Thuốc mỡ trị phỏng cực kì dầu mỡ, vừa rồi bôi một tầng rất dày, đến bây giờ làn da còn chưa kịp hấp thu. Đến lần thứ hai bôi lại, Lạc Táp chỉ nặn ra chút xíu, làm bộ làm dáng.
Thật ra hoàn toàn không cần bôi thêm lần nữa, còn vì sao lại phải nhẫn nại bôi thêm cho anh, Lạc Táp cũng tự thấy khó hiểu thật lâu.
Lẽ ra vừa rồi dứt khoát xoay người đi về phòng mình mới là tính cách của cô.
Nhưng cô không làm vậy.
Phòng khách thật an tĩnh, cách âm lại tốt, đóng hết cửa sổ lại thì cơ bản như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Không gian to như vậy, chỉ có tiếng hít thở thật khẽ của hai người.
Thời gian bọn họ ở cạnh nhau, ngoại trừ khi 'đấu đá' nhau ra thì cơ bản đều là trầm mặc.
Tưởng Mộ Tranh đã hết tức tối, anh chủ động hỏi cô: “Sáng mai muốn ăn gì?”
Lạc Táp lạnh nhạt nói: “Không biết, tôi cũng không phải sáng mai!”
Tưởng Mộ Tranh cũng không giận, chỉ lặng lẽ cười. Khuỷu tay anh chống lên sô pha, tay chống cằm, quay đầu nhìn cô. Lúc này cô hơi hơi rũ mắt, vẻ mặt chuyên tâm, giống hệt như khi cô đang trực ở trên đường.
Dưới ánh đèn dìu dịu, làn mi dài đổ bóng dừng ngay mũi, chóp mũi yêu kiều, bờ môi đầy đặn hồng nhuận.
Anh nhìn đến mất hồn.
Lạc Táp như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, ngước mắt lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Đôi mắt cô híp lại, sắc mặt lạnh lẽo: “Còn nhìn nữa tôi khiến anh phải đến khoa mắt đấy.”
Tưởng Mộ Tranh cũng không dời tầm mắt đi, anh mỉm cười: “Mấy ngày hôm trước anh đi khoa mắt khám rồi, bác sĩ đề nghị anh nhìn những gì xinh đẹp.”
Lạc Táp: “...”
Tưởng Mộ Tranh cười, sau đó khẽ gọi cô: “Lạc Lạc.”
Lạc Táp liếc xéo anh một cái, không phản ứng.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Cảm ơn nhé.”
Sau đó anh thành thật quay mặt đi, ghé vào trên sô pha lặng lẽ mỉm cười.
Lạc Táp chợt nhớ tới, bắt đầu hạch hỏi anh: “Không phải nói hôm nay anh đi công tác à?”
Đi công tác?
Anh có nói hả?
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ, đúng là có nói. Khi biết Phó Duyên Bác tiễn bước cô về tận khu dân cư, anh lái xe qua đưa tư liệu cho cô, cô hỏi sao anh phải gấp vậy.
Anh nói ngày hôm nay phải đi công tác, không có thời gian.
Tưởng Mộ Tranh trả lời cô: “Đúng vậy, đến điểm nhảy dù ở Thạch Gia Trang công tác.”
Lạc Táp: “...”
Thật muốn đấm vào lưng anh một cái, nhưng lại nhịn.
Bôi xong, cô không luyên thuyên với anh nữa, đi thẳng về phòng ngủ.
Tưởng Mộ Tranh cảm giác phía sau lưng cũng không còn đau.
Anh ngồi dậy, cầm lấy tuýp thuốc mỡ trị phỏng, nhìn ngắm lại, khóe miệng vô thức cong cong lên.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Mộ Tranh bị điện thoại của Giang Đông Đình đánh thức. Anh nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ.
Tối hôm qua sau lưng vẫn luôn đau âm ỉ nên ngủ không được, mãi đến gần hừng đông buồn ngủ đến ríu cả mắt thì mới thiếp đi được. Kết quả chưa ngủ được hai tiếng đã bị đánh thức.
