Gần đến giữa trưa thì đoàn người của Phó Duyên Bác rời đi. Bọn họ vừa đi, toàn bộ đại đội 2 đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Lạc Táp.
Trình Diệc đi ra ngoài tiễn bọn họ, trường bắn không ai quản, mọi người tụm lại tốp năm tốp ba tán gẫu.
Mấy cô gái thì mê Phó Duyên Bác, mấy chàng trai thì còn đang cảm khái kỹ thuật bắn súng của Lạc Táp.
Lạc Táp dựa vào ven tường nghỉ ngơi, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng lộn xộn, vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tưởng Mộ Tranh giúp cô bắn bia.
Chu Nghiên còn chưa hết hưng phấn. Cô ấy đã sớm quen với thái độ bình đạm không màng hơn thua của Lạc Táp. Nếu tán dóc với Lạc Táp thì chả nói được gì, cô ấy liền chạy qua nơi khác, bắt đầu nhiều chuyện về Phó Duyên Bác, chủ yếu là nhìn thử đánh giá của người khác về anh ta.
Tất cả mọi người đều nói tốt mới là thật sự tốt.
Giây phút Phó Duyên Bác nói ra là Tưởng Mộ Tranh bắn mấy phát súng kia, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của Lạc Táp bỗng nhiên dậy sóng.
Cho tới bây giờ cũng chưa bình ổn lại được.
Rất nhanh đã tới thời gian ăn trưa, Trình Diệc cũng đã trở lại, nói vài câu đơn giản rồi lập tức giải tán.
Các đồng nghiệp lục tục đi ra ngoài, mấy người phụ nữ vẫn còn chưa nhiều chuyện xong. Chu Nghiên quay đầu kêu cô: “Lạc Lạc, đi ăn cơm đi, đi trước múc cơm cho tớ nhé.”
Cũng không quản Lạc Táp nghe kịp hay không, cô ấy lại chuyên tâm tán gẫu.
Nghe được mọi người đều đánh giá Phó Duyên Bác tương đối cao, cô ấy cũng yên tâm hơn không ít, càng nhìn Phó Duyên Bác càng thấy hợp với Lạc Táp.
Một mình Lạc Táp chậm rì rì đi về phía nhà ăn. Cô lại thấy được Trình Diệc một lần nữa, ở ngay vị trí đã thấy Tưởng Mộ Tranh lần đầu tiên vào ngày hôm qua, chẳng qua người đang ở bên cạnh nói chuyện với anh ta không phải là Tưởng Mộ Tranh.
Lại ngẫm nghĩ, có lẽ anh đã về nội thành rồi.
Lạc Táp sắp đi đến nhà ăn, chợt dừng bước, xoay người trở về ký túc xá.
Cơ bản là mọi người đều đi ăn cơm trước nên khu ký túc xá rất vắng vẻ.
Trở lại phòng, chuyện thứ nhất là lấy di động ra, cô tìm được số của Tưởng Mộ Tranh, do dự một lúc lâu rồi gọi đi.
Rất nhanh điện thoại được bắt máy, giọng nói lười biếng mang ý cười của Tưởng Mộ Tranh truyền đến: “Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện thoại cho anh đấy.”
Lạc Táp nhấp nhấp môi, không để ý tới chuyện này, nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Tưởng Mộ Tranh không ngờ cô biết chuyện nhanh như vậy, hơi kinh ngạc, hỏi cô: “Ai nói với em?”
Lạc Táp: “Phó Duyên Bác.”
Tưởng Mộ Tranh chỉ nhàn nhạt ‘à’ một tiếng, rõ ràng không muốn nhắc tới anh ta.
Lạc Táp cũng không tiện mới vừa nói lời cảm ơn xong đã lập tức cúp điện thoại, khách khí hỏi một câu: “Anh đi về rồi?”
“Ừ, buổi chiều có chuyến bay.” Anh nói: “Lạc Lạc.”
“Hửm?”
“Vậy em chuẩn bị cám ơn anh như thế nào?”
