Đường Một Chiều

Chương 29 - Chương 29

Trước Sau

break
Tưởng Mộ Tranh cũng đã biết chuyện này, chuẩn xác mà nói, anh biết còn sớm hơn Lạc Táp vài phút.

Sáng sớm anh đưa cái lá thư tốn mất mấy tiếng đồng hồ để viết kia đến nơi nhận thư từ của đại đội 2.

Lá thư kia, cả chữ lẫn dấu câu cũng chỉ có mười mấy kí tự mà thôi, nhưng tối hôm qua anh viết đến nửa đêm, sau đó viết xong thì lại mất ngủ.

Rạng sáng hai giờ anh mới ngủ thiếp đi một lúc, sáng sớm lại bị sự phấn khích của bản thân đánh thức dậy, còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức.

Ngày hôm qua sau khi xử lý xong công việc ở công ty thì anh liền đi mua giấy viết thư. Lượn mấy cái siêu thị cũng không mua được giấy viết thư phù hợp. Sau đó ngẫm lại, loại đồ vật này hẳn là có bán quanh trường trung học.

Kết quả... Không mua được.

Cũng có cửa hàng bán nhưng lại bị phủ đầy bụi bặm, màu sắc cũng không còn đẹp đẽ.

Bà chủ nói với anh ngày nay học sinh chẳng còn mua giấy để viết thư nữa, chỉ một bao giấy viết thư mà một, hai năm vẫn chưa bán hết.

Cuối cùng anh vẫn mua được giấy viết thư in hình hoạt hình lãng mạn tại một cửa tiệm nhỏ ở gần trường tiểu học.

Lúc ấy anh phải hút một điếu thuốc xong rồi mới lên xe rời đi, bởi vì rất buồn bực.

Ngày nay viết thư tình là chuyện học sinh tiểu học mới làm sao?

Sau đó ngẫm lại, hình như cũng chỉ có học sinh tiểu học cần dùng đến.

Học sinh trung học đều là tỏ tình qua di động.

Sau khi mua về nhà, anh chọn tờ giấy đáng yêu một chút. Cô quá lạnh lùng, cần tông màu hồng nhạt ngọt ngào ấm áp.

Sau khi viết được hai chữ Lạc Lạc, anh không biết phải viết cái gì tiếp.

Anh lôi sổ tay ra bắt đầu viết nháp, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, tới tới lui lui, làm kiểu gì cũng không hài lòng, cứ cảm thấy làm ra vẻ.

Muốn cho cô cảm nhận được tình yêu tuổi mười sáu, nhưng anh lại không còn nhớ nổi. Thời gian không buông tha một ai, anh đã hơn ba mươi tuổi, không thể nhớ nổi tâm tình của cái tuổi ấy nữa.

Anh ảo não một lúc lâu.

Từ mười sáu tuổi đến hơn ba mươi tuổi, anh đã trải qua rất nhiều chuyện đời, có lẽ là rất nhiều người cả đời đều không thể trải qua những chuyện đó.

Rốt cuộc tâm hồn chẳng thể nào trở về thuần túy như tuổi mười sáu được.

Sống hay chết anh còn chẳng màng, càng đừng nói đến tình và yêu.

Trước khi gặp được Lạc Táp, anh chưa từng nghĩ tới chuyện lấy vợ sinh con, cảm thấy ở một mình khá tốt. Cha mẹ sẽ đi trước anh, nên anh cũng không phải vướng bận gì.

Ai ngờ lại gặp được cô.

Điểm chết người chính là, trước kia anh tuyệt tình với phụ nữ bao nhiêu thì hiện tại Lạc Táp lại nhẫn tâm với anh bấy nhiêu, tất cả đều báo ứng đến trên người anh.

Anh ngồi nhìn tờ giấy viết thư sầu muộn cả buổi trời, cũng chưa biết phải làm gì.

Sau đó, anh cũng chỉ viết bốn chữ kia.

Cũng xem như sớm chiều ở bên nhau hơn mười ngày, bỗng nhiên tách ra, cảm thấy rất khó thích ứng.