“Giang Đông Đình, anh dục cầu bất mãn [1] đúng không!”
[1] dục cầu bất mãn: chưa thỏa dục vọng, ham muốn
Giang Đông Đình đang ở nhà ăn ăn bữa sáng: “Tôi thấy dục cầu bất mãn chính là cậu thì có, cậu nói xem cậu ngủ một mình có gì ngon!”
Tưởng Mộ Tranh chần chờ một lát, sau khi phản ứng lại: “Lạc Lạc đi ăn sáng rồi?”
Giang Đông Đình: “Vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng cậu mẹ nó luẩn quẩn trong lòng đi sửa mặt cơ, kết quả khi Ân Duyệt đến đây thì mới xác định, cậu đoán xem là ai?”
Tưởng Mộ Tranh cúp điện thoại, còn cần phải đoán sao?
Phó Duyên Bác muốn làm gì đây?
Lúc này mới 8 giờ sáng cũng đã chạy từ Bắc Kinh tới nơi này.
Tưởng Mộ Tranh xốc chăn rời giường, rửa mặt xong, mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà ăn.
Cũng không có nhiều người dùng cơm ở nhà ăn, chỉ lưa thưa rải rác.
Anh liếc mắt một cái lập tức thấy được Lạc Táp với vẻ mặt ôn hòa, Phó Duyên Bác thì mặc một bộ đồ đơn giản, đang ngồi đưa lưng về phía anh.
Lạc Táp và Phó Duyên Bác đang nói chuyện phiếm, nói mấy chuyện anh ta hay làm vào những ngày được nghỉ. Phó Duyên Bác nói đây là ngày đầu tiên được nghỉ trong suốt mấy tháng qua.
Vừa nhận vị trí mới, muốn quen thuộc với công việc nên khá bận rộn.
Lạc Táp hỏi: “Trước kia ở Cục Điều tra hình sự thì sao?”
Cô không phải một người giỏi nói chuyện phiếm, nhưng nhắc tới điều tra hình sự thì tự nhiên cô cảm giác có chút thân thiết, lời nói cũng nhiều hơn.
Phó Duyên Bác mỉm cười: “Gần như cả năm không nghỉ phép, các vụ án lũ lượt nối tiếp nhau.”
Có đôi khi một vụ án kết thúc, cảm giác rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng đến nửa đêm lại nhận được cuộc gọi đột xuất, bọn họ lại phải thành lập tổ chuyên án chạy tới tỉnh khác.
Có người đến gần.
Lạc Táp ngước mắt, giống hệt như hình ảnh nhiều ngày trước kia, ánh mắt anh giống như lốc xoáy, sâu thăm thẳm.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơmi màu đỏ rượu và quần tây đen.
Dáng vẻ ngông nghênh.
Phó Duyên Bác quay đầu theo tầm mắt cô. Anh ta biết Tưởng Mộ Tranh cũng ở đây, trước đó Lạc Táp có nhắc đến, nói là cùng anh tới đây học thi lấy giấy phép nhảy dù.
Hiện tại nhìn thấy anh, anh ta cũng không kinh ngạc.
Hai người gật gật đầu với nhau xem như chào hỏi, lược bỏ mấy lời hàn huyên khách sáo.
Tưởng Mộ Tranh chuyển ánh mắt qua trên mặt Lạc Táp, dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Sao không gọi anh dậy cùng đi ăn sáng?”
Lạc Táp: “Muốn đi gõ cửa nhưng sợ anh có tính cáu bẳn khi thức giấc.”
Tưởng Mộ Tranh không vạch trần cô, quét mắt nhìn phần ăn của cô, chỉ có sữa bò, trứng chiên cùng một miếng sandwich nhỏ: “Còn muốn ăn gì không? Anh đi lấy thêm một chút cho em.”
Lạc Táp: “Không cần đâu, cũng đủ rồi.”