Lạc Táp: “...”
Người này thật đúng là không hề biết khiêm tốn chút nào.
Cô trả lời: “Mời anh ăn cơm.”
Tưởng Mộ Tranh khẽ giật mình, anh cứ cho rằng cô sẽ lại giống như mọi khi mà trực tiếp cúp điện thoại của anh, anh nói: “Tùy em thôi, dù sao cứ rút ra hai tiếng cho anh là được. Có thể ăn cơm hay đi dạo cùng anh đều được, chọn cái mà em thích.”
Lại cố ý nhấn mạnh: “Cuối tuần anh về.”
Lạc Táp ‘Ừ’ một tiếng, không nói thêm gì.
Tưởng Mộ Tranh lại có thêm yêu cầu mới: “Lạc Lạc, có thể thương lượng với em một chuyện được không? Nếu như em không muốn thì coi như anh chưa nói gì, em nghe qua rồi có thể quên.”
Lạc Táp: “Anh nói đi.”
Tưởng Mộ Tranh: “Về sau có thể trả lời tin nhắn của anh được không?”
Trong điện thoại có một giây trầm mặc, Lạc Táp cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Thật sự không có gì để nói với anh thì em có thể trả lời hai chữ 'đã nhận'.”
Lạc Táp dùng sức siết chặt di động, nội tâm giãy giụa một phen, cô trả lời: “Ừ.”
Chỉ có một chữ 'ừ' đơn giản, nhưng Tưởng Mộ Tranh lại thỏa mãn chưa từng có. Tay anh đỡ vô lăng, đối mặt với tấm kính chắn của xe mà cười ngây ngô.
Vài giây sau mới phản ứng lại, hỏi Lạc Táp: “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Mau đi đi, trời lạnh, đồ ăn nguội nhanh.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Lạc Táp nhìn màn hình tối dần mà phát ngốc một lúc, cảm thấy đầu óc mình giống như bị chập mạch.
Cô vỗ vỗ ót, để bản thân tỉnh táo một chút.
Di động rung lên, có tin nhắn đến, Tưởng Mộ Tranh: 【 Anh sắp về đến nội thành. 】
Lạc Táp: “...”
Cô híp híp mắt, nhẫn nại trả lời anh: 【 Đã nhận! 】
Tưởng Mộ Tranh nhìn thấy cô trả lời tin nhắn, vui vẻ cười lên tiếng.
Chờ khi đèn đỏ, anh lại nhắn thêm một tin: 【 Nhớ em. 】
Nửa phút sau, di động không có động tĩnh gì, anh hỏi: 【 Có phải không nhận được không? 】
Chắc chắn là anh cố ý!
Lạc Táp tức đến ngón tay run run, kiềm chế trả lời anh: 【 Đã nhận!! Tôi đi ăn cơm, đừng nhắn nữa!!!!!! 】
Vừa rồi lẽ ra không nên về ký túc xá, quả thực là tự làm bậy (không thể sống).
Cô ném điện thoại lên trên giường, rời khỏi ký túc xá đi qua nhà ăn.
Chiều thứ sáu, tập huấn bắn súng kết thúc, bọn họ lại trở về trong đội tập hợp.
Thời tiết âm u, cảm giác như sắp mưa.
Đội trưởng mở một cuộc họp nhanh, thời tiết chớm lạnh nên người uống rượu càng ngày càng nhiều, cuối tuần sẽ bắt đầu tập trung kiểm tra say rượu lái xe vào giữa trưa và buổi tối.
Sau khi tan họp, Lạc Táp liền về nhà.
Ngày mai và ngày kia cô đều không phải trực, vốn dĩ là thứ bảy trực ban, nhưng đội trưởng lại xếp qua cho người khác.
Đại khái là bởi vì lệnh điều động trước đó, bên trên dùng phương thức như vậy để bồi thường cho cô.
Cô cười cười tự giễu.
Về đến nhà, vẫn quạnh quẽ và vắng vẻ như mọi khi.