Cũng là lần đầu tiên anh nếm được tư vị của sự nhớ nhung.

Còn mặn chát hơn uống phải nước biển.

Bỗng nhiên, di động nằm trên đài điều khiển của xe rung lên, Tưởng Mộ Tranh hoàn hồn, là Trình Diệc gọi đến.

Trước đó anh có gọi cho Trình Diệc, muốn hỏi một chút xem chính xác là khi nào bên Lạc Táp đi huấn luyện bắn súng, nhưng Trình Diệc không bắt máy, có lẽ là đang bận.

Anh chuyển qua chế độ loa ngoài, “Sáng sớm đã bắt đầu tập huấn?”

Trình Diệc: “Đã huấn luyện được một đợt. Nói nhanh đi, chỉ có thời gian ba mươi giây cho cậu thôi.”

Tưởng Mộ Tranh lập tức không tào lao với anh ta, trực tiếp hỏi: “Khi nào bên phía Lạc Táp qua đó?”

Trình Diệc: “Đại đội 2 là ngày mai, nhưng không thấy tên Lạc Táp.”

Tưởng Mộ Tranh dừng lại: “Có phải do cậu không nhìn cẩn thận không vậy?”

Trình Diệc: “Mắt tôi không mù.”

Tưởng Mộ Tranh: “...”

Trình Diệc lại nói: “Bên đại đội 2 đó tổng cộng có 6 nữ cảnh sát, nhưng trong trung đội lưu động của Lạc Táp chỉ có hai nữ đồng nghiệp, hiện tại trên danh sách là Chu Nghiên và Thượng Viện Viện, không có Lạc Táp. Lạc Táp ở đội khác, phải cuối tháng 11 mới đến đây.”

Tưởng Mộ Tranh: “Đội khác? Có ý gì?”

Trình Diệc: “Trước mắt xem ra là bị điều đi khỏi đại đội 2, đi qua phía Bình Cốc.”

Tưởng Mộ Tranh buồn bực: “Đang yên đang lành sao tự dưng cô ấy lại bị điều đi Bình Cốc?”

Nhà cô ở bên này, không có lý do đi qua nơi xa đến như vậy.

Trình Diệc: “Từ nội thành điều đến Bình Cốc, trừ phi là cô ấy gả về bên đó nên muốn tiện về gần nhà, còn có một tình huống chính là yêu cầu công việc. Nhưng cô ấy chỉ là một cảnh sát giao thông cơ sở, không có yêu cầu công việc gì đặc biệt, vậy chỉ có một khả năng, bị người ta chen chân đẩy đi.”

Tưởng Mộ Tranh hơi hơi nắm chặt tay lái, “Được rồi, cậu bận chuyện của cậu đi, tôi hiểu rồi.”

Anh trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn tình huống trước và sau xe, anh bật đèn chuyển hướng, quay đầu xe.

Khi gần tới sân trước của đại đội thì anh thấy một chiếc A7 màu trắng chạy ra khỏi cổng lớn. Tưởng Mộ Tranh bấm còi nhưng căn bản là đối phương không nghe được, chiếc ô tô lướt nhanh ngang qua xe anh.

Vốn là anh tính gọi điện thoại cho cô, những ngẫm nghĩ lại, hỏi cô thì cô cũng sẽ không nói thật.

Mà chiếc xe anh đang lái lúc này cô cũng không biết, anh lại quay đầu xe một lần nữa, đuổi theo cô.

Lạc Táp tới cửa Cục, dừng xe xong, cô cầm lấy bìa hồ sơ rồi xuống xe.

Bởi vì cô đang mặc đồng phục cảnh sát, có thẻ cảnh sát, trong tay còn cầm bìa hồ sơ trong ngành nên khi cô báo với người gác cổng mình đến bộ phận nhân sự để xử lý thủ tục điều động thì bọn họ lập tức cho cô qua.

Trước kia Lạc Táp đã tới đây vài lần nên biết văn phòng Cục trưởng ở lầu mấy, cô đi thang máy thẳng lên đó.

