ăn MacDonald, mua laptop cho cô, còn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe . . . . . Có khi còn quên thời gian, hại cô về nhà trễ, bị mẹ la . Không biết hôm nay hắn lại muốn làm cái gì?

“Mẹ muốn cháu về nhà sớm một chút.” Nàng lên tiếng thông báo trước.

” Khương Hồng Lăng nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, tại sao em gọi anh. . . . . . Ách, là quái thúc thúc?” Hắn nhịn không được hỏi, thật sự là ghét bị xưng hô thế này!

“Bởi vì chú rất kỳ quái.”

“Anh làm sao kỳ quái? Hơn nữa anh không phải đã nói với em là anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi sao? Cho nên không cần lại gọi anh là chú được không?”

“Nhưng là chú so với cha ta còn già hơn.”

Hưu —— một mũi tên chính giữa hồng tâm bắn vào trái tim Ngôn Nghiễm, anh nhìn cô, trên mặt có một chút bi thương và nét mặt dở khóc dở cười .

“Anh thật sự già như vậy sao?”

Khương Hồng Lăng cố gắng dùng sức gật đầu.

Hưu, lại một mũi tên chính giữa hồng tâm.

“Nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, anh nhìn già chỗ nào?” Anh thẳng thắn nhìn cô hỏi.

Làm sao? Cô chăm chú nhìn hắn, không hiểu hắn có ý tứ gì. Già chính là già nha, còn già chỗ nào là sao? Được rồi, nếu chú nhất định hỏi như vậy, vậy ——

” Rất già.” Cô trả lời.

Thở phì phò hưu —— lúc này là trái tim của Ngôn Nghiễm sớm vỡ nát. Anh thật sự già như vậy sao? So với ba cô còn già hơn, hơn nữa còn là” rất già” ?

” Khương Hồng Lăng, em làm bị thương trái tim của anh.” Anh làm bộ khóc thút thít nói.

“Chú. . . . . .” Khương Hồng Lăng có chút không biết làm sao nhìn anh, “Thực xin lỗi, nhưng là mẹ nói làm người phải thành thực, không thể nói dối.”

Cô thật sự là không biết như vậy làm vết thương của anh càng thêm đau, Ngôn Nghiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập vẻ có lỗi, khóc không ra nước mắt.

” Khương Hồng Lăng, nói cho anh Ngôn Nghiễm, em có yêu thích anh không?” Anh chăm chú hỏi rồi dắt tay cô bé hướng tới nhà cô mà đi,. Anh vẫn nhớ cô vừa mới nói với anh là mẹ cô muốn cô về nhà sớm một chút.

Khương Hồng Lăng do dự nhìn hắn sau đó cúi đầu nhận thức sự việc, nhưng mà cô trả lời không được.

Cô thật sự thực thích hắn mời cô đi ăn MacDonald, cũng thích hắn mua cho cô laptop, càng ưa thích hắn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe. . . . . . Nhưng là cô chán ghét trên mặt hắn đầy râu, bởi vì nó làm cho hắn nhìn giống người xấu, mà cô chán ghét người xấu.

” Khương Hồng Lăng?”

“Cháu. . . . . . Không biết.” Cô ngước mặt giãy dụa nói.

Ngôn Nghiễm nhếch môi cười làm lộ ra hai hàm răng nanh chỉnh tề, ở phía trên là chòm râu đen làm tăng thêm hàm răng trắng noãn, nhưng cũng rất dọa người. Anh không biết hành động tươi cười của mình đã hù dọa đến cô bé, anh đang chìm đắm trong lời nói của cô là cô không chán ghét anh.

Nếu không ghét, vậy tỏ vẻ là có chút thích sao? Chỉ tốn thời gian một tuần, liền biến cô bé từ kêu to nói anh là người xấu đã có điểm thích anh. Xem ra với tốc độ này, không cần bao nhiêu thời gian, anh có thể có được toàn bộ tín nhiệm của cô, tiến tới có thể gặp mặt cha mẹ cô, sau khi có được tín nhiệm của bọn họ, là có thể an tâm làm bạn ở bên người cô chờ cô lớn lên, sau đó cưới cô.

Cảnh đẹp, ha ha. . . . . . Thật sự là viễn cảnh tương lai tốt đẹp ——

“Người xấu!”

Tay nhỏ bé bị anh giữ trong lòng bàn tay đột nhiên dùng sức giãy mạnh ra, bên tai còn truyền đến thanh âm trẻ thơ của cô lên án, Ngôn Nghiễm ngạc nhiên cúi đầu nhìn.

“Cái gì?”

“Chú là người xấu.” Khương Hồng Lăng lui ra phía sau từng bước nói.

Ngôn Nghiễm hoàn toàn sửng sốt, vừa mới nói thích anh sau đó chỉ chớp mắt nói anh là người xấu?

“Người xấu! Người xấu! Người xấu. . . . . .” Cô bé hoảng sợ xoay người bỏ chạy, trong miệng còn không ngừng kêu to hai chữ này.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ, cô thiếu chút nữa đã bị lừa, nguyên lai quái thúc thúc thật là người xấu, hoàn hảo cô phát hiện sớm, thấy hắn lộ ra “răng nanh”, bằng không cô cũng sẽ bị người xấu bắt đi rồi.

Cô vẫn không hiểu vì sao đại nhân biết người khác nói dối thì sẽ nói một câu “lộ ra dấu vết”, cô nghĩ không ra dấu vết cùng nói dối có quan hệ gì, cho tới bây giờ mới biết được nguyên lai là đại nhân nói sai lầm rồi, bọn họ đem “lộ ra răng nanh” nói thành “lộ ra dấu vết”, bởi vì vừa nhìn thấy quái thúc thúc lộ ra răng nanh khủng bố, cô chỉ biết hắn nói dối cho nên —— hắn là người xấu.

Ngôn Nghiễm cũng không có đuổi theo, không phải không đuổi, mà là ngây ngốc, sửng sốt, đã quên phải đuổi theo.

“Tại sao có thể như vậy?” Anh thì thào tự hỏi.

Cô không phải không chán ghét anh, có điểm thích anh sao? Vậy tại sao đột nhiên trong lúc đó lại biến anh trở thành người xấu?

Tại sao phải như vậy?

Ông trời, ông là cố ý chơi ta sao?

☆☆☆

” Khương Hồng Lăng.”

Khương Hồng Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng thẳng kêu, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy. . . . . .

” Khương Hồng Lăng.”

Cô che lỗ tai, cước bộ càng đi càng mau.

Đột nhiên, một cánh tay theo bên cạnh cô đưa qua, tinh chuẩn vô cùng nhốt eo thân cô lại, đem cô cả người ngăn đón ôm lấy, sau đó hé ra khuôn mặt đầy râu từ trên đỉnh đầu cô đổi chiều nhìn xuống dưới.

“Em không nghe thấy Nghiễm ca ca đang gọi em sao?” Ngôn Nghiễm hỏi.

Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi trừng mắt hắn, không. Làm sao bây giờ, cô bị nắm đến, lúc này đây hắn có thể hay không còn giống mấy lần trước thả cô đi, hay sẽ bắt cóc cô, đem cô bán đi?

Ô. . . . . . Cô không nên cùng Trương Hiểu Vương cãi nhau , cô hẳn là nên nghe lời mẹ, cùng bạn học đi về nhà, mẹ nói nhiều người như vậy thế mạnh, người xấu cũng không dám tiếp cận cô.

“Vì sao nhìn anh như vậy? Em quên anh là ai chăng?” Ngôn Nghiễm buông cô, ngồi xỗm trước mặt cô bắt được hai cánh tay của cô, còn thật sự mà hoài nghi nhìn chằm chằm cô.

Đã qua một tuần, bởi vì anh hai xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên anh vừa bận việc trường học, bệnh viện cùng trong nhà ba nơi, mới có thể không có thời gian đến gặp cô. Nhưng là mới một tuần, hẳn là không đến mức cô đã quên anh đi?

Khương Hồng Lăng sợ hãi lui về phía sau.

“Anh không phải người xấu, anh là Nghiễm ca ca, nhớ rõ không? Anh từng mời em ăn qua MacDonald nha, có nhớ lại không?” Thấy cô vẻ mặt sợ hãi bộ dạng muốn chạy trốn, anh thử thức tỉnh trí nhớ của cô.

“Chú là người xấu.” Cô trừng hắn nói.

“Anh không phải người xấu.” Ngôn Nghiễm lập tức lắc đầu, ” Em nhìn anh, suy nghĩ một chút, anh từng mang em đi ăn MacDonald nha, cũng từng đưa cho em một cái laptop em thực thích thực thích, còn kể cho em nghe truyện cổ tích về nước suối rất lãng mạng. Em nhớ lại chưa? Anh là Nghiễm ca ca a, Nghiễm ca ca.”

“Chú là người xấu.”

“Anh không phải người xấu.”

“Chú là người xấu.”

Xem cô vẻ mặt biểu tình kiên quyết, Ngôn Nghiễm nhịn không được đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau. Tại sao lại như vậy chứ? Cô không có khả năng nhanh như vậy quên anh đi nha. Mau suy nghĩ một chút, nhất định có cái gì có thể thức tỉnh trí nhớ của cô a, có!

“Anh không phải người xấu, anh là quái thúc thúc, em nhớ ra rồi sao? Em vẫn gọi anh là quái thúc thúc nha.” Hít sâu một hơi, anh tràn ngập hi vọng nhìn chằm chằm cô. Ngay cả danh hiệu anh vô cùng chán ghét cũng đã nói ra miệng, cô không có khả năng còn không nhớ ra anh đi?

“Chú là người xấu, người xấu chính là chú.” Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn anh.

“Két ?!” Ngôn Nghiễm nhất thời há hốc mồm, nguyên lai cô không phải không nhớ rõ anh, cho nên mới đem anh trở thành người xấu, mà là cô nhớ rõ anh chính là người xấu.

Đúng rồi, ông trời! Anh làm sao có thể quên bọn họ lần trước lúc chia tay, cô đã kêu nói anh là người xấu ?

Ngôn Nghiễm nha Ngôn Nghiễm, ngươi chỉ số thông minh cao tới 130, kết quả lại cùng người ngu ngốc giống nhau. Khó trách luôn có người nói, thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách nhau một đường chỉ, anh thật là một ngu ngốc!

Hít sâu một hơi, chứa đựng tinh lực trường kỳ kháng chiến, anh chăm chú nhìn cô.

” Khương Hồng Lăng, em nói cho Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca từng động thủ đánh em sao?”

Khương Hồng Lăng hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu.

“Vậy, Nghiễm ca ca có lừa gạt em sao?”

Cô chần chờ một chút, lại lần nữa lắc đầu.

“Kia, em nói, Nghiễm ca ca đối với em có tốt không?”

Cô lúc này chần chờ có vẻ lâu, lát sau mới gật đầu. Tuy rằng quái thúc thúc là một người xấu, nhưng là mẹ nói qua, bé ngoan phải thành thực không thể nói dối, cho nên cô phải thành thực trả lời.

“Hảo, như vậy em nói cho Ngôn Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca nếu không có đánh em, cũng không có lừa em, rồi đối với em tốt, vì sao em lại nói Ngôn Nghiễm ca ca là người xấu?”

Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt.

Vì sao cô lại nói quái thúc thúc là người xấu? Quái thúc thúc tuy rằng quái, nhưng là thật sự hắn không có đánh qua cô, không có lừa gạt cô, cũng vẫn đối với cô tốt lắm, còn mang cô đi ăn MacDonald cô thích ăn nhất. Vậy tại sao cô lại nói hắn là người xấu?

Cô lăng lăng nhìn hắn, tự hỏi mà vẫn không giải được nghi hoặc.