Tưởng Mộ Tranh đi về khu đồ ăn, bữa sáng là tự phục vụ.
Kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây đều có, anh lấy mỗi thứ một chút, còn dùng túi đóng gói lấy thêm một quả trứng trà [2].
[2] trứng trà: trứng luộc nước trà
Mà lúc này Giang Đông Đình và Ân Duyệt đang ngồi ngay gần miệng cầu thang xoắn của tầng hai, nhìn thấy tất cả mọi chuyện ở nhà ăn tầng dưới, hiện tại hai người đang đánh cược.
Ân Duyệt nhìn tầng dưới, nhỏ giọng nói: “Em đánh cược anh Năm sẽ tìm một chỗ khác để ngồi ăn.”
Cô và Tưởng Mộ Tranh, Phó Duyên Bác đã quen biết từ nhỏ, hai người bọn họ cũng sẽ không vì một ai hay chuyện gì mà đi tranh chấp với nhau, người ở bên ngoài nhìn thấy thế thì nghĩ bọn họ hiểu chuyện, biết khiêm nhường lẫn nhau.
Kỳ thật cô biết, là bởi vì bọn họ lười tranh giành, khinh thường việc phải tranh.
Bởi vì đã không ưa nhau đến một trình độ nhất định rồi.
Giang Đông Đình từ từ thưởng thức cà phê: “Anh đánh cược Tưởng Mộ Tranh sẽ đến đó ngồi.”
Chính anh là đàn ông nên quá hiểu biết đàn ông. Người như Tưởng Mộ Tranh, thường ngày thì nghiêm túc lắm nhưng một khi đã vô sỉ thì chẳng khác gì đại dương mênh mông, không hề có điểm dừng.
Ân Duyệt hỏi: “Tiền đặt cược bao nhiêu?”
Giang Đông Đình nói: “Mười đồng đi.”
“Mười đồng là quá nhiều, anh ấy không xứng.”
“Cũng đúng.”
Giang Đông Đình lại trưng cầu ý kiến thêm lần nữa: “Năm đồng thì sao?”
Ân Duyệt: “Năm đồng vẫn nhiều.”
Giang Đông Đình: “Vậy một đồng.”
Ân Duyệt: “Như vậy đi, 5 xu.”
Giang Đông Đình: “Ok, vậy 5 xu.”
Tưởng Mộ Tranh bưng khay đồ ăn đi về hướng bàn của Lạc Táp.
Tầng trên, Giang Đông Đình nhận được bao lì xì 5 xu Ân Duyệt gửi qua.
Tưởng Mộ Tranh kéo ghế bên cạnh Lạc Táp ra, ngồi xuống. Phó Duyên Bác đã ăn xong, Lạc Táp đang ăn sandwich. Phó Duyên Bác nói chuyện nhảy dù hôm nay, chẳng ai nói gì với Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh nhìn thấy Lạc Táp vẫn chưa động đến trứng chiên trong phần ăn, phỏng chừng cô sẽ để tới cuối rồi ráng căng da đầu mà nhai nuốt.
Ngày hôm qua ăn sáng chung với cô, biết cô không thích ăn trứng chiên, trứng luộc trong nước trà thì còn có thể ăn chút lòng trắng trứng.
Nhìn dáng vẻ khay đồ ăn của cô, là Phó Duyên Bác lấy giùm.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu lột quả trứng trà mà mình đã lấy.
Rất nhanh đã lột xong hết vỏ trứng, anh thả nó xuống đĩa, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng cắt đôi, lấy lòng đỏ ra, sau đó đưa cái đĩa chỉ có lòng trắng trứng đến trước mặt Lạc Táp, kéo cái dĩa trứng chiên kia về phía mình.
Lạc Táp ngẩn ra, Phó Duyên Bác cũng khựng lại, không tiếp tục nói chuyện.
Tưởng Mộ Tranh ra hiệu cho cô: “Ăn nhanh đi, nguội rồi ăn không ngon.”
Lạc Táp choáng váng vài giây mới hoàn hồn, gật gật đầu.