Mới vừa vào nhà, bên ngoài liền bắt đầu tí tách tí tách mưa.
Mấy ngày nay cũng chưa tắm rửa đàng hoàng nên chuyện đầu tiên Lạc Táp làm khi về nhà là đi mở nước ấm rồi tắm. Nằm trong bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng bản thân.
Ngoài cửa sổ, mưa càng rơi càng lớn, lộp bộp đập vào cửa kính.
Mấy ngày ở trường bắn cứ giống như mơ một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, thứ hai lại bắt đầu tiếp tục đi làm, tiếp tục những ngày tháng lặp đi lặp lại.
Nhưng thứ hai tới sẽ có sự khác biệt với những thứ hai khác, đó là sẽ có đồng nghiệp mới đến.
Tắm xong trở lại phòng ngủ, rốt cuộc chiếc di động im ắng cũng có phản ứng, là tin nhắn của mẹ Du Ngọc, hỏi cô đã về đến nhà hay chưa.
Cô trả lời: 【 Vừa về đến. 】
Du Ngọc: 【Hiện tại mẹ đang ở nước ngoài, phải hơn mười ngày sau mới trở về. Khi rảnh rỗi nếu con buồn chán quá thì ghé quá nhà cậu chơi đi. 】
Lạc Táp: 【 Không đi đâu, mới vừa tập huấn về, con mệt lắm. 】
Du Ngọc: 【 Mấy ngày nay mẹ luôn ở trên máy bay, khi chuyển máy bay thì bên con lại là ban đêm nên chưa gọi điện thoại cho con được, thành tích lần này thế nào? Có tiến bộ không?】
Lạc Táp: 【 Vẫn như cũ thôi. 】
Du Ngọc: 【 Có thể duy trì thành tích mỗi năm đều bắn không trúng bia cũng phải có bản lĩnh đấy. Không sao cả, đừng không vui vì những chuyện như thế. 】
Lạc Táp: “...”
Đây rốt cuộc là chê cười cô, hay là an ủi cô vậy?
Du Ngọc lại nhắn đến: 【 Trong khoảng thời gian này có liên hệ với ba ba của con không?】
Lạc Táp: 【 Không có. 】
Du Ngọc: 【 Con hỏi một chút xem năm nay sinh nhật con ông ấy có thời gian chúc mừng với con không, nếu không có thời gian thì để mẹ sắp xếp trước công việc rồi cùng con ăn sinh nhật. 】
Lạc Táp hoảng hốt, chớp mắt một năm đã trôi qua, cảm giác bánh sinh nhật năm trước mới ăn chưa bao lâu đã lại đến sinh nhật năm nay rồi.
Sinh nhật cô ở cuối tháng 11.
Năm trước ba ba hiếm khi có được thời gian cùng cô ăn mừng sinh nhật.
Cô trả lời: 【Vâng, lát nữa con sẽ hỏi.】
Du Ngọc: 【 Đừng quên hỏi đó, nếu ba ba con không có thời gian thì mẹ phải bắt đầu sắp xếp công việc từ bây giờ. 】
Lạc Táp nói chuyện phiếm với mẹ xong thì nhắn tin ngay cho ba ba: 【 Anh Phùng đẹp trai, tiểu tình nhân kiếp trước của anh gọi, nhận được xin gọi lại, nhận được xin gọi lại ~】
Không tới một phút đồng hồ, di động vang lên, là ba ba gọi điện thoại tới.
Lạc Táp nhấp miệng cười khẽ: “Alo, ba ba.”
Giọng Phùng Khiếu Vịnh thoáng có mỏi mệt nhưng mang theo ý cười: “Đêm nay không trực à?”
Lạc Táp: “Không trực, hai ngày này đều được nghỉ ngơi.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Vậy vừa khéo.”
Lạc Táp không rõ nguyên do: “Dạ?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Tuần sau ba ba sẽ lại bắt đầu bận rộn, cuối tuần này chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mấy tháng rồi ba ba cũng chưa gặp con.”