Dương Cục trưởng đang nghe điện thoại, nghe được tiếng gõ cửa, ông nói: “Mời vào.”

Còn tưởng rằng là thư kí, cửa bị đẩy ra, khi nhìn thấy người vào ông sửng sốt hai giây, ngay sau đó mỉm cười gật gật đầu với Lạc Táp rồi chỉ chỉ di động của mình, sau đó ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Lạc Táp không đi qua phía bàn tiếp khách mà trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện ông, nhàn nhạt liếc mắt quét qua Dương Cục trưởng một cái.

Tuy là Dương Cục trưởng đang nói chuyện công việc trong điện thoại, nhưng ông vẫn chú ý ánh mắt của Lạc Táp. Đứa nhỏ này, hôm nay sát khí hơi nặng.

Phía dưới Cục có rất nhiều chi đội, dưới chi đội lại có nhiều đại đội, dưới đại đội thì còn có trung đội. Mấy ngàn người như vậy, nhưng ông nhớ rõ được Lạc Táp.

Mỗi lần Văn phòng Thành phố tổ chức tiệc mừng xuân, Lạc Táp đều đại diện cho Cục Quản lý giao thông của bọn họ biểu diễn tiết mục. Nghe cấp dưới nói, người trong ngành đều gọi cô là Bông hoa lạnh lùng của ngành cảnh sát.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước ông còn mới vừa duyệt thủ tục điều động cô đi khu khác, ấn

tượng với cô càng sâu hơn.

Dương Cục trưởng nói ngắn gọn với người trong điện thoại, nhanh chóng kết thúc trò chuyện, buông di động, ông đứng dậy: “Tiểu Lạc uống chút gì không?”

Lạc Táp: “Dương Cục trưởng, không cần phiền toái đâu. Tôi không khát, ngài rót nước cũng lãng phí.”

Dương Cục trưởng: “...”

Giáp mặt mà nói chuyện cứng rắn như vậy, toàn bộ Cục Quản lý giao thông cũng không tìm được người thứ hai.

Nhưng nghĩ đến cô bị điều động công tác, hẳn là tâm tình không tốt nên cũng thông cảm cho cô.

Ông cười cười, cũng không khách khí nữa mà hỏi cô: “Thủ tục bàn giao công việc ổn thỏa cả rồi chứ, tiếp xúc với đồng nghiệp mới thấy thế nào?”

Ông cho rằng cô đã đến Bình Cốc trình diện, hôm nay đến đây là xử lý mấy thủ tục nhân sự liên quan nên ông liền quan tâm hỏi han vài câu.

Lạc Táp: “Không biết.”

Cô giơ giơ bìa hồ sơ trong tay lên: “Tôi còn chưa có xem, không biết ngày nào đi làm hay cụ thể là làm ở nơi nào, cho nên nếu ngài muốn tiếp tục quan tâm đến công việc của tôi, chắc chắn là tôi vẫn không biết gì đâu.”

Dương Cục trưởng lại nghẹn.

Lăn lộn trong giới quan chức nhiều năm, ông đã sớm tôi luyện được sự bình tĩnh trước mọi bất ngờ. Dù đáy mắt ông có vài phần phức tạp, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát.

Ông dùng thái độ hòa ái của trưởng bối mà nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong công việc có người bắt nạt cô? Nào, cứ nói với tôi.”

Điều cô đi cũng không phải là ý của ông.

Nhưng những cái quan hệ cạp váy [1] kia... Không có cách nào, ông chỉ có thể híp mắt ký tên.

[1] quan hệ cạp váy: thành ngữ của Trung Quốc chỉ chủ nghĩa gia đình trị - việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình hoặc bà con thân thuộc.

Phía trước còn nghĩ chờ một khi có danh ngạch sẽ lại gọi cô ấy về, nhưng trước mắt thời gian quá gấp, thật sự là không có biện pháp.

Có rất nhiều lời lại không thể bày lên mặt bàn nói thẳng với cô.

