Lạc Táp đi đến bãi đỗ xe, ném thẳng túi đồ vào cốp xe rồi đóng sầm lại.
Cô ở dưới sân hít sâu vài cái lấy lại bình tĩnh rồi mới lên lầu.
Khi cô vừa qua khỏi lầu hai chuẩn bị tới lầu ba thì nghe được tiếng ai đang ăn gì đó, rộp rộp giòn vang.
Lạc Táp nghiêng đầu, nhìn thấy Chu Nghiên đang đứng bên cạnh lối thoát hiểm, dựa vào tường, tay phải cầm quả táo đã gặm một nửa, tay trái cầm một quả khác.
Vừa rồi Chu Nghiên ở trong văn phòng nhìn xuyên qua cửa kính, thấy Lạc Táp xách theo túi đồ bỏ vào cốp xe thì đại khái đã đoán được là chuyện gì.
Cô ấy vội rửa sạch hai quả táo rồi đi ra đây.
“Nè, mấy quả táo này cũng ngon đấy, vừa ngọt vừa mọng nước.” Chu Nghiên đưa cho cô.
Lạc Táp cắn một miếng nhỏ, thật ngọt. Nhưng sau khi nuốt xuống rồi thì trong miệng lại cảm thấy chua xót.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm gì với Chu Nghiên.
Chu Nghiên hỏi cô: “Tối nay ăn mừng sinh nhật với anh chàng xấu xa nhà cậu kiểu gì đấy?”
Lạc Táp cười cười: “Chúc mừng rồi, chúc mừng hồi nửa đêm. Hôm nay anh ấy phải đi công tác.”
“Đệt!” Chu Nghiên duỗi tay ra làm một động tác ngừng lại: “Cấm làm tổn thương những phụ nữ trung niên đã rơi vào vòng xoáy gạo, dầu, mắm muối của đời sống hôn nhân.”
Lạc Táp giống như một đứa con nít: “Anh ấy đàn dương cầm cho tớ nghe, còn làm mì trường thọ cho tớ nữa.”
Chu Nghiên nhét quả táo vào trong miệng, hai tay che lỗ tai lại.
Lạc Táp cười: “Được rồi, không nói nữa.”
Chu Nghiên nghiêng mặt liếc cô một cái, tiếp tục gặm quả táo.
Sau đó hai người chuyển sang tán dóc về mấy tin đồn giải trí gần đây. Hai ngày rồi Lạc Táp không xem tin tức giải trí, Chu Nghiên kể hăng say, tới lúc đi làm rồi vẫn chưa dừng được.
Lạc Táp biết Chu Nghiên nói nhiều như vậy là cố ý muốn dời đi lực chú ý của cô. Quen biết mấy năm nay, mỗi lần tâm trạng cô không tốt là Chu Nghiên đều sẽ như vậy, chưa bao giờ hỏi cô chuyện gì đã xảy ra mà chỉ liên tục nói đông nói tây, hết chuyện trời nam rồi lại đến biển bắc.
Tán dóc xong, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều.
Những lúc bận rộn thì Lạc Táp không có thời gian nghĩ đến Tưởng Mộ Tranh, nhưng sau khi tan tầm về nhà, nhìn căn phòng trống trơn, cho dù cô làm cái gì ở trong nhà cũng đều sẽ nghĩ đến anh.
Lúc ăn cơm thì sẽ nghĩ vị trí nào là chỗ mà trưa hôm qua Tưởng Mộ Tranh ngồi ăn.
Lúc xem TV ở phòng khách cũng nghĩ tới, ngày hôm qua anh đã xem kênh gì, chương trình gì.
Sau đó khi nằm lên trên giường cô vẫn cứ nghĩ tới, đêm nay không ai đưa sữa bò lên cho cô nữa rồi.
Từ khi xác nhận mối quan hệ đến bây giờ cũng chỉ mới hai mươi hai tiếng đồng hồ mà thôi. Cô lại có cảm giác như đã rất rất lâu rồi.
Lạc Táp nằm trằn trọc trên giường, nhập mật khẩu vào di động, gõ rồi lại xóa đi, xóa xong rồi gõ lại, cứ lặp lại như thế, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi cho anh.
Vẫn là giọng nữ của tổng đài.
Cô thở dài, đặt điện thoại xuống bên cạnh gối.
Sau đó thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Lạc Táp đến đơn vị sớm hơn thường ngày mười phút, không ngờ là có người còn đến sớm hơn cả cô.
Cô chạm mặt Thượng Viện Viện ở cửa. Trong tay cô ta đang cầm giẻ lau, mang bao tay chống thấm, có vẻ như mới vừa quét tước văn phòng xong.
Thượng Viện Viện nghiêng người đi qua bên hông cô, cũng không chào hỏi, mới vừa đi vài bước, cô ta lại quay đầu lại: “Lạc Táp.”
Lạc Táp không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô ta.
Ý tứ rất rõ ràng, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói.
Thượng Viện Viện: “Nếu cô thích Phó Duyên Bác, tôi nhường cho cô đấy. Sau này cô có thể thoải mái thích anh ấy mà không cần kiêng kị gì.”
Vẻ mặt kiêu ngạo, giọng điệu bố thí.
Lạc Táp liếc mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới một cái: “Bữa sáng ăn nhiều quá hả?”
Thượng Viện Viện: “...”
Lạc Táp biết hiện tại cô ta đang ở trong trạng thái điên cuồng, không buồn phản ứng lại cô ta, nhấc chân bước vào văn phòng.
Thượng Viện Viện khịt mũi coi thường biểu hiện lạnh lùng cao ngạo của Lạc Táp, lại hừ một tiếng rồi đi vào toilet giặt giẻ lau.
Vừa rồi cô đã lau sạch và rửa sang lại bàn cho tất cả đồng nghiệp, đương nhiên bàn của Hạ Vũ Minh là cô sửa sang lại cẩn thận nhất.
Trước khi gặp Hạ Vũ Minh, cô thật sự cho rằng mình thích Phó Duyên Bác, đời này nhất định phải gả cho Phó Duyên Bác.
Nhưng ngày cuối tuần rồi tham gia hoạt động tuyên truyền, lần đầu tiên cô thấy Hạ Vũ Minh, bản thân lập tức như bị bệnh tim vậy, trái tim đập thùm thụp không ngừng.
Thì ra đó mới chính là tình yêu.
Đối với Phó Duyên Bác, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã cảm thấy anh đẹp trai, mà thái độ của anh đối với cô thì cứ xa cách như bầu trời, cho nên cô muốn chinh phục, muốn có được.
Cũng chỉ thế mà thôi.
Nhìn thấy Phó Duyên Bác là vui vẻ, nhìn thấy Hạ Vũ Minh thì là đủ loại kích động và khẩn trương, như muốn nghẹt thở vậy.
Bình thường khi không thấy được Phó Duyên Bác, cô cũng không nhớ nhung bao nhiêu. Nhưng khi không gặp Hạ Vũ Minh thì chính là mất hồn mất vía, luôn miên man suy nghĩ xem anh ấy đang làm cái gì, ban ngày có chú ý đến cô hay không, có phải cũng thích cô hay không.
Có lẽ ngày hôm qua cô đã phát hiện một bí mật nhỏ của Hạ Vũ Minh. Cái bí mật nhỏ khiến cho cô thương tâm buồn bực muốn phát điên, đó là hình như anh ấy hơi thích Lạc Táp.
Anh ấy và Lạc Táp cũng chẳng thân thiết gì, thậm chí rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng đôi khi ánh mắt anh ấy nhìn Lạc Táp rất khác biệt, hàm chứa sự thưởng thức, mang theo chút sùng bái, lại còn xen lẫn chút thẹn thùng.
Mẹ nó, cô càng nghĩ càng bực mình.
*
Hôm nay Lạc Táp không bận rộn, buổi sáng trực ngoài giao lộ, buổi chiều ở đơn vị làm hậu cần, gần như không có việc gì.
Cô cầm quyển tạp chí nằm xoài ra trên mặt bàn, nhìn như đang nghiêm túc đọc sách, thật ra một tiếng sắp trôi qua mà trang giấy kia vẫn chưa hề lật.
Cô vẫn luôn lơ đãng, tất cả suy nghĩ đều là Tưởng Mộ Tranh.
Buổi sáng khi thức dậy thấy di động có tin nhắn, là Tưởng Mộ Tranh gửi cho cô lúc ba giờ sáng báo anh vừa đến khách sạn. Cô cũng không nhẫn tâm quấy rầy anh, muốn để anh ngủ nhiều thêm một chút.
Sau đó anh thức dậy, gọi điện thoại cho cô, nhưng lúc đó cô đang trực ngoài ngã tư, là giờ cao điểm buổi sáng nên cô chưa kịp nghe.
Chờ tới khi cô gọi lại cho anh thì bên kia lại không có tín hiệu.
Đột nhiên di động ở góc bàn rung lên, Lạc Táp giật mình. Sau khi hoàn hồn cô vỗ vỗ ngực, là ba ba gọi tới. Cô nhíu chân mày, sao ba ba lại gọi điện thoại cho cô trong giờ làm nhỉ?
Cô nhấn nghe.
“Lạc Lạc, hôm nay không phải ra mặt đường trực à?”
“Dạ, trực hậu cần.” Nói xong, Lạc Táp chần chờ vài giây rồi vội hỏi: “Ba, sao ba biết vậy?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Dạo một vòng trên đường rồi mà không thấy bóng dáng con. Xuống dưới đi, ba đang ở ngoài cổng lớn của đại đội con này. Đúng rồi, mang theo chìa khóa nhà cho ba đi. Có lẽ chìa khóa của ba để ở văn phòng rồi, không tìm thấy trên xe.”
Lạc Táp kích động: “Ba, ba về thật rồi hả! Con xuống ngay.”
Phùng Khiếu Vịnh cười: “Lừa con đó.”
Lạc Táp không tin: “Chờ con chút, nửa phút thôi.”
Cô cầm lấy chìa khóa rồi chạy xuống lầu.
Phùng Khiếu Vịnh lái một chiếc xe bình thường lại đây, cũng không mang theo tài xế.
Lạc Táp nhận ra chiếc xe kia, kéo cửa bên ghế phụ ra rồi ngồi vào: “Ba ba, có nhớ con không?”
Cô ôm Phùng Khiếu Vịnh một cái.
“Nói không nhớ thì con tin à?” Phùng Khiếu Vịnh xoa xoa tóc cô: “Vốn cho rằng ngày hôm qua có thể trở về rồi, kết quả lại có chuyện đột xuất làm trì hoãn. Nha đầu, sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Táp duỗi tay: “Quà tặng đâu, mấy thứ khác đều là giả, quà tặng mới là thật.”
Phùng Khiếu Vịnh nhẹ nhàng vỗ một cái vào bàn tay cô: “Lấy đi này, chỉ những đứa trẻ thông minh mới có thể nhìn thấy được món quà này.”
Lạc Táp cười, ăn vạ đánh Phùng Khiếu Vịnh vài cái.
Lúc này mới nhớ tới hỏi ba ba sao đột nhiên lại trở về.
Phùng Khiếu Vịnh: “Lần trước không phải đã nói sẽ bớt chút thời giờ ở cạnh con mấy ngày rồi sao? Sắp tới đây ba sẽ rất bận, có lẽ là bận cho đến khi ăn Tết, trong khoảng thời gian này vừa vặn nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, cơ thể chịu không nổi.”
Lạc Táp hớn hở hỏi lần này ông có thể ở nhà ở mấy ngày, Phùng Khiếu Vịnh nói không lâu lắm, cũng chỉ dăm ba bữa. Lạc Táp vui mừng khôn xiết, như vậy là đã nhiều hơn cô dự đoán rồi.
Phùng Khiếu Vịnh giơ giơ cằm lên, bảo cô đi làm đi, Lạc Táp lại quấn quýt thêm vài phút nữa mới xuống xe đi vào.
“Lạc Lạc, con lại đây.” Bỗng nhiên Phùng Khiếu Vịnh nhớ tới một chuyện.
Lạc Táp lại chạy tới: “Sao thế?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Nói trước với con một tiếng, tối nay ba kêu Phó Duyên Bác đến nhà mình ăn cơm, con tan làm nhớ về sớm một chút.”
Lạc Táp hơi không vui: “Ba, sao ba lại kêu người ngoài đến vậy.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Nói chuyện quan trọng, không nơi nào tiện bằng ở nhà.”
Vụ trùm buôn thuốc phiện phía Tây Nam lần này tương đối khó giải quyết, tra xét lâu như vậy mà vẫn không có đầu mối gì.
Tra không ra người ở đâu, lại càng bứt dây động rừng.
Lạc Táp không tin là ba ba nói chuyện công việc, cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với ba ba thì tốt hơn: “Ba, con nói chuyện này với ba. Ba nghe xong cũng đừng kích động nha.”
“Ngoại trừ việc con yêu đương rồi thì thật sự là chẳng có chuyện gì khiến ba kích động được.”
Lạc Táp duỗi tay đè ngực lại cho ông: “Con có bạn trai rồi.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Con gái à, đừng ấn nữa, không kích động đến vậy đâu, nhưng thật ra cảm giác trái tim thương tâm đến sắp ngừng đập rồi.”
Lạc Táp: “...”
Phùng Khiếu Vịnh vỗ nhè nhẹ lên mặt cô, hiền lành hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Lạc Táp: “Mới vừa xác định thôi.”
Khóe miệng Phùng Khiếu Vịnh vẫn luôn hơi cong lên, ông nói: “Người mà Lạc Lạc nhà chúng ta vừa mắt, nhất định là một anh chàng cực kỳ ưu tú rồi.”
Lạc Táp giống như đứa nhỏ, khom lưng tựa lên cửa sổ xe, nhìn ba ba: “Ưu tú như ba vậy đó.”
Phùng Khiếu Vịnh cười: “Ngày nào đó dẫn tới cho ba ba gặp mặt.”
Lạc Táp gật đầu: “Vâng, chờ anh ấy đi công tác về đã.”
Phùng Khiếu Vịnh gạt gạt cái mũi cô: “Biết lúc này tâm trạng của ba ba là gì không?”
Sau đó lại tự hỏi tự đáp: “Giống như ăn dưa chua trong lọ muối đã lâu vậy.”
Tâm tình tốt, nhưng hương vị thì cực kỳ chua.
Lạc Táp cầm ba bàn tay to thô ráp của ba ba lên mân mê, biết ba ba vừa vui vẻ lại mất mát. Sau khi trầm mặc vài giây, cô ngước mắt nói: “Sau này con bắt anh ấy làm mì bò kho cho ba ăn, hương vị rất ngon, con ăn qua một lần rồi.”
Phùng Khiếu Vịnh cười nói được.
Ông khẽ hất cằm: “Nhanh vào trong đi, buổi tối về nhà lại tâm sự thêm với ba về cậu ta.”
Lạc Táp còn nghĩ tới chuyện tối nay ba ba mời Phó Duyên Bác đến: “Ba ba, tối nay đừng mời Phó Duyên Bác đến nhà của chúng ta nha? Nếu như bạn trai con biết được thì anh ấy lại không vui, anh ấy biết Phó Duyên Bác.”
Phùng Khiếu Vịnh thành thật: “Trước đó ba thực sự có ý tác hợp con với Phó Duyên Bác, nhưng nếu như con đã có bạn trai thì ba cũng không làm mai lung tung nữa, cũng sẽ nói rõ ràng với Phó Duyên Bác. Nhưng tối nay vẫn muốn để cậu ta lại đây, ba bàn chuyện vụ án với cậu ta.”
Ba ba nói như vậy thì Lạc Táp an tâm rồi, bởi vì những gì ba ba hứa hẹn thì sẽ không nuốt lời.
Cô đưa tay làm dấu OK, dặn dò ba ba lái xe cẩn thận một chút. Ô tô rời đi, cô đi lên lầu.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, đảo mắt liền đến lúc tan tầm. Lạc Táp thu dọn túi xách xong chuẩn bị rời đi, lại nhìn qua di động, vẫn im ắng giống như tiến vào trạng thái ngủ đông.
Nhìn vài giây, cô cất điện thoại vào trong túi xách.
Nhân viên văn thư gõ cửa tiến vào: “Tiểu Lạc à, có một phong thư cho cô này.”
Lạc Táp nghi hoặc trong chớp mắt, rồi vội nói lời cảm ơn: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Khi nhìn đến mấy cái chữ to trên phong thư, khóe miệng cô cong lên. Nhìn chữ viết thì biết ngay là Tưởng Mộ Tranh, người còn đang ở nước ngoài, vậy thư này là viết cho cô từ mấy ngày hôm trước à?
Cô vội xé mở phong thư ra, vẫn là giấy viết thư màu hồng nhạt.
Bạn nhỏ Lạc Lạc:
Tan làm thì hẹn hò nha~
Địa điểm ở khu rừng nhỏ phía nam đại đội của em, không gặp không về : )
Yêu em.
—— Tưởng Mộ Tranh
Khu rừng nhỏ ở đâu ra?
Rõ ràng là mấy cái cây dã hương mà.
Lạc Táp lại xem ngày kí tên, chính là hôm nay.
Thì ra anh đã về.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com