Vốn dĩ tối thứ tư tính gọi điện thoại cho cô, kết quả trở lại Bộ thì việc nối việc. Bận lên một cái thì quên luôn chuyện này.
Nghe được tuần sau ba ba bắt đầu bận, lời vốn dĩ tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, không cần phải hỏi xem ba ba có thời gian cùng cô ăn mừng sinh nhật nữa hay không.
Chắc chắn là không có.
Trong lòng cô không khỏi mất mát, nhưng ngay sau đó lại điều chỉnh tốt, lấy giọng điệu dí dỏm hỏi: “Có phải nhớ con đến chẳng có tâm tư làm việc đúng không?”
Phùng Khiếu Vịnh cười: “Trà không muốn uống, cơm không muốn ăn.”
Lạc Táp cũng cười.
Bọn họ trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng, Phùng Khiếu Vịnh nói cuối tuần này ăn cơm Phó Duyên Bác cũng đi, Lạc Táp không vui lắm khi thời gian hiếm hoi được gặp ba ba mà có người ngoài quấy rầy.
Cô bất mãn: “Ba hẹn thời điểm khác gặp anh ta nói chuyện công việc không được à? Con không muốn ăn cơm chung với người khác.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Phó Duyên Bác không phải người ngoài, hơn nữa nhiều người ăn cơm cũng náo nhiệt mà. Tháng sau ba sẽ có mấy ngày nghỉ, đến lúc đó sẽ không làm gì cả, không gặp ai cả, chỉ dành cho con thôi, được không?”
Lạc Táp không tin: “Gạt người.”
Phùng Khiếu Vịnh: “...”
Giọng ông cũng khàn khàn đi vài phần: “Lừa con làm cái gì! Ba ba thật sự sẽ về nhà với con.”
Lạc Táp vẫn hoài nghi: “Thật sự không phải lừa con?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Không phải.”
Lạc Táp cũng không dám phấn khích, sợ vui mừng quá sớm, đến lúc đó sẽ càng thêm thất vọng, bởi vì rất nhiều thời điểm ba ba đều không tự mình quyết định được.
Cô nói: vậy thì sẽ cố mà tin ba một lần.
Cuối cùng cô cũng đồng ý ăn cơm chung với Phó Duyên Bác, nhưng nói rõ với ba ba là cô và Phó Duyên Bác sẽ không có khả năng gì, ông đừng làm mai lung tung.
Tất nhiên Phùng Khiếu Vịnh sẽ không thừa nhận chút tâm tư nhỏ này của bản thân, ngược lại còn lấy lời bắt bẻ lại cô: “Con gái à, có phải con suy nghĩ nhiều quá rồi không? Ba và Phó Duyên Bác cũng chỉ muốn thảo luận mấy chuyện vụ án thôi.”
Lạc Táp: “...”
Nói chuyện xong với ba ba thì đã không còn sớm nữa, khi cúp điện thoại mới phát hiện đã nấu cháo hơn một tiếng đồng hồ.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng, gió cũng lớn.
Lạc Táp không buồn ngủ, nằm ở trên giường bắt đầu miên man suy nghĩ, không khỏi liếc mắt nhìn di động, bình thường lúc này Tưởng Mộ Tranh đều sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Tối hôm nay lại không có.
Nhìn chằm chằm di động một lát, cảm thấy chính mình điên rồi.
Cuối cùng cô khóa di động lại, tắt đèn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, âm thanh những giọt mưa vỗ lên lan can cực kỳ rõ ràng, làm thế nào cũng không ngủ được, cô bật dậy tìm nút bịt tai bịt lỗ tai lại.
Nhưng vẫn vô dụng.
Trằn trọc mãi cho đến sau nửa đêm mới từ từ thiếp đi.
Buổi tối cuối tuần, Lạc Táp và ba ba, còn có Phó Duyên Bác cùng nhau ăn cơm, vì để tiện nói chuyện công việc, bọn họ không đi ra bên ngoài ăn mà chọn ăn ở chung cư của Phó Duyên Bác.
Không phải nấu cơm mà là gọi đồ ăn ở bên ngoài về.
Lạc Táp không nghĩ tới Phó Duyên Bác và Tưởng Mộ Tranh lại ở rất gần nhau. Tưởng Mộ Tranh ở khu chung cư ngay sát bên, nói đến Tưởng Mộ Tranh, đã hai ngày rồi cô chưa nhận được tin gì từ anh.
Có khi ấm đầu muốn hỏi xem anh thế nào, cô soạn xong tin nhắn rồi, nhưng lại xóa bỏ đi.
“Lạc Táp.”
“Ơi.”
Lạc Táp hoàn hồn, Phó Duyên Bác gọi cô từ phòng bếp, cô đi qua: “Cần hỗ trợ?”
Phó Duyên Bác: “Giúp tôi tìm một tô đựng canh trong tủ khử trùng đi.”
Vừa rồi anh ta đổ thức ăn ra nên trên tay đều là dầu.
Lạc Táp mở tủ khử trùng, lấy tô đựng canh ra: “Anh cũng thích ăn canh măng hả?”
Phó Duyên Bác cười: “Ừ.”
Thật ra anh không thích ăn, chỉ là đã hỏi sư phụ trước xem cô thích ăn món gì, thích dùng canh gì.
Trong bữa cơm cơ bản đều là Phùng Khiếu Vịnh cùng Phó Duyên Bác nói chuyện công việc, Lạc Táp cũng không chen lời được nên yên lặng ăn cơm. Bữa cơm thật nhàm chán.
Sớm biết như vậy cô tự ở nhà mình ăn mì gói còn hơn.
Thỉnh thoảng Phó Duyên Bác sẽ liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không cố tình gắp đồ ăn cho cô, sợ làm cô sợ.
Ăn cơm xong, Lạc Táp muốn thu dọn chén đũa nhưng Phó Duyên Bác không cho, Phùng Khiếu Vịnh nói: “Tiểu Phó à, chúng ta tiếp tục nói chuyện, để Lạc Lạc rửa chén đi. Nó còn chưa bao giờ rửa chén đâu, coi như rèn luyện đi.”
Phó Duyên Bác cười cười: “Mấy việc nặng nhọc như rửa chén vẫn nên để con tới làm. Sư phụ đọc báo một lát đi, con rửa xong sẽ qua liền.”
Lạc Táp ngồi ở phòng khách chán muốn chết, cũng không biết khi nào ba ba với Phó Duyên Bác mới nói xong, cô nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói với ba ba: “Ba, con muốn về trước.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Bây giờ còn chưa đến 8 giờ, con về sớm như vậy làm cái gì?”
Lạc Táp nói dối: “À, con không về nhà, là đi xem phim, đã mua vé rồi.”
Đã như vậy rồi thì không thể vẫn cứ giữ cô lại.
Phùng Khiếu Vịnh gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhìn về phía phòng bếp bên kia, nói với cô: “Chờ một chút, chờ Phó Duyên Bác rửa chén xong đã.”
Lạc Táp khẽ thở phào.
Vài phút sau Phó Duyên Bác ra khỏi phòng bếp, Phùng Khiếu Vịnh trực tiếp hỏi: “Tiểu Phó à, lát nữa có bận gì không ?”
Phó Duyên Bác: “Không có việc gì.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Vậy cậu giúp tôi đưa Lạc Lạc đi một chuyến. Lạc Lạc muốn đi xem phim, tôi cũng mệt rồi, muốn về sớm một chút để nghỉ ngơi.”
Phó Duyên Bác: “Không thành vấn đề.”
Lạc Táp: “!!”
Phó Duyên Bác hỏi cô: “Xem phim gì vậy?”
Lạc Táp nói đại tên một bộ phim hành động đang chiếu gần đây, Phó Duyên Bác gật gật đầu: “Tôi cũng tính đi xem bộ phim đó, nhưng gần đây vẫn luôn bận rộn, vừa khéo đi xem chung vậy.”
Lạc Táp: “...”
Nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ.
Cô sẽ không tự luyến cho rằng Phó Duyên Bác có ý tưởng gì với cô, nhưng cô thật sự không muốn đi xem bộ phim hành động kia, chỉ muốn về nhà chơi game.
Giờ thì hay rồi, không muốn xem cũng phải xem.
Tới tầng dưới của chung cư, Phó Duyên Bác đi lấy xe, Lạc Táp ôm cánh tay Phùng Khiếu Vịnh, bắt đầu làm nũng: “Ba ba, cùng tụi con đi xem phim đi, không phải thể loại tình yêu đâu, là phim hành động, đề tài cũng là loại mà ba thích. Con mời ba xem, được không?”
Cô không muốn đi xem phim một mình với Phó Duyên Bác, tuy rằng không phải phim tình yêu, nhưng cứ cảm thấy nam nữ độc thân cùng đi xem phim, có chút cảm giác kì quái nói không nên lời.
Phùng Khiếu Vịnh ôn hòa nhìn cô: “Mấy ngày nay ba ba làm việc liên tục, tuổi lớn rồi, thân thể có chút không kham nổi, lần tới được nghỉ sẽ đi xem với con.”
Nói rồi nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.
Lạc Táp nhìn ba ba, thấy ông mỏi mệt, cũng không nhõng nhẽo nữa: “Vậy ba về nhà nghỉ ngơi sớm một chút nha.” Lại nghĩ tới: “Đúng rồi, ba có mang chìa khóa nhà không?”
Cơ bản là ba ba bay tới bay lui khắp nơi, thật lâu mới về nhà, có khi không mang chìa khóa trên người.
Phùng Khiếu Vịnh cười: “Đúng là không mang theo.”
Lạc Táp tìm chìa khóa của mình đưa cho ba ba: “Có thể con sẽ về rất trễ, ba phải dậy mở cửa cho con đấy.”
Phùng Khiếu Vịnh: “Con chưa về ba ba cũng không ngủ được. Có mệt thì cũng nằm nghỉ ngơi một chút thôi.”
Phó Duyên Bác chạy xe lại đây, Lạc Táp vẫy vẫy tay với ba ba. Phùng Khiếu Vịnh cũng lên xe của ông, hai chiếc xe chậm rãi ra khỏi khu chung cư.
Trên đường, Phó Duyên Bác chủ động nói chuyện phiếm, hỏi cô khi nào sẽ đi nhảy dù nữa.
Lạc Táp: “Mấy tháng này sẽ không đi nhảy dù. Thời tiết lạnh, mặc quần áo dày nên không tiện, đợi đến mùa xuân lại đi.”
Phó Duyên Bác gật đầu: “Nếu đi thì gọi tôi đi chung, xung quanh tôi không có ai chơi nhảy dù, đi một mình cũng không thú vị.”
Lạc Táp nói ok.
Sau đó hai người lại nói tới chuyện công việc, Phó Duyên Bác hỏi cô: “Khi nào thì đội các cô bắt đầu tuyên truyền cho chiến dịch 'nhường lối đi bộ'?”
Lạc Táp: “Thứ bảy và chủ nhật tuần sau.”
Phó Duyên Bác thông báo trước cho cô: “Đến lúc đó tôi cũng sẽ tham gia.”
Lạc Táp kinh ngạc: “Anh muốn cùng chúng tôi ra đường phát truyền đơn, làm tuyên truyền sao?”
Phó Duyên Bác: “Ừ, vốn là trong Cục đã sắp xếp việc này, trước đó tính là để Cục trưởng Dương đi tuyên truyền cùng các đồng chí trong đại đội của cô, nhưng mấy ngày tới ông ấy đều kín lịch họp, công việc này liền do tôi đảm nhận.”