Vẻ mặt của Lạc Táp vẫn luôn lạnh lùng, chẳng sợ lúc này người ngồi đối diện là lãnh đạo cao nhất của cô, nhưng người khác trêu chọc cô trước, cô cũng chẳng còn hiền lành cho nổi.

Cô nói: “Dương Cục trưởng, tôi không phải người nhẫn nhục chịu đựng, lý do điều động tôi là gì? Ít nhất phải cho tôi biết rõ ràng chứ.”

Dương Cục trưởng cười nhạt: “Đây đều là công việc yêu cầu, điều động cương vị không phải chuyện thường sao?”

Lạc Táp cười lạnh.

Cô trào phúng: “Là chuẩn bị để tôi đi Bình Cốc tôi luyện, trở về sẽ thăng lên chi đội trưởng, hay lên Phó cục trưởng?”

Ngừng lại, còn cố ý cường điệu: “Nói cách khác, tôi thật sự không nghĩ ra còn có yêu cầu công việc gì mà cần thiết phải điều động tôi. Tôi tự nhận là tôi không có tài cán gì để có thể làm chi đội Bình Cốc nhất định phải yêu cầu tôi qua đó làm việc như thế.”

Dương Cục trưởng: “...”

Ha ha cười gượng hai tiếng, lần đầu tiên trong cuộc đời bị một cô bé con bắt bẻ cho không còn lời gì để nói.

Ông nói: “Tiểu Lạc à, ở đâu công tác cũng là giống nhau thôi, đều là vì giao thông của người dân thành phố mà đi ra ngoài phục vụ. Cũng là mỗi ngày duy trì trật tự giao thông, đi ra đường trực. Công việc bên phía Bình Cốc lại còn tương đối nhẹ nhàng hơn một chút, rất tốt.”

Lạc Táp tiếp lời: “Nếu tốt như vậy, tôi liền hy sinh một chút, nhường cơ hội to lớn này cho đồng nghiệp mới tới trong đội chúng tôi. Mỗi ngày đều làm điều tốt thì khả năng tôi làm không được, nhưng thỉnh thoảng phát huy tinh thần Lôi Phong [2] một lần thì tôi vẫn có thể. Còn mong Dương Cục trưởng cho tôi cái cơ hội làm việc tốt này.”

[2]Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong

Dương Cục trưởng bị nghẹn đến tức thở, vội nâng chung trà lên uống mấy ngụm.

Không nghĩ tới cái cô bé này lại hùng hổ doạ người như vậy.

Lạc Táp nhìn bìa hồ sơ, lại đối mặt với Dương Cục trưởng: “Nếu chỉ đơn thuần là công việc yêu cầu điều động thì tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận sắp xếp này, nhưng điều tôi đi chỉ để chừa ra vị trí cho người khác, thứ cho tôi không thể chấp nhận được.”

Bởi vì biên chế của mỗi đội đều có giới hạn, nếu không điều cô đi thì không xếp người khác vào được.

Dương Cục trưởng vội vàng giải thích: “Tiểu Lạc à, có phải có hiểu lầm gì ở giữa rồi không? Không hề có chuyện điều cô đi để chừa ra chỗ trống đâu, đều là điều động bình thường mà thôi.”

Lạc Táp lười tranh luận, cũng không muốn vòng vo, cô gọn gàng dứt khoát: “Dương Cục trưởng, ngài là trưởng bối của tôi, cũng là lãnh đạo của tôi, tôi không hề cố ý mạo phạm ngài, những lời kế tiếp tôi muốn nói đây chỉ là đối với việc, không phải đối với người.”

Ngón tay Dương Cục trưởng nhẹ nhàng gõ thành ly, không lên tiếng, giống như suy tư gì đó mà nhìn Lạc Táp.

Lạc Táp nói tiếp: “Đã có người kiêu ngạo như vậy, tôi đây cũng không ngại lại kiêu ngạo hơn một chút. Lúc này điều tôi đi thì dễ dàng, nhưng một khi tôi quyết định đi rồi, muốn điều tôi trở về... Thì không có dễ nói chuyện như vậy đâu!”