Đây là chuyện ba ba sẽ làm cho cô lúc cô còn bé, cô không thích ăn lòng đỏ trứng, đến bây giờ vẫn vậy.
Khi còn nhỏ có người ăn thay cô, không cảm thấy bỏ lòng đỏ trứng không ăn sẽ có vấn đề gì.
Sau này cha mẹ ly hôn, ba ba bận, mẹ cũng bận, không còn ai chiều cô như vậy nữa. Cô cảm thấy một quả trứng gà mà bỏ đi một nửa thì quá lãng phí, dần dà, rất hiếm khi cô ăn trứng gà.
Trên bàn cơm nhất thời trầm mặc, Phó Duyên Bác chủ động phá vỡ: “Cô chỉ ăn lòng trắng trứng?”
Lạc Táp nuốt lòng trắng trứng trong miệng xuống, lúc này mới nói chuyện: “Ừ, tật xấu từ khi còn nhỏ, cứ cảm giác lòng đỏ trứng nghèn nghẹn, nuốt không nổi.”
Tầng trên lại bắt đầu một vòng đánh cược mới.
Ân Duyệt nói: “Lần này đặt cược lớn hơn một chút đi.”
Giang Đông Đình cười: “Được thôi, gấp đôi lên, một đồng.”
Hỏi cô: “Cược cái gì?”
Ân Duyệt: “Cược xem Tưởng Mộ Tranh có thể ăn phần trứng chiên mà Phó Duyên Bác lấy cho Lạc Táp hay không.”
Giang Đông Đình tựa lưng vào sô pha: “Bây giờ em chuyển bao lì xì cho anh ngay luôn đi.”
Ân Duyệt trừng anh một cái: “Vừa rồi anh may mắn mới thắng thôi.”
Giang Đông Đình: “Em cảm thấy cậu ấy sẽ không ăn đúng không?”
Ân Duyệt hồi: “Anh ấy không thích Phó Duyên Bác tới mức nào, cũng đâu phải anh không biết.”
Sao anh ấy có thể ăn bữa sáng Phó Duyên Bác lấy cho Lạc Táp?
Với tính cách cao ngạo của anh ấy, đặt ở bên cạnh mặc kệ thì mới đúng với phong cách từ xưa đến giờ.
Giang Đông Đình nhìn ba người ở tầng dưới: “Nếu đổi lại một người khác ngồi bên cạnh cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không ăn phần trứng chiên kia, nhưng hiện tại đang ngồi bên cạnh chính là Lạc Táp, Lạc Táp không muốn lãng phí đồ ăn.”
Ân Duyệt cười cười: “Lạc Táp có mị lực lớn như vậy sao?”
Giang Đông Đình khẽ nhếch cằm: “Một lát liền biết kết quả.”
Mười phút sau, Ân Duyệt gửi bao lì xì qua cho Giang Đông Đình.
Giang Đông Đình biết Ân Duyệt từng thích Tưởng Mộ Tranh, mà hiện tại cô cũng đã có cuộc sống riêng rồi, anh không trêu chọc cô nữa, chỉ nói: “Mới sáng sớm đã lượm được 1 đồng rưỡi, đủ cho Tuyền Tuyền nhà tôi mua kẹo que ăn.”
Ân Duyệt ngước mắt: “Không phải Chu Tuyền đá anh rồi hả? Còn chưa đá bay?”
Giang Đông Đình: “...”
Ân Duyệt: “Xem ra là anh không biết xấu hổ mà bám dính lấy.”
Giang Đông Đình suýt chút nữa bị sặc chết.
Ăn sáng xong, Lạc Táp dẫn Phó Duyên Bác đi xử lý thủ tục đăng kí nhảy dù trước. Sau khi hoàn tất, cô liền trở về bắt đầu chương trình học của mình.
Tưởng Mộ Tranh cho rằng Phó Duyên Bác nhảy dù xong sẽ quay về Bắc Kinh ngay, kết quả anh ta vẫn chưa dừng tại đó, nhảy dù xong còn đi qua điểm huấn luyện của Lạc Táp xem.
Buổi sáng kết thúc huấn luyện lúc 11 giờ trưa.
Lạc Táp thay quần áo xong đi ra, Tưởng Mộ Tranh đang trao đổi gì đó với huấn luyện viên, Phó Duyên Bác ngồi ở khu nghỉ ngơi xem tạp chí.
“Phó Duyên Bác.” Cô lên tiếng gọi, buổi sáng huấn luyện quá mệt mỏi, cô không muốn đi qua đó, liền kêu anh ta qua đây cùng đi ăn cơm.
Buổi chiều nay anh ta còn phải về cơ quan, nói là 5 giờ chiều có hội nghị.
Tiếng gọi cất lên, Tưởng Mộ Tranh nhìn qua phía cô, vậy mà gọi thẳng tên Phó Duyên Bác? Từ sáng đến giờ chỉ trừ thời gian huấn luyên, cứ được nghỉ ngơi thì cô và Phó Duyên Bác lại tụ vào nhau nói chuyện phiếm.
Phó Duyên Bác đứng dậy đi qua: “Xong rồi?”
Lạc Táp: “Ừ.” Lại hỏi anh: “Không chậm trễ cuộc họp buổi chiều của anh chứ?”
Phó Duyên Bác: “Không có việc gì.”
Cảm giác nhảy dù sáng nay khá tốt, vốn đang tính đi xuống sẽ nhảy thêm lần nữa, nhưng một giờ trước lại đột ngột nhận được thông báo có hội nghị.
Lạc Táp sóng vai cùng anh đi ra ngoài: “Chỉ có thể để lần sau.”
Phó Duyên Bác cười cười: “Nói không chừng phải sang năm, không dễ dàng để có ngày nghỉ.”
Lạc Táp lấy di động ra nhắn tin cho Tưởng Mộ Tranh: 【 Tôi và Phó Duyên Bác đi ăn cơm trước. 】
Cô không muốn ăn chung với Tưởng Mộ Tranh, xấu hổ lắm.
Đặc biệt là khi nghĩ đến nụ hôn kia thì trong lòng càng buồn bực đến hoảng loạn.
Tưởng Mộ Tranh không trả lời, cũng không theo chân bọn họ đi ăn, kêu cơm về phòng mình ăn trưa.
Lúc anh đang ăn thì Lạc Táp về tới.
Tưởng Mộ Tranh không biết Phó Duyên Bác đã trở về, liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao không mời Phó Duyên Bác đi lên đây ngồi một lát?”
Lời này chẳng hề có một phần thành ý nào.
Lạc Táp nghe ra giọng điệu nói mỉa của anh, không muốn phản ứng lại.
Cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tưởng Mộ Tranh quay đầu nhìn bóng dáng của cô, giãy giụa một thoáng rồi vẫn hỏi thẳng: “Em với anh ta như vậy, là xem mắt phù hợp à?”
Với hiểu biết của anh về Phó Duyên Bác, cậu ta sẽ không ăn no rửng mỡ chạy xa như vậy tới đây nhảy dù, càng sẽ không có thời gian rảnh đi xem một cô gái tham gia huấn luyện.
Lạc Táp xoay người, đối diện với anh, không đáp mà hỏi lại: “Anh nói xem?”
Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng lại nói: “Nếu để anh nói, khẳng định là không phù hợp.”
Lạc Táp: “...”
Anh lại nói: “Nếu mới gặp hai lần đã thấy phù hợp thì có vẻ em quá nông cạn.”
Lạc Táp hơi há mồm, lời nói đến bên miệng rồi nhưng một chữ cũng chưa nói ra.
Trừng mắt liếc anh một cái, trở về phòng
Ầm một tiếng, sập cửa lại.
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu bắt đầu ăn cơm, ăn ăn, không tự giác được lại bật cười.
Chỉ cần không phù hợp thì đơn giản rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com