Đây là công việc sắp xếp, hơn nữa trước kia cũng sẽ thường xuyên có lãnh đạo tham gia vào mấy hoạt động tuyên truyền, theo chân bọn họ cùng đến đầu đường cuối ngõ làm tuyên truyền. Tất nhiên Lạc Táp cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.
Còn tại sao lại cố tình chọn đại đội 2, có lẽ Cục trưởng Dương muốn mượn điều này để an ủi một chút, biểu đạt sự xin lỗi vì lệnh điều động trước đó.
Chẳng qua mấy thứ này, cô đã không còn để ở trong lòng nữa rồi.
Nghĩ đến cuối tuần Phó Duyên Bác sẽ theo chân bọn họ cùng đi tuyên truyền, Lạc Táp cười nói: “Nếu mấy đồng nghiệp nữ của chúng ta biết cuối tuần anh đến đây, chắc chắn họ sẽ nối tiếp nhau xin được ra đường làm tuyên truyền.”
Sau khi thân quen hơn với anh ta, cô cũng bắt đầu nói đùa.
Ngoại trừ Chu Nghiên, anh ta là người thứ hai cô có thể trò chuyện tán gẫu.
Có thể là bởi vì ba ba, vô hình trung cô có một loại cảm giác thân thiết như người nhà đối với anh ta.
Phó Duyên Bác cười: “Cô lại dám lấy lãnh đạo ra trêu đùa hả, không sợ sẽ bị tôi cố ý làm khó dễ trong công tác sao?”
Giọng điệu ôn hòa, mang theo chút cưng chiều.
Lạc Táp: “Anh dám làm, tôi sẽ nói với ba ba liền.”
Phó Duyên Bác bật cười, hiếm hoi lắm mới nhìn thấy được lúc cô không nói lý giống như một đứa trẻ.
Thỉnh thoảng anh ta lại nghiêng đầu qua ngắm nhìn cô, nhưng sợ bị cô phát hiện nên nháy mắt lại quay về nhìn con đường ở phía trước.
Tình cảm là thứ gì đó rất kỳ lạ.
Trái tim rung động thường là chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Mới vừa đi vào rạp chiếu phim thì di động của Lạc Táp rung lên. Cô tưởng ba ba dặn dò cô chuyện gì, không ngờ rằng là Tưởng Mộ Tranh. Khi nhìn thấy tên anh, bỗng nhiên trong lòng cô nảy lên cảm giác không giải thích được.
Click mở tin nhắn, anh hỏi: 【 Không ở nhà à? 】
Lạc Táp: 【 Ừ, đang xem phim ở rạp chiếu phim.】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Rạp chiếu phim nào? Sau khi kết thúc anh đi đón em. 】
Lạc Táp cũng coi như hiểu biết anh một chút, nếu không nói cho anh nghe thì không chừng sau khi anh định vị được sẽ trực tiếp tới đây 'bắt được' cô, đành ăn ngay nói thật: 【 Không cần đâu, tôi xem cùng Phó Duyên Bác, anh ấy sẽ đưa tôi về. 】
Thật lâu sau khi tin nhắn gửi đi, Tưởng Mộ Tranh mới trả lời lại: 【 Biết rồi, vậy không quấy rầy em nữa. 】
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh ~
Mấy ngày nay đi tới nơi bị chặn tín hiệu, không thể liên hệ với Lạc Lạc.
Xuống máy bay liền chạy thẳng đến nhà cô ấy.
Cả căn biệt thự đều tối đen.
Không nghĩ tới cô ấy lại đi xem phim cùng Phó Duyên Bác.
Tâm trạng lập tức như nhảy bungee, không ngừng lao xuống.
Có rất nhiều khi, chúng ta chỉ đoán được sự bắt đầu của tình cảm, nhưng lại không thể đoán được kết cục.
...
Chuyện đau thương nhất cuộc đời xảy ra vào đêm nay, vốn đang muốn tiếp tục xả một chút tâm trạng phiền muộn vào nhật ký, ai ngờ bút máy lại hết mực. (┯_┯)
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com