Ánh mắt Dương Cục trưởng thâm trầm hơn rất nhiều, nhưng vẫn lấy khí phách của trưởng bối cùng lãnh đạo ra để cười hoà giải: “Mấy người trẻ các cô, đều là một đám tuổi trẻ sung sức, y hệt như đứa nhỏ nhà tôi, tùy hứng lên thì ai cũng không nhận.”

Rồi lại trấn an cô, muốn cho lẫn nhau một cái bậc thang, ông nói: “Tôi sẽ nhắn với đội trưởng bên Bình Cốc cho cô thư thả mấy ngày, điều chỉnh tâm trạng một chút cho ổn định, cũng không phải vội, cuối tuần cô hẵng qua trình diện rồi đi làm.”

Lạc Táp thì vẫn luôn duy trì vẻ mặt mây gió điềm nhiên. Dù bậc thang đã bày ra, nhưng cô cố tình không muốn đi xuống theo.

Cô sẽ cứ làm theo cách mà cô thấy thoải mái: “Dương Cục trưởng, tôi sẽ nói thẳng, tôi làm việc 5 năm nay nhưng chưa từng tùy hứng một lần nào.”

Cô đưa bìa hồ sơ trong tay tới trước mặt Dương Cục trưởng: “Cái này tôi còn chưa mở ra, tôi sẽ coi như không thấy nó. Sở dĩ tôi không so đo như vậy, không phải vì tôi rộng lượng thế nào, mà là tôi không muốn ỷ thế hiếp người. Nhưng tôi cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ai muốn niết thì niết. Từ khi thi đậu trường cảnh sát đến bây giờ đều là bản thân tôi tự nỗ lực để đạt được, bây giờ lại có người ỷ vào quyền thế muốn đẩy tôi đi, có được chính tôi đồng ý không?”

Sắc mặt Dương Cục trưởng thay đổi vài lần, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Dáng vẻ hiện tại của cô, đâu chỉ là kiêu ngạo, là cuồng vọng đến căn bản không thèm đặt ông vào mắt, nói không dễ nghe một chút là không thèm để mấy người ở bên Văn phòng Thành phố kia vào mắt.

Lạc Táp đứng dậy: “Tôi biết hiện tại ngài không có cách nào cho tôi câu trả lời, tôi sẽ chờ ngài một ngày. Nếu một ngày sau ngài quyết định thu hồi cái điều lệnh này thì tôi sẽ lại tiếp tục làm việc của tôi, tất cả đều xem như một đoạn nhạc đệm nhỏ. Nhưng nếu một ngày sau ngài vẫn quyết định điều tôi đi Bình Cốc, tôi sẽ đến đây lấy cái bìa hồ sơ này về. Có điều... ”

Cô tạm dừng vài giây, mới nói: “Sau khi tôi rời khỏi đại đội 2 thì sẽ không có khả năng lại quay về.”

Sau khi nói xong, cô thoáng khom người với Dương Cục trưởng: “Dương Cục trưởng, không quấy rầy ngài làm việc, tôi đi về trước.”

Ra khỏi tòa nhà, Lạc Táp hít sâu một hơi rồi thở ra.

Bỗng nhiên cô lại mỉm cười bất đắc dĩ mà tự giễu.

Mấy lời như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn kia ngày càng cách xa cô rồi.

Xã hội này, chung quy sẽ không vận động theo mong ước thời niên thiếu của mình.

Thành phố, nơi được ánh mặt trời chiếu rọi, thật là đẹp đẽ.

Nhưng nó sẽ luôn có cái góc tối mà mặt trời chẳng thể chiếu đến.

Ra khỏi cửa lớn của Cục, còn chưa đi đến trước ô tô, bỗng nhiên có một chuỗi tiếng bấm còi vang lên inh ỏi. Cô nhìn lại theo tiếng còi, một chiếc xe hơi màu đen đang mở cửa xe ra.

Hình bóng quen thuộc ánh vào mi mắt.

Nhìn đến người kia, cô không tự giác nghĩ về lá thư nhận được vào sáng nay.