“Nghiễm ca ca không phải người xấu, Nghiễm ca ca là người tốt.” Thấy cô bé lộ ra biểu tình mê hoặc, Ngôn Nghiễm nắm chắc cơ hội tẩy não cô.”Nghiễm ca ca sẽ rất thương rất thương em, còn có thể chiều chuộng em, yêu em, chiếu cố em, sau đó chờ đến lúc em lớn lên biến thành một cô dâu xinh đẹp nhất, sẽ gả cho Nghiễm ca ca.”

“Kẻ điên ! Ngươi cái người điên này, mau thả con gái ta ra!”

Theo âm thanh rống giận, một cỗ sức mạnh lớn lao thình lình đem Ngôn Nghiễm đẩy ngã trên mặt đất. Anh ngạc nhiên nhìn một phụ nữ nhanh chóng đem Khương Hồng Lăng kéo ra phía sau người che chắn, sau đó hung hãn trừng mắt nhìn anh.

Nhớ lại người phụ nữ vừa mới gọi một câu “con gái”, lại nhìn mẹ con các cô khuôn mặt có tám phần giống nhau, Ngôn Nghiễm nhất thời hiểu được người trước mắt chính là mẹ Khương Hồng Lăng, cũng chính là mẹ vợ tương lai của anh.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh lập tức nghiêm nghị từ trên sàn nhà nhảy dựng lên.

Vừa thấy nam nhân râu xồm từ trên sàn nhà nhảy lên, bộ dạng hung hăng xông tới, Diệp Hiệu Linh sợ tới mức lập tức hướng con gái kêu to.

“Tiểu Lăng, chạy mau!” Hai mẹ con liều mạng xông về phía trước.

Ngôn Nghiễm ngẩn ra, tính phản xạ liền đuổi theo.”Chờ một chút!”

Diệp Hiệu Linh chạy ở đằng trước quay đầu, chỉ thấy nam nhân kinh khủng kia thế nhưng cả gan làm loạn đuổi theo các cô, cũng không sợ khiến cho người bên ngoài chú ý, nhưng chết tiệt, vì sao ngỏ hẻm này trừ bọn họ ra, ngay cả người bán cá cũng không thấy?

“Cứu mạng! Người đâu, cứu mạng nha!” Nàng nháy mắt lớn giọng kêu to.

Cho dù thực gọi không ai đến cứu, ít nhất có thể đem kẻ ác dọa chạy đi? Cô là ngựa chết trước mắt thấy ngựa sống thì chọn đoán, một bên lôi kéo con gái tiếp tục chạy về phía trước, một bên không ngừng mà quay đầu nhìn ác đồ xem đã bị dọa chạy chưa, nhưng ác đồ kia không ngờ ở nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, thân thủ cũng bắt được con gái của cô.

“Chờ một chút ——”

“A nha ——”

Hét lên một tiếng, Diệp Hiệu Linh lập tức đem túi xách trên vai đánh tới Ngôn Nghiễm, sau đó trong nháy mắt thân thủ hắn bị chắn, đem con gái tới một phương hướng khác đẩy đi, “Chạy mau, Tiểu Lăng, chạy mau!”

“Chờ một chút, ta không phải ——”

“Cứu mạng nha, cường đạo nha, bọn cướp nha!” Nàng lại giương giọng thét chói tai.

“Dì à ta”

“Cứu mạng nha! Ngươi tên hỗn đản này, ác đồ, biến chất, lại muốn bắt cóc con gái của ta, ta với liều mạng ngươi!”

Vì tranh thủ thời gian con gái chạy trối chết, Diệp Hiệu Linh không trốn ngược lại lấy nắm tay không ngừng đánh về phía ác đồ.

Ngôn Nghiễm đông thiểm tây trốn, muốn giải thích lại mới mở miệng đã bị đánh gãy. Anh đầy bụng ủy khuất không chỗ khiếu nại, chỉ có thể đem ánh mắt khổ không thể tả quăng đến tiểu phản đồ đang cố gắng chạy trước rời đi .

Đột nhiên trong lúc đó, vẻ mặt anh kịch biến, hoảng sợ kêu to, ” Khương Hồng Lăng!” Sau, can đảm tê liệt nhìn cô bé bị xe con đánh bay té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc