Khi Lạc Táp cùng Tưởng Mộ Tranh về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn.
“Chào dì.” Lạc Táp cười cười với người giúp việc, dì này có nét hao hao như dì bảo mẫu của cô, nhìn qua rất hòa ái.
“Lạc Lạc đúng không? Lại đây nhìn xem mấy món ăn này hợp khẩu vị không, không thích thì nói, lần sau dì làm món khác.”
Dì giúp việc cởi tạp dề ra, lại nói với Tưởng Mộ Tranh: “Dì về đây, ăn xong các cậu không cần phải đụng vào, sáng mai dì qua dọn. Chị Tư của cậu còn chưa tan làm, dì trở về chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy.”
Tưởng Mộ Tranh: “Vâng, dì đi đường cẩn thận.”
Dì giúp việc đã làm ở nhà anh Tư rất nhiều năm, cũng quen thuộc với anh, bọn họ không khách khí thêm nữa.
Sau khi dì giúp việc rời đi, Tưởng Mộ Tranh nói với Lạc Táp: “Em rửa tay rồi ăn trước đi, anh qua phòng làm việc gọi điện thoại.”
“Anh bận gì làm đi, em chờ anh.”
Tưởng Mộ Tranh đi qua phòng làm việc, đầu tiên gọi điện thoại cho thư ký nói sơ mọi chuyện, bảo cô ấy liên hệ với mấy luật sư thân quen.
Sau khi cúp điện thoại, anh như suy tư gì, lại mở ra nhóm chat ‘Playboys Bắc Kinh’.
Hỏi vào trong đó: 【 Có ai không? 】
Một phút đồng hồ qua đi, không ai lên tiếng.
Đợi thêm một lát, Giang Đông Đình nhắc nhở anh: 【 Đã quên nội quy nhóm? Có việc gì thì phát bao lì xì trước đi rồi nói! 】
Tưởng Mộ Tranh mắng bọn họ hai câu, chọn gói 25 tệ, tổng cộng chia làm 10 bao lì xì.
Sau khi phát ra, chỉ một giây là bị đoạt sạch.
Người thứ nhất cướp được chính là cháu trai cả của anh, người thứ hai là anh Tư, người thứ ba là Giang Đông Đình...
Đoạt xong, trong đàn lại tiếp tục im ắng, vẫn không ai lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh: 【 Lăn hết ra đây! 】
Trình Diệc: 【 Chỉ với chút tiền ấy, lăn cũng không đủ động lực.】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Cậu né ra đi, không liên quan gì đến cậu. 】
Sau đó nói thẳng: 【 Mỗi người các cậu tìm hai luật sư nổi tiếng lại đây, phải có mở công ty luật và văn phòng có ít nhất năm người. 】
Anh Tư: 【 Ai chọc cậu? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Không ai chọc em, có khả năng là sẽ có người chọc vào mẹ vợ tương lai của em. 】
Anh Tư: 【 Vụ kiện gì? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Kiện gì thì không nói cụ thể được, mọi người tìm hai luật sư trong đó một người giỏi về các vụ kiện ly hôn và một người giỏi về các vụ kiện kinh tế thương mại. 】
Anh Tư: 【 Hẳn là cũng không phải vụ kiện phức tạp. Có thật sự cần nhiều người như vậy không? Mấy luật sư nổi tiếng tụm lại với nhau chỉ càng làm chuyện đơn giản thêm phức tạp, biết nghe theo ý kiến ai? Cho dù là muốn tạo thành đoàn luật sư, tầm 3 đến 5 người là vừa đủ. 】
Tưởng Mộ Tranh: 【Luật sư mọi người tìm tới sẽ không tham gia trực tiếp vào vụ kiện. 】
Anh Tư: 【?? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Nếu đối phương vui vẻ ký tên thì thôi, em sẽ không ỷ thế hiếp người. Hiện tại em phải đưa vợ đi làm rồi tan ca, cũng không có thời gian để dây dưa với mấy chuyện này. Nếu đối phương muốn gian lận trên mặt tài sản công ty hoặc là có tâm tư khác, em muốn để cho các luật sư nổi tiếng mà mọi người tìm đến xuất hiện trước mặt đối phương khi hai bên gặp nhau. 】
Bởi vì Du Ngọc quyết tâm ly hôn, lại không muốn từ bỏ cổ phần công ty, cũng không muốn nhượng lại quyền cổ phần, mà chắc chắn là Sở Nhất Sơn càng không muốn từ bỏ quyền quản lý công ty.
Đối với việc cả hai bọn họ đều không muốn từ bỏ công ty, anh cũng có thể hiểu được. Rốt cuộc là bỏ ra hai mươi năm công sức cùng tâm huyết vào đó, hiện tại công ty cũng đã được niêm yết trên Sàn giao dịch chứng khoán New York, đúng là thời điểm có giá trị thị trường nhất.
Cho dù là ai cũng sẽ không nỡ từ bỏ.
Điều này có nghĩa rằng sau này Du Ngọc và Sở Nhất Sơn sẽ đối đầu trong rất nhiều vấn đễ.
Dù sao Du Ngọc cũng là phụ nữ, so sánh độ quyết đoán với Sở Nhất Sơn trong việc làm ăn thì Du Ngọc còn kém một chút.
Mà anh cũng không có dư sức lực để đi quản chuyện giữa hai người bọn họ. Hiện tại cách thức có lực sát thương nhất, chấn động nhất và hữu dụng nhất đó chính là một đoàn luật sư khổng lồ nổi tiếng ở trong nước xuất hiện trước mặt Sở Nhất Sơn. Hẳn là ông ta sẽ không còn dám có ý tưởng gì khác.
Anh Tư trả lời anh ở trong nhóm: 【 Cậu nói thẳng là muốn lấy trận thế dọa đối phương không phải xong rồi sao? 】
Qua vài giây, anh Tư: 【+6】
Tưởng Mộ Tranh: 【?? 】
Anh Tư: 【 Người trong nhà, anh tìm giúp cậu sáu vị luật sư vậy.】
Cháu trai cả: 【+6】
Cháu trai thứ hai: 【+6】
Trình Diệc: 【 Tôi không lăn lộn trong vòng kinh doanh, cũng không quen biết luật sư, ai tính luôn giùm phần của tôi đi? 】
Giang Đông Đình: 【+4, tính luôn 2 người của cậu @Trình Diệc 】
Thẩm Nghiên: 【+8, em tìm hết các luật sư tài giỏi trong văn phòng em cho anh.】
Cố Diễm: 【+2】
Mạc Viễn Đông: 【+2】
Lục Duật Thành: 【+2】
Cố Hằng: 【+2】
Hoắc: 【+2】
Giang Đông Đình: 【 Có khi nào dọa cho đối phương bị ám ảnh tâm lý luôn không? 】
Thẩm Nghiên: 【 Đổi lại là em, đời này không muốn làm luật sư nữa【 cười khóc 】【 cười khóc 】 Anh Năm, đến lúc đó nhất định phải để người chọc chị dâu của tụi em cũng tới, dọa cho sợ tới mức nhũn chân ra thì thôi! 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Đúng rồi, luật sư mà mọi người tìm tới, phí lên sân khấu cũng là mọi người tự trả, tôi không có tiền. 】
Sau đó trên màn hình ào ào xuất hiện các dòng chữ trắng: xxx rút về một tin nhắn.
Mấy chục giây sau, trên màn hình đối thoại lại chạy ngược về câu nói kia của anh Tư: 【 Cậu nói thẳng là muốn lấy trận thế dọa đối phương không phải xong rồi sao? 】
Là do các tin nhắn đều bị bọn họ thu hồi lại.
Tưởng Mộ Tranh: 【 Nhanh chóng nhổ bao lì xì của tôi ra đi! 】
Trong nhóm vẫn im lìm không ai lên tiếng.
Anh lại nhắn tiếp: 【 Nhớ là tối cuối tuần này gọi tất cả luật sư đó tụ họp ở câu lạc bộ, tôi mời bọn họ uống trà, coi như là buổi họp giao lưu thường niên năm nay của ngành bọn họ. 】
Gửi tin này xong, anh rời khỏi WeChat, đi tìm Lạc Táp.
Lạc Táp đang múc canh ra, Tưởng Mộ Tranh ôm lấy cô từ phía sau, vòng tay qua eo cô, cằm gác lên đầu vai cô.
Cuối cùng căn chung cư này đã có hương vị của một gia đình.
“Anh buông em ra đi, canh đổ ra ngoài bây giờ.”
“Không sao đâu, anh không có lộn xộn.”
Tưởng Mộ Tranh thật sự không nỡ buông cô ra. Thân thể của cô mềm mại, trong cổ còn thoang thoảng mùi nước hoa ngọt ngào.
Cô đang múc canh, anh cũng không lộn xộn, hỏi cô: “Nước hoa hiệu gì vậy, thơm quá?”
Lạc Táp: “Không có tìm hiểu, là Chu Nghiên tặng em, nói tên lâu rồi nên em không nhớ nữa.”
Trên đó ghi tiếng Anh, trong đó có vài từ cô không biết có nghĩa gì.
Tưởng Mộ Tranh: “Sau này dùng nước hoa anh tặng em.”
Canh và cơm đều được múc xong, Lạc Táp nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh: “Đi rửa tay ăn cơm.”
“Lạc Lạc.”
Lạc Táp quay đầu: “Hở?”
Nụ hôn của anh liền hạ xuống.
Lạc Táp xoay người, ôm lấy cổ anh, ngậm lấy môi anh. Hai người quấn lấy nhau triền miên, cả cơm đều quên ăn, hơn hai mươi phút qua đi bọn họ mới kết thúc nụ hôn này.
Hai người đều thở dốc, Lạc Táp nói: “Cơm nguội lạnh cả rồi.”
“Không sao, nguội lạnh thì hâm lại thôi.” Anh lại phủ lên môi cô.
Nếu không phải dì cả của Lạc Táp tới thì Tưởng Mộ Tranh thật sự muốn ăn cô ngay lúc này, cuối cùng hôn đến khi anh có phản ứng mới lưu luyến buông cô ra.
Hai người bình tĩnh lại, quay về phòng bếp hâm đồ ăn.
Tưởng Mộ Tranh tán gẫu với cô: “Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, mấy ngày nay công việc có bận lắm không?”
Lạc Táp dựa vào tủ kính, nhìn anh hâm đồ ăn, cô lắc đầu: “Không bận.”
Có Thượng Viện Viện rồi, chắc là sau này rất khó để cô lại có lúc bận đến chân không chạm đất.
Tưởng Mộ Tranh nghiêng đầu nhìn cô: “Thay đổi cương vị rồi?”
Lạc Táp: “Không, đồng nghiệp Thượng Viện Viện mới tới kia của bọn em thích Tiểu Hạ. Đúng lúc em lại cùng tổ với Tiểu Hạ, hiện tại chỉ cần thời gian trực ngoài đường của Thượng Viện Viện không trùng với em thì cô ấy đều sẽ trực thay em.”
Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, gật gật đầu: “Có muốn mời Thượng Viện Viện ăn bữa cơm không?”
“Không cần đâu, cô ấy cũng không có thời gian, có chút thời gian thì đều dùng để nghiên cứu Tiểu Hạ rồi. Chờ đến ngày lễ mua chút quà thích hợp cho cô ấy là được.”
“Cũng đúng.”
Khi ăn cơm, Tưởng Mộ Tranh do dự một lát, vẫn hỏi cô: “Có muốn nói trước với chú Phùng một tiếng chuyện em dọn qua đây ở không? Nếu không đợi đến lúc chú ấy nghỉ ngơi đi qua biệt thự tìm em lại không thấy.”
Lạc Táp: “Hiện tại ba em đang bận xử lý vụ án, em không muốn khiến ông ấy phân tâm. Lần trước gọi điện thoại cho em nói gần đến lễ Giáng Sinh sẽ có chút thời gian, đến lúc đó gặp mặt sẽ nói với ông ấy.”
Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu: “Ừ, chuyện đều đã như vậy rồi, em chọn mấy điểm không quan trọng mà nói, để chú ấy bớt lo lắng.”
Lạc Táp khe khẽ đáp: “Ừ, em cũng biết vậy.”
Nhưng chuyện trước kia cô cũng không nhắc lại, chỉ nói bất đồng ý kiến nên cãi nhau với mẹ thôi.
Nói nhiều, ba ba sẽ càng áy náy.
Tưởng Mộ Tranh đau lòng nhìn cô, anh cực kỳ muốn biết chuyện trước kia, nhưng lại không đành lòng hỏi cô. Một lần kể lại chẳng khác nào là một lần đếm kỹ lại những vết thương.
Nhắc tới lễ Giáng Sinh, Lạc Táp báo trước với anh: “Đúng rồi, đêm Bình An bọn em phải trực ngoài đường đến khuya, không thể cùng anh đón Giáng Sinh rồi.”
Tưởng Mộ Tranh khẽ cười: “Anh không phải con nít, em cứ chuyên tâm đi làm đi.”
Ở trong lòng anh nghĩ, phải làm gì đó để cô có một bất ngờ vào đêm Giáng Sinh.
Hôm sau.
Khi Lạc Táp tỉnh lại, phòng tối đen, chuông báo thức của di động cũng chưa kêu.
Cô đang gối trên cánh tay Tưởng Mộ Tranh, phía sau lưng kề sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng hít thở đều đều của anh đang truyền đến từ trên phía đỉnh đầu cô.
Trước kia khi cô còn chưa quen Tưởng Mộ Tranh thì cũng thường xuyên tưởng tượng sau này khi có bạn trai hoặc là chồng, cô sẽ dán vào ngực của người đó mà ngủ, không phải sợ lúc tỉnh dậy sau cơn ác mộng sẽ không có được cái ôm ấm áp.
Hiện tại cái ôm này khiến cô đặc biệt thỏa mãn.
Lạc Táp chờ thêm hai phút, sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cô cẩn thận duỗi tay sờ qua di động, sợ mở điện thoại lên ánh sáng sẽ chói đến mắt Tưởng Mộ Tranh nên cô đưa điện thoại vào trong ổ chăn, nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới 5 giờ 03.
Cô ấn khóa màn hình, đặt ở bên gối, bắt đầu nhìn căn phòng tối tăm mà thẫn thờ.
Tối hôm qua ngủ cũng không sớm, 11 giờ rưỡi tắm xong nằm ở trên giường, Tưởng Mộ Tranh lại quấy rầy cô một lát, đến 12 giờ mới được ngủ. Nếu là ngày thường thì hơn 6 giờ cô vẫn chưa thức giấc.
Hiện tại lại vô cùng tỉnh táo, đầu óc còn hơi đau.
Vết thương mẹ gây ra cho cô vào tối hôm qua quá sâu, đến bây vẫn còn đau, không biết khi nào mới có thể khép lại đóng vảy, cũng không biết sau này có thể lại vỡ ra hay không.
Đột nhiên, cô giật mình một cái, sau đó híp híp mắt.
Vừa rồi lơ đãng nên không cảm giác được một bàn tay của Tưởng Mộ Tranh thật ra luôn đặt trên ngực cô, vừa rồi anh đã vô thức sờ sờ, xoa xoa.
Lạc Táp nắm tay anh, cẩn thận lấy ra khỏi ngực cô rồi đặt xuống bên hông cô.
Anh như có bất mãn, còn nhúc nhích vài cái.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến những chuyện buồn rầu kia nữa.
Chỉ vài phút sau, tay của Tưởng Mộ Tranh lại chuyển từ bên hông cô về tới trên ngực cô, một bàn tay vừa vặn chụp lên, dùng sức xoa bóp nhẹ hai cái, sau đó cảm thấy mỹ mãn cọ cọ vào đỉnh đầu cô.
Lạc Táp: “...”
Quả thực là vừa bỉ ổi lại vừa háo sắc.
Dù sao cũng ngủ không được, nhàn rỗi lại nghĩ linh ta linh tinh, cô xoay người lại trong lòng anh, đối mặt với anh rồi tiến sát lại gần, khiến tay anh không thể sờ ngực cô được nữa.
Lạc Táp cho rằng lúc này sẽ an ổn, sẽ không bị quấy rầy nữa. Nhưng kết quả là anh nhấc cả người cô lên nằm đè trên người anh.
Như vậy còn chưa xong, tay anh còn chụp lên mông cô, ngón tay không ngừng vuốt ve.
Lạc Táp cạn lời.
Bỗng nhiên, Lạc Táp cảm giác lồng ngực anh rung rung, cô ngẩng đầu lên, tuy nhìn không thấy vẻ mặt nhưng cảm giác được anh đã tỉnh, là anh cố ý.
Cô cào anh: “Sao anh lại hư như vậy hả!”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Ai bảo em không cho anh cảm giác an toàn?”
Lạc Táp: “...”
Không cho tay anh đặt trên ngực cô chính là không cho anh cảm giác an toàn?
Cô giơ tay đấm hai cái lên ngực anh.
Tưởng Mộ Tranh giữ hai tay cô đưa ra bắt chéo sau lưng, hỏi cô: “Còn sớm mà, sao không ngủ thêm?”
Lạc Táp bịa đặt: “À, muốn đi toilet nên tỉnh giấc.”
Tưởng Mộ Tranh xốc chăn lên: “Đúng lúc anh cũng muốn đi toilet, trong phòng tối như vậy, rất đáng sợ, chúng ta kết bạn đi thôi.”
Lạc Táp: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com