“Sao anh lại đến đây?” Giọng điệu của cô không tính là hòa khí, bởi vốn dĩ tâm trạng đang chẳng dễ chịu gì.

Tưởng Mộ Tranh đã đến gần, anh mỉm cười: “Theo dõi em đấy.”

Lạc Táp: “...”

Tưởng Mộ Tranh: “Ở trên đường nhìn thấy xe của em, không tự giác chạy theo lại đây.”

Lại chuyển đề tài: “Đến đây trả phép à?”

Bởi vì cô là người có cái tôi cao nên anh liền làm bộ như không biết gì.

Lạc Táp chớp chớp mắt, thì ra anh không biết gì, cô cũng không hề muốn anh biết.

Đâm lao phải theo lao: “Ừ, xin nghỉ vượt quá mười ngày thì phải đến tận Cục để trả phép.”

Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, nói: “Nghe dì Du nói, trưa nay em muốn mời anh ăn cơm?”

Thật ra ngày hôm qua Du Ngọc nói như thế này: Chờ Lạc Lạc rảnh thì để nó mời con ăn cơm, lần nhảy dù này ít nhiều đều nhờ có con.

Anh cũng không nói dối, chỉ là tự ý dời lịch hẹn ăn cơm tới trưa hôm nay mà thôi.

Có ăn cơm hay không cũng không quan trọng, hiện tại chắc chắn là tâm trạng cô đang không tốt, anh muốn ở cùng cô nhưng lại không tìm ra lý do thích hợp, chỉ có thể chơi xấu một chút, mượn uy của dì Du.

Lạc Táp nhíu mày: “Tôi nói với mẹ sẽ mời anh bữa trưa nay hồi nào? Tự anh nói bừa à!”

Mẹ sẽ không làm mấy cái chuyện vô lý như vậy, bởi vì bình thường khi cô đi làm thì thời gian nghỉ trưa không đủ để ra ngoài ăn cơm.

Khả năng duy nhất chính là Tưởng Mộ Tranh nói dối.

Tưởng Mộ Tranh tỉnh bơ, trấn định nói: “Không tin em gọi điện thoại hỏi dì Du ngay luôn đi.”

Anh đã tính đủ đường, cho dù cô có gọi thì chắc chắn dì Du cũng sẽ cho anh mặt mũi mà ôm lấy trách nhiệm này, thừa nhận là đã nói trưa nay cô muốn mời khách.

Lạc Táp nghi hoặc nhìn anh, cuộc điện thoại này chắc chắn không thể gọi. Nếu cô gọi thì khẳng định là mẹ sẽ nói: vậy con đi ăn cơm với anh Năm của con đi...

Cô chợt ý thức được, hình như mẹ rất vừa ý Tưởng Mộ Tranh???!!

Tưởng Mộ Tranh âm thầm đắc ý, trên mặt lại nhàn nhạt, anh nói: “Lần sau muốn mời anh ăn cơm thì không cần phải nhờ dì Du chuyển đạt đâu. Em gọi thẳng cho anh là được rồi, anh sẽ không từ chối em đâu.”

Lạc Táp: “...”

Thật muốn chửi thề.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh:

Ngày kế tiếp theo đuổi vợ ~

1. Viết cho Lạc Lạc nhà tôi một phong thư, cô ấy đã nhận; O(∩_∩)O~~

2. Lạc Lạc bị ấm ức trong công việc. Hiện thực là như thế, cô ấy phải dùng loại phương thức cô ấy ghét nhất để giải quyết - 'so cha'. Tuy là trút được cơn giận, nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy cảm thấy thật đáng buồn, vì chính mình, vì những con người bình thường không quyền không thế... Lạc Lạc là số một;

3. Tôi lì lợm la liếm muốn đi ăn cơm với cô ấy, bị cô ấy xem thường. Tôi hiểu, bởi vì tâm trạng cô ấy không tốt.

Kết quả của nỗ lực: Không tốt cũng không xấu, có tiến bộ hơn ngày hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc