Tưởng Mộ Tranh tới công ty cũng bắt đầu bận rộn lên, chuyện tình cảm đều tạm thời gác qua một bên.
Buổi sáng có hai cuộc họp, khi cuộc họp cấp cao cuối cùng kết thúc là đã 11 giờ rưỡi.
Trở lại văn phòng, thư ký lại đây báo cáo lịch công tác trong tuần, sau khi kết thúc lại hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Tưởng tổng, mấy tập đoàn hợp tác với chúng ta gửi thư mời tiệc cuối năm tới. Ngài sẽ tự đi, hay là để Phó tổng đi thay ạ?”
Tưởng Mộ Tranh ngước mắt: “Bây giờ đã gửi thư mời tiệc thường niên rồi sao?”
Thư ký: “Đúng vậy, đã cuối tháng 11, rất nhiều công ty đều mở tiệc thường niên vào trước lễ Giáng Sinh.”
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu, hơi cân nhắc một chút: “Tôi không đi, cô sắp xếp đi.”
Vốn dĩ anh cũng không ham thích mấy chuyện tiệc tùng này, hơn nữa anh lại chẳng hào ứng với mảng kinh doanh kia. Anh cũng không thực sự giỏi kinh doanh, xác thực mà nói, là không thích, chuyện không thích thì anh sẽ không tốn tâm tư.
Lúc trước mạo hiểm kinh thương cũng là có nguyên nhân khác.
Hiện nay tập đoàn có thể có quy mô như vậy đều là công lao của người nhà anh, cháu trai trai cả cùng anh Tư của anh bỏ ra tâm tư và tinh lực nhiều hơn anh rất nhiều.
Anh cũng chỉ lăn lộn với cái mác ông chủ mà thôi.
Trong một năm, anh dành một nửa thời gian để chơi, rong chơi khắp thế giới, nhìn như ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, nhưng thật ra anh lại đang làm việc mà bản thân cho rằng có ý nghĩa.
Lễ Giáng Sinh năm nay, vốn là anh muốn trải qua cùng Lạc Táp, nhưng trước đó lại đồng ý với mẹ sẽ qua đó thăm bà, mấy ngày hôm trước anh vẫn rối rắm vì chuyện này.
Hiện tại thì không cần rối rắm nữa rồi, anh sẽ đi Thụy Sĩ.
Thư ký lại báo cáo hành trình tiếp theo cho anh, đêm nay còn có một bữa tiệc, Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, thư ký không còn việc gì khác nên rời đi.
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy lịch để bàn qua, trên ngày 28 bị anh đánh vài ngôi sao nhỏ làm dấu hiệu, ngày đó là sinh nhật của Lạc Táp.
Lúc trước khi cô muốn đăng ký học thi nhảy dù, sau khi nhận được ảnh chụp thẻ căn cước của cô, anh liền tiện tay đánh dấu lên lịch để bàn.
Hiện tại cái dấu hiệu này đã thành quá khứ.
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa huyệt thái dương, di động ở trên bàn rung lên vài cái, anh click mở, là tin từ nhóm chat ‘Playboy’.
Bọn Giang Đông Đình đang nói chuyện mấy ngày nay sẽ có đợt kiểm tra lái xe say rượu, nhắc mọi người trong nhóm phải cẩn thận một chút, đi ra ngoài uống rượu nhớ mang theo tài xế.
Có người hỏi: 【 Khi nào bắt đầu kiểm tra? Khi nào thì kết thúc? 】
Giang Đông Đình: 【 Khi nào kết thúc thì không biết, cái này tôi không hỏi, trong khoảng thời gian này hình như đều tập trung kiểm tra lái xe say rượu, có khả năng là bắt đầu từ hôm nay. Ai trong các cậu bị người nhà ép đi xem mắt tới mệt mỏi quá rồi thì có thể tranh thủ đợt kiểm tra lái xe say rượu này mà vào nhà giam ngồi mười ngày nửa tháng. Hoặc là đang gặp rắc rối với mấy cô nàng cũng hãy cân nhắc tới nhà giam. Vào đó nửa năm, tôi sẽ đến đưa cơm cho các cậu 【 nhe răng 】】
Trong nhóm chat anh một câu tôi một câu, tốc độ spam đến chóng mặt.
Tưởng Mộ Tranh không có hứng thú với việc trêu chọc xỉ vả nhau giữa bọn họ, trực tiếp thoát khỏi WeChat.
Bữa tiệc tối nay là hẹn với Sở Nhất Sơn. Trước kia anh rất ít tham gia mấy bữa tiệc kiểu vậy, nhưng đối phương là Sở Nhất Sơn, anh vẫn cho ông ấy sự tôn trọng này.
Mặc kệ anh và Lạc Táp như thế nào, chuyện đã đồng ý từ trước thì anh sẽ không đổi ý giữa đường.
Anh uống chút rượu vang đỏ, có là do hứng thú không cao nên dù uống không nhiều lắm nhưng anh thấy hơi say.
Vốn là Sở Nhất Sơn còn sắp xếp hoạt động giải trí khác, nhưng Tưởng Mộ Tranh nói đau đầu, ông cũng không tiện miễn cưỡng anh, chỉ nói chờ Du Ngọc về thì mời anh qua nhà chơi.
Tưởng Mộ Tranh lễ phép nói chờ về sau có cơ hội sẽ ghé.
Khi ra khỏi nhà hàng cũng đã gần 10 giờ.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở ghế sau của ô tô, cảm thấy trong xe ngột ngạt, anh hạ cửa sổ sau xuống, gió lạnh thổi vào mặt khiến anh tỉnh táo hơn hẳn.
Anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ô tô càng ngày càng chạy chậm, cho dù Tưởng Mộ Tranh nhắm mắt cũng cảm giác được.
“Lại kẹt xe à?” Anh hỏi tài xế.
Tài xế quay đầu đáp: “Phía trước có kiểm tra lái xe say rượu, các xe đều chạy chậm lại.”
Kiểm tra lái xe say rượu?
Tưởng Mộ Tranh chợt mở mắt ra, dòng xe di chuyển chầm chậm về phía trước. Cách đó không xa ở ven đường, đèn báo hiệu của xe cảnh sát đang nhấp nháy, không chỉ có cảnh sát giao thông mà còn có cảnh sát cơ động.
Xem ra là một đợt liên hợp chấp pháp kiểm tra lái xe say rượu.
Nơi này là khu trực thuộc của đại đội hai.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy được Lạc Táp trong đám người đó.
Trong tay cô đang cầm máy đo nồng độ cồn, bên cạnh có thêm vài đồng nghiệp.
Tưởng Mộ Tranh thu hồi tầm mắt, nâng cửa sổ xe lên.
Phải nhích hơn mười phút, ô tô của anh mới chạy đến chốt kiểm tra lái xe say rượu. Đằng trước anh còn có hai chiếc xe, chiếc xe ở đầu đang được kiểm tra, hình như tài xế có uống rượu, không chịu phối hợp thổi vào máy đo nồng độ.
Vài phút qua đi, người nọ vẫn không phối hợp, hắn ta cầm máy đo nồng độ đặt ở trong miệng, nhưng không có thổi.
Cảnh sát giao thông kéo hắn ta qua một bên, xe của hắn cũng bị lái sang bên cạnh để giam giữ.
Có vẻ như chủ chiếc xe ngay trước xe Tưởng Mộ Tranh cũng uống rượu, cảnh sát giao thông mời hắn xuống nhưng chủ xe kiên quyết không xuống, bày ra dáng vẻ ta đây, cầm di động nói là đang gọi điện thoại cho cấp trên của bọn họ, kêu người cảnh sát giao thông nghe điện thoại.
Đồng nghiệp của Lạc Táp không thèm phản ứng, vẻ mặt nghiêm túc, kéo cửa ra, bảo hắn ta xuống xe.
“Tiểu Lạc.”
“Tới đây.”
Lạc Táp hiểu ý, cầm một máy đo nồng độ cồn khác đi qua.
Chủ xe nhìn thấy Lạc Táp, nháy mắt lực chú ý bị dời đi, trong lời nói tất cả đều là ý ngả ngớn lưu manh.
Lạc Táp cũng quen rồi, đặc biệt là những tên đàn ông có tửu lượng không tốt, lại cảm thấy bản thân có mấy đồng tiền thì ghê gớm lắm, có đôi khi sẽ nói lời thô tục khó nghe, làm nhân viên công vụ, cô không thể nào chấp nhặt chi li.
Cứ coi như không nghe thấy.
Người đàn ông chủ động xuống xe, bước tới gần Lạc Táp: “Ôi, đồng chí cảnh sát, đỡ tôi một chút đi, tôi choáng váng đầu quá.”
Nói rồi liền đặt tay lên trên vai Lạc Táp, gần như dựa cả nửa người vào cô.
Lạc Táp theo bản năng nâng khuỷu tay lên, tính khoát văng cánh tay hắn ta ra, mà một đồng nghiệp khác cũng nhanh chóng kéo giật cánh tay còn lại của hắn lại đây: “Làm gì đấy! Đứng thẳng lên!”
Người đàn ông chỉ vào Lạc Táp: “Cái quái gì vậy, mẹ nó tụi mày còn đánh người à. Tao sẽ đi khiếu nại tụi mày ngay bây giờ, để mọi người nhìn xem cảnh sát giao thông tụi mày đều là cái loại gì!”
Nói rồi trong miệng liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Rốt cuộc Tưởng Mộ Tranh không chịu đựng được nữa, anh cởi áo vest, tháo mấy nút trên cổ áo sơmi, đẩy cửa xuống xe.
Trong lúc những người chung quanh còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, Tưởng Mộ Tranh đã bước qua đó, duỗi cánh tay dài túm người đàn ông kia ra khỏi tay vị cảnh sát giao thông, dùng một tay ôm lấy hắn ta, bàn tay khóa trên đầu vai hắn.
Người đàn ông luống cuống, đối mặt với Tưởng Mộ Tranh: “Mày là ai hả, mày làm...”
Lời còn chưa nói xong, hắn đã ‘Aaa’ hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Bàn tay của Tưởng Mộ Tranh vẫn chộp vào đầu vai hắn, nháy mắt trán người đàn ông kia toát đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi đau đến suýt chút nữa ngất xỉu, hiện tại toàn bộ thân thể cũng không có chút sức lực nào.
Tất cả sức lực của hắn đều đột nhiên co rút lại ngay khi Tưởng Mộ Tranh dùng sức bắt lấy đầu vai hắn, rút đến chẳng còn tăm hơi.
Lần thứ hai người đàn ông kia ngẩng đầu, sự hung ác trong mắt Tưởng Mộ Tranh làm hắn ta rùng mình, từ từ ý thức lại, hắn ta run rẩy môi: “Tao muốn kiện mày, mày cùng cảnh sát giao thông đánh người.”
Tưởng Mộ Tranh cười lạnh: “Kiện tao? Được thôi, mày đi xét con mẹ nó nghiệm đi đã, xem tao làm mày bị thương chỗ nào! Vừa rồi không phải mày bị chóng mặt không đứng được à, coi như tao làm việc tốt, đỡ mày một chút còn gì.”
Người đàn ông kia hơi há mồm, nhưng không có lời gì để nói.
Lúc này Tưởng Mộ Tranh mới buông vai hắn ra. Vừa rồi anh nhịn rồi lại nhịn, thật sự muốn bẻ gãy vai hắn ta, nhưng suy xét đến đại đội của Lạc Táp, lại nhất thời thay đổi ý định.
Chuyện xảy ra trong vòng chưa đến một phút đồng hồ, tất cả mọi người đều choáng váng.
Khi lấy lại tinh thần, mọi người còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ đều thấy được, đúng là Tưởng Mộ Tranh không có ra tay đánh người, nhưng mới vừa rồi ai cũng nghe thấy người đàn ông kia kêu la thảm thiết.
Lạc Táp nhìn chăm chăm vào Tưởng Mộ Tranh, một lần nữa, anh lại xuất hiện vào lúc cô chật vật.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cúc áo trên cổ đều cởi ra, tay áo cũng xắn lên. Cô đứng rất gần anh, ngay cả mùi rượu vang thoang thoảng trên người anh cô cũng ngửi thấy được.
Không hề nhìn ra được một tia trầm ổn, nội liễm gì từ trên người anh, ánh mắt, vẻ mặt đều là sự tàn nhẫn.
Lúc này mới phù hợp với thân phận trước đây của anh.
Cái hình tượng vô lại, tự luyến lại quấn người trước kia, có lẽ chỉ xuất hiện trước mặt người nhà và người thân thiết với anh.
Mà vừa khéo là cô lại may mắn nhìn thấy được.
Tưởng Mộ Tranh không nhìn cô, anh liếc người đàn ông kia một lần nữa, sau đó xoay người đi về phía xe của mình.
Người đàn ông từ từ khôi phục lại, hơn nữa chung quanh còn có không ít người vây đến, lá gan hắn ta cũng lớn hơn, bắt đầu ồn ào: “Mày đánh người xong lại muốn chạy đúng không! Chắc chắn là mày cùng một giuộc với đám bọn nó, tao muốn đi kiện tụi mày!”
Tưởng Mộ Tranh quay đầu, khóe miệng mang theo ý cười lạnh, anh nói: “Mày con mẹ nó dây dưa không thôi! Nhanh đi thổi máy đo nồng độ cồn đi, tao cho mày hai phút. Hai phút sau mày còn chắn đường xe tao, tao đập cả người lẫn xe!”
Nói xong quay đầu liền đi.
Chờ đến sau khi Tưởng Mộ Tranh mở cửa xe ngồi lên, người đàn ông nhìn qua chiếc ô tô kia, nhìn nhìn lại biển số xe thì hoàn toàn nghẹt thở.
Mấy chủ xe hóng chuyện ở xung quanh cũng giải tán, đều trở lại trong xe của mình.
Thì ra là nhà giàu mới nổi gặp được nhà giàu đích thực càng có tiền và kiêu căng hơn.
Cảnh sát giao thông và cơ động cùng lại đây, người đàn ông kia cũng không còn tự tin, đành phải thổi máy đo nồng độ cồn.
Nồng độ cồn vượt quá mức cho phép, là lái xe say rượu.
Xe bị cảnh sát giao thông giam giữ, lái qua một bên.
Khi xe của Tưởng Mộ Tranh chạy đến đây, cửa sổ sau của xe đã nâng lên.
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, rất là phối hợp.
Lạc Táp ra hiệu cho tài xế có thể lái đi rồi, ô tô chạy ngang qua trước mặt cô, cửa kính phủ lớp màng đen nên cô không nhìn thấy được Tưởng Mộ Tranh ở bên trong.
Ô tô đi xa, cô thu hồi suy nghĩ phức tạp, lại tập trung về công việc bận rộn.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở trên xe vẫn luôn nhắm mắt, anh không dám liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Sợ là sau khi nhìn thấy cô liền nhịn không được muốn dùng trăm phương nghìn kế để cướp cô về, lại sợ rằng cuộc sống mà anh cho cô không phải là thứ cô muốn.
Có lẽ đúng là tính cách của anh không khiến người ta thích, thậm chí còn bị ghét bỏ.
Tưởng Mộ Tranh về đến nhà, đầu tiên là chạy bộ, sau khi tan rượu thì gọi điện thoại cho khách hàng ở Malay, xác định ngày ký hợp đồng. Bận rộn một hồi, khi tắm xong cũng đã sắp nửa đêm.
Theo thói quen, trước khi ngủ anh sẽ xem di động, không ngờ là Lạc Táp nhắn tin cho anh, tầm mười phút trước, hẳn là cô cũng vừa mới về đến nhà.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: 【Tối nay cảm ơn anh. 】
Ngón tay cái của anh vuốt ve trên màn hình một lúc lâu, không muốn khiến cô cảm thấy lại nợ anh. Anh trả lời: 【 Đừng khách sáo, không phải bởi vì em đâu, là chiếc ô tô kia chặn xe anh, anh lại đang cần phải đi có việc. 】
Bốn năm phút đồng hồ qua đi, di động cũng không có động tĩnh gì nữa.
Anh biết chắc chắn cô sẽ không trả lời lại. Anh cất di động chuẩn bị ngủ.
Ai ngờ anh mới vừa tắt đèn thì di động lại rung hai cái, vẫn là Lạc Táp, nội dung tin nhắn rất bạo lực: 【 Tưởng Mộ Tranh, anh con mẹ nó cầu nguyện đời này anh đừng có rơi vào trong tay tôi, bằng không tôi giết chết anh! 】
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com